Tề Mục Phi nhìn thấy hai người phía đối diện đang trộm hôn, vô cùng buồn bực, cũng không biết ai để lộ quan hệ của hai người, mấy ngày nay có không ít người hỏi thăm bọn họ, khiến hắn không hiểu gì cả, hai người này rốt cuộc đang làm gì chứ.

“Em nói anh ta làm sao vậy?” Khúc Phàm ghé sát tai Thước Nhạc, nhỏ giọng hỏi.

Né sang bên cạnh, “Sao em biết được.” Hai người anh nhìn em em nhìn anh, mỗi người một câu.

Ba—Tề Mục Phi đặt bình rượu xuống, “Rồi rồi—hai người các cậu khỏi đoán nữa. Tôi hỏi hai cậu, thời gian này các cậu làm gì? Cừ thật, điện thoại của tôi cũng sắp nổ rồi. Người ta nói rất đúng, giới thiệu rồi lại giới thiệu. Các cậu cũng phải để tôi hiểu chút chứ.”

Khúc Phàm giật mình giơ hai tay lên ngang đầu, “Việc này a.” Hôn lễ được tổ chức vào năm ngoái kia khiến hai người nổi tiếng, tuy nhiên bởi vì nguyên tắc giữ bí mật, thân phận thực sự của hai người cũng không có mấy người biết. Vốn cũng không xuất hiện bên ngoài với người khác nhạc, Thước Nhạc sau khi tiến vào Cục Đặc vụ, thì làm luôn trong vườn cây, nửa năm trước cũng đã đạt được thành tựu, ngoại trừ vài loại dược thảo chữa trị được vài loại bệnh, còn làm ra được một loại thuốc đặc biệt. Loại thuốc đó có tác dụng chủ yếu là khiến cho một người bình thường xuất hiện biến dị, có được một loại dị năng, xác suất là 20%. Đây thực sự là một loại dược thảo thần kỳ. Hơn nữa trải qua hàng loạt kiểm tra cùng đo lường, loại thuốc này không có tác dụng phục, dị năng giả được thức tỉnh cũng có năng lực rất mạnh, điều thiếu sót duy nhất là nguyên liệu để làm loại thuốc này rất hiếm có, cho dù được đặt trong vườn cây cũng phát triển rất chậm, không thể sinh sống bên ngoài. Đương nhiên, Khúc Phàm tự động xem nhẹ mảnh dược điền* trong không gian của Thước Nhạc.

*dược điền: vườn thuốc

Tình huống hiện tại là sản lượng thuốc hàng năm chỉ có thể cung cấp cho hai trăm người sử dụng, dựa theo tỷ lệ trên thì chỉ khoảng 40 người có được dị năng. Cho nên trải qua những tranh luận kịch liệt từ bên trên, quốc gia chuẩn bị tổ chức thành lập một tổ dị năng mới. Dị năng giả hiện tại trong Cục Đặc vụ đều là dị năng giả thức tỉnh từ khắp nơi trong cả nước, bởi vì những người này hầu như có hoàn cảnh sinh trưởng phức tạp, có rất nhiều người mang tính kiệt ngạo bất tuân*, tuy rằng chịu sự khống chế của quốc gia, nhưng dù sao cũng tồn tại tai họa ngầm. Nếu có thể thành lập một tổ dị năng mới hoàn toàn chịu sự lãnh đạo của quốc gia, trung thành tuyệt đối với quốc gia thì rất có lợi với quốc gia. Hơn nữa, những dị năng giả thức tỉnh này không hoàn toàn đều là vũ lực dị năng giả**, còn có một một số dị năng giả sẽ thức tỉnh dị năng đặc biệt, những người này cũng có trợ giúp rất lớn với quốc gia.

*kiệt ngạo bất tuân: tự cao, không muốn cúi đầu, nghe lời người khác

**vũ lực dị năng giả: người có năng lực đặc biệt thiên về sử dụng vũ lực, động tay động chân

Cục Đặc vụ chọn từ các quân khu ra 200 người tiến hành thử nghiệm, trong đó có bốn mươi tám người đã thức tỉnh dị năng, những người khác dù không thức tỉnh dị năng cũng không phát hiện có gì không tốt, thậm chí thể năng* còn tăng lên rất nhiều, nghiên cứu nhiều mặt đã chứng minh, loại thuốc này không có tác dụng phụ. Trải qua chỉ thị của cấp trên, năm sau sẽ tiến hành chọn lựa thành viên, mà Khúc Phàm là giám khảo.

