Sáng sớm thứ bảy, Thước Nhạc Khúc Phàm mang theo đám nhỏ đi vào trong không gian, Gia Gia cùng Kỳ Kỳ mang theo Phi Phi, Miu Miu chơi đùa một bên, Thước Nhạc Khúc Phàm mang theo Tiếu Tiếu đi đến mảnh đất đã được chọn lựa kỹ càng.

Nơi Thước Nhạc lựa chọn nằm ở phía Bắc, phía sau là vườn trái cây, phía nam là mảnh đất trồng rau, phía bắc có con sông chảy qua, địa thế vô cùng thoáng đãng. Hai người thương lượng, đã mất công xây thì xây luôn một tòa nhà lớn, theo sự trưởng thành của đám nhỏ, trong không gian sẽ càng ngày càng có nhiều người, sinh mệnh của họ rất dài.

Vốn đã ở quen trong tứ hợp viện, bọn họ rất thích kiến trúc của tứ hợp viện, hơn nữa bởi vì kiến trúc được xây dựng ở nơi đất bằng rộng rãi thì tứ hợp viện tại phương Bắc thích hợp hơn, cho nên cho dù bọn họ tham khảo qua không ít kiến trúc Tô Hàng*, còn có kiến trúc Huệ Châu**, cuối cùng vẫn lựa chọn phong cách kiến trúc tứ hợp viện phương Bắc. Kiểu kiến trúc phương Nam thì càng phù hợp xây dựng trên đảo nhỏ giữa hồ, càng thêm tinh xảo khéo léo, chờ xây dựng xong chỗ này mới có thể xây thêm, hơn nữa, hai người cũng có tính toán khác. Trong truyền thừa có một loại pháp bảo, gọi là tiên cư, tiên cư là một loại bảo vật dùng cho cuộc sống sinh hoạt, bề ngoài giống như một kiến trúc mini cỡ bàn tay, thực tế khi mở ra sẽ giống như kiến trúc thật, đình đài lầu các, hàng rào tường vây, luyện chế theo suy nghĩ, nếu luyện chế thành công có thể có được một ngôi nhà mang theo bên người. Nếu năng lực lớn, ngay cả tiên cung cũng có thể luyện chế ra, loại phương pháp luyện chế này cần hai loại tài liệu khác biệt, Thước Nhạc đã có một loại, chính là linh tuyền trong không gian, chỉ có loại linh tuyền tạo ra linh khí này mới có cung cấp cho nơi ở linh khí, để tiên cư luôn tràn ngập linh khí mà có thể vận hành, để cây cối hoa cỏ có thể phát triển bình thường. Tiên cư khi được luyện thành cũng trở thành loại pháp khí thượng hạng. Mà một loại tài liệu khác chính là khoảng không minh thạch, loại tài liệu này là tài liệu bắt buộc của việc chế tạo vật trữ cao đẳng, đây cũng là loại tài liệu mà bọn họ rất muốn có được. Có điều, đến nay cũng chưa có được.

*kiến trúc Tô Hàng: kiến trúc mang phong cách Tô Châu-Hàng Châu, một trong những kiến trúc điển hình của nó là Sư Tử Lâm. Sư Tử Lâm Sư Tử Lâm tựa như một trận đồ bằng đá với 72 đường mòn quanh co, hang động, sảnh đường cao thấp khác nhau, nhiều khung cửa với nhiều kiến trúc cổ kính, mỗi khung cửa là một nét kiến trúc ngộ nghĩnh khác nhau, kích thích tính tò mò của khách tham quan. Trong khuôn viên, có một đường mòn dài có mái che bao quanh khu vườn dẫn đến những nơi thật yên tĩnh.

**kiến trúc Huệ Châu: là một trong những kiến trúc truyền thống quan trọng nhất của dân tộc Hán, là một phần quan trọng của biểu tượng văn hóa đất nước.

Bọn họ vô cùng hy vọng có thể tìm đủ tài liệu để luyện chế mấy chỗ tiên cư, sử dụng thần thức để luyện chế so với hiện tại xây dựng thì mạnh hơn nhiều, cũng bởi vì việc này mà hai người càng có thêm động lực, hai người hiện tại rất chú ý việc thu thập tài liệu. Có điều không biết trên Trái Đất này còn có loại tài liệu đó hay không?

“Tiếu Tiếu, con nói số liệu trước đi.” Hôm nay, Thước Nhạc Khúc Phàm là người làm, Tiếu Tiếu là người chỉ huy.

