*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy Thước Nhạc đã chấm dứt trị liệu, đi vào phòng bên cạnh thay quần áo, chủ nhiệm khoa ngoại và chủ nhiệm khoa phụ sản cùng tiến lên kiểm tra tình trạng người bệnh, nhìn đến kết quả trị liệu được ghi lại cùng với các chỉ tiêu hiện tại, vẻ mặt hai người tràn đầy khiếp sợ, tình huống như vậy bọn họ không thể làm được đến mức này, không nói có thể giữ được đứa bé hay không, mà trong tình huống đó, người mẹ cũng rất nguy hiểm, cho dù có tiến hành được ca mổ họ cũng sẽ không thể giữ đứa bé lại mà mổ được.
Hai người vươn tay cầm lên bản ghi chép, đưa cho phó viện Tần, “Phó viện Tần, vợ và con ngài đã an toàn, tình huống của đứa bé ổn định, hẳn không có di chứng gì.”
Phó viện Tần xem bản ghi chép cũng thờ phào, rất hiếu kỳ về bác sĩ Thước Nhạc kia, ra khỏi phòng cấp cứu số ba, đúng lúc thấy Thước Nhạc dường như đang thu dọn xong đi từ trong phòng ra, nếu không phải cặp mắt kia khắc sâu ấn tượng vào lòng người thì bọn họ cũng không thể nhận ra cậu trai trẻ quá mức chói mắt này lại là bác sĩ vừa tiến hành phẫu thuật.
“Bác sĩ Thước?” Phó viện Tần không dám khẳng định.
Thước Nhạc khẽ gật đầu, “Xin chào, ngài là?”
Phó viện Tần thấy cậu thừa nhận, mặt mày tươi cười, “Bác sĩ Thước, quả thật nhờ có ngài mà người tôi yêu và đứa bé mới có thể bảo toàn, rất cảm ơn ngài.” Phó viện Tần nhìn Thước Nhạc đầy cảm kích, thậm chí lúc nói chuyện còn sử dụng cả kính ngữ.
Bác sĩ Lý bên cạnh nghe vậy vẻ mặt cứng đờ, u ám rất nhiều.
Thấy vẻ mặt chân thành của phó viện Tần cùng vẻ lo lắng khi nãy, trong lòng Thước Nhạc cũng vui vẻ thay Trương Thiến, “Phó viện trưởng khách khí, đây là chuyện tôi nên làm.”
Bởi vì phòng cấp cứu còn có việc, Thước Nhạc cũng không lưu lại nói chuyện cùng với đám người phó viện trưởng Tần, đi ra ngoài làm việc của chính mình.
Phó viện trưởng Tần nhìn Thước Nhạc rời đi, cười nói với bác sĩ Lý bên cạnh, “Bác sĩ Lý, phòng cấp cứu của cô xuất hiện nhân tài nha, tôi thấy lần chuyển khoa sau thì đưa cậu ấy đến khoa ngoại tim đi, nhân tài như vậy mà chỉ làm ở phòng cấp cứu thì thật đáng tiếc.” Thực tế, phòng cấp cứu cũng không phải phòng tốt trong bệnh viện, tri thức nơi này trải rộng, phương diện nghiệp vụ cũng phải thuần thục, yêu cầu về bác sĩ nơi này lại rất cao, mà họ lại làm việc vất vả nhất, không có cơ hội tiếp xúc với phẫu thuật, rất nhiều bác sĩ đều không muốn làm việc ở đây.
Bác sĩ Lý nghe vậy rất không thoải mái, cũng chỉ nói có lệ vài câu. Biết vợ mình thoát khỏi nguy hiểm, tâm trạng rất tốt nên phó viện Tần cũng không phát hiện gì. Mà ngược lại bác sĩ chủ nhiệm khoa phụ sản bên cạnh lại nhìn ra, đột nhiên nhớ tới chuyện ồn ào hồi trước mà phòng cấp cứu truyền ra, người này quan sát nét mặt cũng hiểu rõ, sợ rằng vị này cũng là nhân vật trong câu chuyện đó đi. Quả là một nhân tài đó, không thì nói với viện trưởng điều động cậu ta tới khoa phụ sản đi, dù sao tình huống nguy hiểm như ngày hôm nay khoa phụ sản bọn họ chẳng ai có thể làm tốt như vậy đâu.