*thể năng: năng lực thân thể

Kỳ thật lựa chọn thành viên dựa trên rất nhiều mặt, bởi vì loại dị năng được thức tỉnh hiện còn chưa thể phán đoán, nhân viên nghiên cứu cũng không thể xác định người như thế nào có thể thức tỉnh dị năng, hiện tại yêu cầu tiên quyết là trung thành với quốc gia. Hơn nữa, việc lựa chọn còn dựa theo ý kiến của vài vị tham mưu trong quân khu, có thể sẽ chèn thêm vào con cái trong nhà. Hồ sơ của những người này đều đầy đủ, từ nhỏ đã được gia đình giáo dục trung thành với tổ quốc, người thân lại ở địa vị cao, so ra thì dễ khống chế, đương nhiên, không thể bỏ qua tư tâm của họ được.

Đương nhiên, cuối cùng chọn như thế nào vẫn do mấy vị giám khảo trong Cục Đặc vụ quyết định, dù sao thủ đoạn của họ nhiều hơn, càng biết cách lựa chọn thế nào, cũng biết quốc gia cần người ra sao. Những người bên ngoài, không thuộc hệ thống này chò dù nhúng tay vào cũng vô dụng, tuy nhiên, vì một vài mục đích nhất định, một vài người vẫn có thể tiến vào. Đối với thượng tầng Cục Đặc vụ mà nói, hết thảy đều không thành vấn đề. Khi Khúc Phàm chân chính bước vào thượng tầng lãnh đạo của Cục Đặc vụ, hắn mới biết Cục Đặc vụ sao lại siêu nhiên như vậy, vì sao Trương Thông làm tham mưu trong căn cứ vẫn không thể tiếp xúc với các phòng nghiên cứu bí mật. Chỉ có năng lực tuyệt đối mới có được sự khống chế tuyệt đối. Các nhóm nhỏ trong Cục đặc vụ, nơi tụ tập của dị năng giả trong căn cứ, các phòng nghiên cứu siêu nhiên đều không phải điều bí mật nhất trong Cục Đặc vụ. Ngay cả khi hắn tiến vào cảnh giới thứ hai của Cửu Trọng thiên cũng không có cách nào chống lại sự tồn tại thần bí ấy, gậy chống trời của Cục Đặc vụ.

Khúc Phàm hiểu Tề Mục Phi buồn bực điều gì, hắn ở Cục Đặc vụ không phải điều bí mật, trở thành giám khảo cũng vậy. Cách biết việc tuyển người lần này, hay cả phương pháp thông qua, tuy rằng chuyện dị năng giả vẫn được giữ bí mật, nhưng không tránh khỏi việc trưởng bối sẽ đưa ra ám chỉ, dù sao cứ nghe theo là được. Những vị giám khảo khác không lộ diện, Khúc Phàm ở tứ hợp viện có vẻ dễ tìm hơn, tìm ra Tề Mục Phi cũng không lạ.

“Mục Phi, việc này anh không cần lo, những người đó cũng chẳng thể làm gì, chờ vài ngày nữa bọn nhỏ nghỉ, bọn em sẽ đi hưởng tuần trăng mật, sẽ tốt thôi.”

“Tốt gì mà tốt, người nào người nấy đều ngay cả ba tôi cũng không dám trêu vào, lấy đủ mọi bối phận* áp bức nhà tôi. Tôi lơ ngơ, còn không biết chuyện gì xảy ra, cũng không dám làm phiền mấy cậu. Tôi đều sầu muốn chết. Nói chút đi, rốt cuộc sao thế.” Tề Mục Phi rất rõ, cũng không quanh co.

*bối phận: cấp bậc thân phận

Khúc Phàm nghĩ nghĩ, “Năm sao có cuộc tuyển chọn, trong cục chúng tôi phải chọn người, vừa vặn do tôi phụ trách. Những người đó nhất định vì chuyện này.”