Tuy rằng đã chuẩn bị xong xuôi để xây dựng tứ hợp viện, nhưng trong không gian cũng không cần xây theo đúng chuẩn mực như vậy, ánh sáng trong không gian được phát ra từ linh khí, cho nên cho dù hướng về hướng nào cũng giống nhau. Bọn người Thước Nhạc ở nhà giữa, chuẩn bị xây dựng thành tứ hợp viện, chính phòng cùng dãy nhà sau chuẩn bị làm thành khố phòng, hai gian tiến viện năm gian tại nhà giữa, năm gian sương phòng trái phải, sân giữa là nơi cả nhà hội họp, ba tiến viện là nơi Thước Nhạc cùng Khúc Phàm ở, gồm bảy gian nhà giữa năm gian sương phòng trái phải, bọn họ ở tại ngôi nhà nằm tại trung tâm, sương phòng hai bên cũng là để đặt những vật phẩm quan trọng, vài khố phòng bên kia rừng trúc cũng sẽ dọn tới bên này, bên kia sẽ trở thành nơi nghỉ ngơi.

Ngoài những chủ viện này, bốn phía xung quanh xây dựng một vài viện đặc biệt, là nơi ở cho bọn nhỏ, không chỉ như vậy, Thước Nhạc cũng thiết kế một khu cho người già trong nhà cùng đại ca của Khúc Phàm. Dựa theo bản thiết kế ngôi nhà, mảnh bình nguyên này có thể xây dựng khoảng mười khu viện lớn nhỏ, đủ loại sắc thái.

“Chúng ta xây chủ ốc trước đi, nơi này rất hợp để xây dựng.” Thước Nhạc nhìn bảo vẽ, thương lượng với Khúc Phàm.

“Tiếu Tiếu tính toán rất tốt, dựa theo số liệu này mà xây sẽ rất dễ.” Khúc Phàm xoa xoa đầu Tiếu Tiếu tỏ vẻ khích lệ.

Thước Nhạc cũng khẽ véo mặt Tiếu Tiếu, thấy mặt Tiếu Tiếu đỏ bừng, không trêu nó nữa, “Chúng ta tìm trung tâm trước đi.”

Hai người hiện đặt bản vẽ thiết kế trên mặt đất, Khúc Phàm làm việc này rất quen tay, chân nguyên lực phát ra sẽ lưu lại ấn ký rất rõ ràng trên mặt đất, chỉ cần tìm được nơi trung tâm, mọi người sẽ giống như bức tranh được vẽ lên.

Khi làm nền (móng), Thước Nhạc không chỉ đơn giản đào thổ nhưỡng lên, mà áp chặt lại thổ nhưỡng dưới lòng đất, thường thường ép xuống khba mét, sau đó hai người cầm thước đó, vẽ nền nhà trên đất, bước này là phức tạp nhất. Chuyện sau đó sẽ dễ tiến hành hơn, dựa theo hình vẽ trên mặt đất, rải những viên đá đã được cắt gọt lên đó, một lớp lại một lớp, đã đều do hai người họ tự cắt, dùng thần thức đo đạc, không sai một li.

Rải nền xong, hai người bắt đầu dựng cột ở bốn phía, vật liệu gỗ trong không gian có rất nhiều, bọn họ đương nhiên chọn loại tốt nhất, gỗ lim thuần sắc, mỗi thân gỗ cao khoảng sáu bảy mươi mét, trải qua sự xử lý của Thước Nhạc, từng cây cột đều có phẩm chất như nhau, được cắm thật sâu xuống dưới đất.

Xà nhà là nơi khó xây dựng nhất, bởi vì khi làm nhà đã xác định trước sẽ không dùng cái đinh nào, mọi thanh xà nhà đều sẽ được ghép lại với nhau, sau khi ghép lại thì vô cùng chắc chắn. Tuy nhiên phải do hai người họ phối hợp với nhau, hai người cũng không phải phàm nhân (người thường), những thanh xà nhà cũng đã được chuẩn bị trước đó, số liệu đưa ra rất rõ ràng, khi ghép lại trừ lúc ban đầu không thuần thục, sau đó thì tốt hơn nhiều. Tất cả vật liệu gỗ để thuận tiện đã được sơn sẵn, như vậy chỉ cần ghép xong, sẽ không cần xử lý thêm nữa.