Trương Thiến tỉnh lại vào lúc chạng vạng, biết đứa con của mình được bảo vệ, Trương Thiến rất kích động, y tá nói kích động không tốt với đứa trẻ mới có thể nhịn xuống, nhưng dù như vậy vẫn nói thật nhiều lời cảm ơn với Thước Nhạc, ngoài điều này, cô không biết mình còn có thể làm gì để cảm ơn cậu ấy nữa.
Hôm nay, phòng cấp cứu rất bận rộn, mãi cho đến ba giờ sáng mới được nghỉ ngơi, kết quả lại đưa tới một người muốn tự sát, cứu chữa đến giờ tan tầm luôn. Có điều người bệnh này không có ý cầu sinh, khi thắt cổ đã cố đập nát xương cổ, yết hầu đã đứt, cho dù Thước Nhạc sử dụng phương pháp đặc biệt nhưng vẫn không thể cứu được. Thước Nhạc lúc này mới hiểu linh khí và linh tuyền không phải vạn năng, mà người thường cũng không hẳn có thể thừa nhận hai loại này. Đối với những người bệnh như vậy, cậu chỉ có thể sử dụng chút linh khí duy trì sinh mệnh của họ, mà cuối cùng cũng không cứu được.
Người bệnh này là người đầu tiên chết trên tay Thước Nhạc, kể từ ngày đầu tiên cậu thực tập vẫn là người bệnh đầu tiên qua đời, tâm trạng của cậu hơi năng nề, thậm chí đối mặt với người bệnh này có chút mê mang, không biết ba giờ cứu chữa vừa qua có đúng không, nếu ngay từ đầu không dùng linh khí duy trì sinh mạng của cô, phải chăng cô sẽ không phải chịu đựng đau đớn như vậy? Nghe bên ngoài vang lại những tiếng khóc lóc thê lương của người nhà bệnh nhân, Thước Nhạc lần đầu tiên mê mang.
Ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, Thước Nhạc đột nhiên cảm thấy hơi mệt, tan tầm, đến giờ giao ca, Thước Nhạc lập tức rời khỏi bệnh viện cho nên cậu cũng không biết bác sĩ Lý và mấy bác sĩ khác nhìn vào báo cáo cữu chứa của cậu, cảm thấy rất không thể hiểu nổi. Bởi vì khoảng thời gian buổi sáng hầu như không có người bệnh, khi Thước Nhạc cứu chữa họ cũng rất chú ý, một người rõ ràng không thể cứu được mà cậu vẫn giành ba giờ cứu chữa, tuy rằng cuối cùng vẫn chết đi, nhưng thực lực của cậu không cần nghi ngờ. Nếu đổi lại là họ thì sẽ tuyên bố người bệnh đã tử vong luôn. Thấy được ca bệnh này, trong lòng mọi người ngũ vị tạp trần, tròng lòng vừa bội phục cũng vừa ghen tị, người như vậy tạo cho họ áp lực quá lớn. Hơn nữa bác sĩ Lý cảm thấy gần đây mình thật không thuận lợi, chuyện chức danh của mình sợ rằng cũng sẽ bị ảnh hưởng. Vốn chuyện của phu nhân phó viện trưởng ngày hôm qua là Thước Nhạc vi phạm nội quy, loại chuyện này hoàn toàn có thể khiến Thước Nhạc bị cách chức, nhưng phó viện Tần lại rất chú ý đến Thước Nhạc, cũng rất cảm kích cậu, nếu cô xử lý như vậy thì bản thân cũng chẳng lợi lộc gì.
Nghĩ vậy, bác sĩ Lý cảm thấy Thước Nhạc chính là củ khoai lang nỏng tay, vừa mới đến có vài ngày đã gây ra nhiều chuyện như vậy, lại thêm thông báo từ trên xuống, lần sau khi bọn họ tiến hành thảo luận sẽ có đoàn khảo sát lại đây tiến hành thảo luận về cấp cứu một ngày. Nơi này của họ được coi như dẫn đầu trong nước nhưng vẫn so ra kém nước ngoài một chút, chuyện lần này rất quan trọng với họ. Nếu thành công sang năm nơi này sẽ được xây dựng thành trung tâm cấp cứu, đến lúc đó sẽ không còn như hiện nay nữa. Nghĩ vậy, bác sĩ Lý lại càng không hy vọng Thước Nhạc xuất hiện, trong lòng không ngừng suy nghĩ vào lần giao ban sau làm cách nào không để Thước Nhạc lộ mặt.