Tề Mục Phi vừa nghe thấy lập tức ngồi thẳng dậy, lên tinh thần, trừng mắt, “Chọn gì, khiến cho mấy lão nhân đó ra tay.” Đây chính là chuyện lớn, người gọi điện cho hắn đều không đơn giản, đây cũng là chuyện mà hắn sầu nha.

“Anh ấy hả, cho dù có muốn cũng quá tuổi rồi. Mục Thanh nhà anh thì có thể tham gia. Nếu thật sự muốn, tôi có thể mở cửa sau cho.” Khúc Phàm nói xong, cười.

“Anh đừng nói bậy, Mục Thanh lên đại học là tốt nhất, cũng không phải chuyện gì hay ho.” Thước Nhạc không đồng ý cuộc tuyển chọn này, cho dù có dị năng cũng đâu thể so với cuộc sống của người thường, hơn nữa sau này đều bị ép đến Cục Đặc vụ, không có ý nghĩa. Cậu cũng không hiểu được vì sao những dị năng giả trong căn cứ lại tự cao như vậy, cũng bởi bọn họ có được năng lực đặc biệt, đã sớm không thuộc về cùng một thế giới với người thường, nếu có cơ hội vượt lên so với người thường, thậm chí có thể đạt được sức mạnh, cơ hội này không ai có thể bỏ qua.

Khúc Phàm nghe xong lời Thước Nhạc, nhìn về phía Tề Mục Phi, lắc đầu đầy hàm ý, “Việc này vẫn nên thương lượng với người trong nhà, còn có Mục Thanh nữa, tôi chỉ có thể nói cho anh, lần này là một nghìn chọn một, cho dù chọn trúng, cuối cùng có thể được lưu lại hay không, còn phải dựa vào sự may mắn của cậu ta nữa. Cuối cùng có thể đi tới bước nào cũng rất khó nói.” Bởi vì nguyên tắc giữ bí mật, Khúc Phàm không thể nói quá nhiều, tuy nhiên vừa rồi đưa ra ý để Tề Mục Thanh tham gia, hắn cũng có chút suy nghĩ. Tề Mục Thành là người con nhỏ nhất của Tề Gia, năm nay vừa lên đại học, tính cách cũng tốt nhất trong đám con cháu Tề gia, ý chí kiên định, tâm tính vững vàng, năng lực lý giải cao, Khúc Phàm rất thích cậu ta. Nếu không phải thời gian tu luyện của hắn còn ngắn, còn chưa tới lúc khai tông lập phái*, Khúc Phàm cũng muốn thu cậu ta làm đồ đệ. Tuy nhiên, ý nghĩ này thường xuyên xuất hiện, hôm nayTề Mục Phi lại nói ra chuyện này, hắn cũng có chút động tâm.

*khai tông lập phái: xây dựng môn phái

Tề Mục Phi thấy việc này có hy vọng, cũng không uống rượu nữa, “Được, hai người các cậu cứ uống tiếp đi, tôi về nói chuyện với lão gia tử nhà chúng tôi đã.” Nói xong đứng lên rời đi.

“Anh quả thật tính nhận Mục Thanh làm đồ đệ?” Lúc trước hai người họ tán gẫu về chuyện thu đồ đệ, Khúc Phàm lúc ấy nói rất tán thưởng Tề Mục Thanh, không nghĩ tới, hắn thật sự để trong lòng.

“Tùy duyên đi, tư chất của Mục Thanh không tồi, chủ yếu là tâm tính cậu ta rất tốt, chẳng qua chính anh cũng tu luyện chưa tốt, sao có thể dạy bảo người khác.”

“Em thấy co thể, kỳ thật công pháp trong đầu em nhiều như vậy, nhận mấy đồ đệ cũng không sao.” Nếu Khúc Phàm nhận đồ đệ, cậu tự nhiên vui lòng đưa ra công pháp, có điều hiện tại bọn họ không có tâm tư đó.

“Bỏ đi, nếu Mục Thanh thật sự tham gia chọn lựa, được chọn rồi, anh thật ra có thể suy xét tình huống của cậu ta, nếu thích hợp lại nói sau.” Việc này không thể gấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play