Sau khi xây dựng đến bước này thì quá trình chỉ còn một nửa, phần còn lại chính là dựng tường. Khi dựng tường hai người không dùng những loại nguyên liệu như xi mặng, ở giữa những góc tưởng sử dụng một tấm niêm bùa*, tự nhiên sẽ khiến những vách tường dính chặt lại với nhau, không có lấy một khe hở. Phòng ở ngoài trừ hai đầu hiên nhà, nam bắc đều có cửa gỗ, những cửa gỗ đó đều do Thước Nhạc tự tay làm, sử dụng thần thức phối hợp với điêu khắc mà thành, tay nghề của Thước Nhạc đã vượt trên cả thầy Lý.

*niêm bùa: bùa kết dính

Mái ngói cũng do bọn họ nung, nhưng khác là sử dụng lửa có độ nóng cao, vậy mà nung được ngói có màu xanh lưu ly.

Hai người dùng thời gian một ngày, xây dựng xong hai tiến viện tại nhà giữa, bởi vì không quá thuần thục, xây dựng có hơi chậm, phần còn lại sẽ làm nhanh hơn.

Thước Nhạc nằm nghiêng trên kháng, “Ai da, mệt chết tôi rồi.” Nằm đó không muốn đứng lên nữa.

“Ba ba, con xoa bóp cho ba nhé.” Kỳ Kỳ tiến đến trước mặt Thước Nhạc, bàn tay nhỏ bóp a bóp trên người Thước Nhạc, tuy rằng lực yếu nhưng cũng rất bài bản, hữu mô hữu dạng*.

*hữu mô hữu dạng: có hình có vẻ, ý chỉ tương đối giống nhưng cũng đâu ra đấy

“Ngoan lắm, xoa bóp cho ba ba đi.” Híp mắt lại hưởng thụ.

“Ba ba, con nữa.” Phi Phi cũng chạy đến góp vui.

Khúc Phàm bưng mấy ly nước trái cây bước vào nhà, “Mệt muốn chết rồi đi. Thím Ngô cùng thím Lâm còn chưa về, em với các con muốn ăn gì, hôm nay anh nấu.” Tuy rằng hắn cũng làm không ít, nhưng Thước Nhạc còn tiêu hao năng lượng hơn nữa, dù sao có một vài việc chỉ có thể do cậu làm.

Thước Nhạc quả thật có hơi mệt mỏi, uống xong nước trái cây mới miễn cưỡng nói, “Tùy đi, xem mấy tiểu quỷ nhà chúng ta muốn ăn gì, em giờ chẳng muốn ăn gì cả.” Cơ thể thì không sao, chủ yếu là mệt mỏi về tinh thần, tinh thần lực tiêu hao rất nhiều. Hôm nay mới chỉ làm xong một gian phòng, còn nhiều như vậy, không biết đến khi nào mới có thể xây xong nữa.

Khúc Phàm cười, véo mặt cậu, “Em nha, anh đã đun nước xong, đi tắm trước đi đã.” Nói xong, cúi người ôm Thước Nhạc lên.

“A…. ba ba ôm ba ba. Phi Phi cũng muốn nữa.” Phi Phi vỗ vỗ tay, bay lên nằm úp sấp trên người Thước Nhạc.

“Aiz, đặt em xuống.” Trước mặt bọn nhỏ, cậu cũng có chút ngượng, giẫy dụa muốn xuống.

“Đừng động, Phi Phi ngã bây giờ.”

Hì hì…. Kỳ Kỳ cùng Gia Gia bên cạnh cười to, Tiếu Tiếu đưa đôi mắt mèo thật to rời khỏi màn hình máy tính, chớp chớp nhìn hai người, mang theo ý cười.

“Đáng ghét, để bọn nhỏ chế giễu.” Đi vào phòng tắm, đặt Phi Phi lên chiếc kháng bên ngoài, kháng nghị với Khúc Phàm.

“Có sao đâu, đám nhỏ nhà chúng ta cũng đâu phải chưa từng thấy, mau cởi quần áo, nước cũng sắp lạnh.” Nói xong thì giúp Thước Nhạc cởi quần áo.

“Mau mau, anh mau ra ngoài, đừng có ở đây quấy rầy em nữa.” Người này chẳng đứng đắn chút nào.

Nhìn thấy Thước Nhạc đã cởi một nửa quần áo, Khúc Phàm hít sâu mấy hơi, trước tạm tha cho cậu, để cậu nghỉ ngơi chút đi. Hiện tại, cảnh giới tu hành của hắn khiến hắn không thể khống chế bản thân, nếu không sẽ không tốt cho việc tu hành, hiện tại cũng không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Việc này chỉ sợ đã khiến cậu rất mệt mỏi rồi, ân, phải chăng nên sắp xếp một kỳ nghỉ trăng mật, để Thước Nhạc nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện này có thể sắp xếp vào lịch trình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play