Thước Nhạc không hề nhận ra bất cứ điều gì, tâm trạng không tốt lắm nên về đến nhà, tự tiến vào không gian ngồi lên lưng ngựa chạy một lúc. Hai con ngựa này ở trong không gian hơn nửa tháng đã lớn hơn rất nhiều, so với lúc vừa được đưa vào càng thêm có thần thái, mà tốc độ chạy cũng nhanh hơn rất nhiều.
Tốc độ cực nhanh, linh khí truyền đến trực tiếp thanh tẩy cơ thể Thước Nhạc, khiến cho tâm trạng vốn đang buồn bực của cậu trở nên tốt hơn chút, vỗ vỗ lưng ngựa, tốc độ của ngựa chậm lại, thong thả dảo bước trên thảo nguyên. Nhìn thảo nguyên mênh mông vô bờ, Thước Nhạc nghĩ lại chuyện cấp cứu buổi sáng, tình huống lúc ấy Thước Nhạc muốn dùng linh tuyền cứu chữa, nhưng khi cậu thấy tia linh khí mà cậu đưa vào trong cơ thể người bệnh không hề có chút tác dụng nào, vào lúc đó, Thước Nhạc đã biết người sống đến khi xương trắng* là chuyện không thể nào. Quản chi sử dụng một giọt linh tuyền thì người nọ cũng chỉ nổ tung thành vũng máu, người thường không thể thừa nhận nổi. Nhất là người đang ở trong trạng thái hấp hối càng không thể thừa nhận năng lực như vậy được. Nghĩ vậy cũng cảm thấy may mắn lúc trước khi đưa cho cha mẹ, bạn bè sử dụng đã pha loãng rồi nếu không chuyện như vậy nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi.
*ý nói con người không thể sống mãi, sống đến khi chỉ còn xương trắng ấyCậu thấy bản thân sau này khi cứu người không thể ỷ vào linh tuyền, linh khí nữa, mấy thứ này không phải vạn năng.
Buổi tối khi Khúc Phàm trở về, Thước Nhạc kể lại chuyện mà hôm nay cậu trải qua. Khúc Phàm biết cậu bởi không cứu được người nọ mà ủ rũ, an ủi cậu, dù sao cậu cũng chỉ là con người, hiện tại làm được vậy đã tốt lắm rồi. Kỳ thật không cần Khúc Phàm nói, cậu cũng đã khôi phục rồi, cũng hạ quyết tâm nghiên cứu y thuật thật tốt, tuy rằng về sau không thể bảo đảm có thể cứu tất cả mọi người nhưng Thước Nhạc cảm thấy chỉ cần bản thân dốc hết sức cứu chữa mỗi người thôi là được, suy nghĩ của cậu giờ đã khác xưa.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Thước Nhạc lại đi làm, nhưng vừa đến cơ quan đã được thông báo hôm nay Thước Nhạc cần ra ngoài khám bệnh*. Bác sĩ trong phòng cấp cứu phải ra ngoài khám bệnh, nhưng lúc trước khi sắp xếp ban ca cũng không có tên Thước Nhạc, không ngờ hôm nay đột nhiên bị điểm danh. Thấy thái độ vui sướng khi người gặp họa của bác sĩ Hồ và mấy người khác, Thước Nhạc không nói thêm gì, đều là cứu chữa bệnh nhân, ra sao cũng được.
*khám bên ngoài: có ai làm trong bệnh viện thì chỉ với vì không rõ từ chuyên môn của nó là gì, kiểu ở phòng cấp cứu cần ra ngoài tiếp đón bệnh nhân gọi xe cấp cứu về ấy chứ không phải ra ngoài khám xong rồi về đâu, vậy thì cao cấp quá.Nơi này của họ cũng rất nhiều lần khám bệnh bên ngoài, nơi này hơi xa trung tâm cấp cứu 120, công việc ở khu này đa số cần bọn họ khám bên ngoài. Cả buổi sáng Thước Nhạc không được nghỉ chút nào, cơ bản đưa bệnh nhân về chưa được bao lâu lại phải ra ngoài. Đến giữa trưa, tài xế nói hôm nay có hai chiếc xe bị hỏng không thể đi được, đều dồn hết về xe bọn họ đây. Thước Nhạc nghe vậy cảm thấy quả là trùng hợp.
Đến trưa trở lại khoa, thấy mấy y tá đều rất hưng phấn, người trong phòng cấp cứu đều mang vẻ tươi cười, có mấy người nhìn Thước Nhạc cũng mang ánh mắt như thế. Cậu hỏi y tá Khương mới biết đoàn đại biểu nước ngoài vừa tới đây, lúc lãnh đạo rời đi rất hài lòng.
Thước Nhạc nghe xong hơi nhíu mày, cậu cũng không thể không nhận ra đoàn trao đổi có lợi ích gì, cậu đâu phải kẻ ngốc, tự nhiên hiểu được chuyện mà bác sĩ Lý hôm nay gây ra, cậu chỉ cảm thấy kẻ làm bác sĩ mà cứ suốt ngày tính nọ tính kia, thật mất y đức.
Giữa trưa có người thay ca cho Thước Nhạc nghỉ ngơi ăn cơm, từ sau ngày đầu tiên đi làm, Thước Nhạc tự mang cơm theo, thức ăn trong bệnh viện tuy ngon nhưng Thước Nhạc thật không sao quen nổi. Bởi hôm nay khám bên ngoài nên có một giờ nghỉ ngơi, Thước Nhạc ăn cơm ngay trong phòng nghỉ. Sáng này thím Lâm làm món cháo dưa lê sữa dừa, còn có bánh bột mì bí đỏ, rau trộn rong biển*. Giờ cậu rất ít khi ăn uống, có thể vì đã có linh khí tẩm bổ nên không có cảm giác đói khát; nhưng khi ăn cơm vẫn luôn có cảm giác hạnh phúc. Cậu không hy vọng thật sự tích cốc** như người tu hành, điểm này cũng giống với suy nghĩ của Khúc Phàm, nếu thực sự tu luyện thành vô dục vô cầu, vậy thì còn chẳng bằng làm người thường. Thực tế, giờ yêu cầu với ăn uống của hai người rất cao, cũng chính bởi thế, người chịu trách nhiệm nấu nướng trong nhà là thím Lâm, mẹ Thước và mẹ Khúc giờ đã có thể so với đầu bếp năm sao rồi, cho dù những món đơn giản cũng làm vô cùng thơm ngon.
*các món ăn kể trên lần lượt là:Cháo dưa lê sữa dừaBánh bột mì bí đỏRau trộn rong biển**tích cốc: là một phương pháp tu luyện thường gặp trong tu chân, tu hành. Theo đó thì đây là cách mà không ăn, không uống, một trong những cách xóa bỏ dục vọng với đồ của trần tục. (theo những gì đã đọc + bịa)Y tá Khương vừa vào phòng đã gửi được mùi thơm ngon, “Bác sĩ Thước, mỗi ngày cậu đều dùng thức ăn dụ dỗ bọn tôi, hôm nay lại mang gì đến vậy?” Nói xong tiến đến, ôi… thật tinh xảo, cháo kia thanh thanh đạm đạm gạo trắng sáng bóng, đám dưa lê bên trong tựa như trân châu, giống như tác phẩm nghệ thuật chứ nào phải thức ăn. Bánh bí đỏ khéo léo cuốn tròn, tựa như chỉ một miếng cũng nuốt hết được, từng cái đều y hệt nhau tựa như được đúc từ một khuôn mà ra, tạo thành hình trái tim, vàng óng ánh óng ánh. Mà ngay cả màu sắc của rong biển kia cũng xanh biêng biếc, nhìn chút thôi đã thèm ăn rồi.
Thước Nhạc cười cười, tuy cậu mang theo hộp giữ nhiệt, nhưng thực tế nhưng món này được đặt trong không gian nên tựa như vừa được làm ra vậy, “Hôm nay tôi mang nhiều bánh bí đỏ quá, y tá Khương ăn chút đi.”
Y tá Khương nhìn chiếc bánh cuộn bí đỏ vô cùng xinh đẹp kia, khách khí vài câu rồi nhón một cái ăn, vị bí đỏ nồng động pha trộn cùng mũi sữa thơm ngào ngọt, ăn còn cảm thấy chút mềm dẻo, “Ngon quá, cậu làm thế nào vậy, cho gì vào thế?”
“Ha ha, chỉ dùng sữa với bột mì thôi, thêm cả bí đỏ, không có gì đặc biệt cả. Có lẽ dùng sữa tươi nên ngon hơn chút.”
“Thật rất ngon, tôi về cũng thử dùng sữa tươi xem sao.”
Hai người ngồi trong phòng nghỉ ăn cơm, bên ngoài lại rất náo nhiệt.
Mấy giáo sư nước ngoài trong đoàn trao đổi vừa rồi sau khi rời phòng cấp cứu được mấy người phụ trách tiếp đón trong bệnh viện dẫn đi ăn cơm. Bác sĩ Từ vì có ca phẫu thuật nên không đi phòng cấp cứu tất nhiên không biết Thước Nhạc không ở đó, cũng không ai nói tới.
Mấy vị giáo sư nước ngoài vừa đi đến tòa nhà chính thì gặp phó viện Tần cầm hộp giữ nhiệt đi vào tòa nhà. Phó viện Tần trước đây từng tiến hành nghiên cứu, giảng dạy tại nước ngoài nên cũng quen thuộc với mấy giáo sư kia. Hoạt động trao đổi lần này cũng do ông thúc đẩy. Mấy người tất nhiên sẽ nói đôi ba câu thăm hỏi. Nghe nói vợ của phó viện Tần đang nằm viện, mấy người tất nhiên có vài câu quan tâm. Tình huống phẫu thuật của Trương Thiến lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, bọn họ đặc biệt hứng thú với thủ pháp gây mê của Thước Nhạc, nghe nói Thước Nhạc thuộc phòng cấp cứu, bọn họ ngay cả cơm cũng không ăn, cùng phó viện Tần đến đây luôn.
Lúc này phòng cấp cứu không có việc gì, bác sĩ Lý hôm nay rất vui, vì mấy giáo sư nước ngoài đánh giá rất cao phòng cấp cứu của họ, cũng khẳng định mấy ca án lệ* của họ. Trước khi họ rời đi, lãnh đạo cũng đưa ra khen gợi với cô, đoán rằng vấn đề chức danh đã được giải quyết. Tuy rằng chuyện này không quang minh chính đại gì nhưng bác sĩ Lý cảm thấy chẳng sao cả. Vừa lúc đến giờ cơm trưa, cô nhờ y tá gọi cơm từ bên ngoài, mời mọi người trong phòng cấp cứu ăn cơm, đang nghe mấy bác sĩ thổi phồng mình đâu. Huống chi lúc này Thước Nhạc đang trong phòng nghỉ, cô cũng chẳng thấy, tâm trạng rất tốt.
*án lệ: chỉ những vụ án đã được xét xử sau được dùng như tiêu chuẩn để ứng dụng xét xử những vụ án khác, ca bệnh án lệ cũng có thể hiểu như vậyĐang rất tốt đẹp, liền thấy phó viện Tần dẫn mấy giáo sư nước ngoài còn có một đoàn bác sĩ đi tới.
“Phó giáo sư Tần, các ngài đây là?” Bác sĩ Lý nghênh đón.
“À, mấy giáo sư đây muốn gặp bác sĩ Thước.” Phó giáo sư Tần cười nói.
Bác sĩ Lý nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, “Bác sĩ Thước hôm nay khám bên ngoài, hình như chưa về.”
“Bác sĩ Thước đang ở phòng nghỉ mà, đã về được một lúc rồi.” Y tá La nghe bác sĩ Lý nói vậy nhanh chóng nói, cô không vừa mắt bộ dạng này của bác sĩ Lý. Trước đây cô ta cũng đâu như vậy chứ, nhưng thời gian này vì chuyện chức danh, lại thêm mấy bác sĩ bên cạnh nói vào nói ra. Vốn bác sĩ Lý nói vậy cũng thôi, không nên nói đến; y tá La tuy biết vậy không hay ho gì nhưng bác sĩ Thước đã chỉ bảo cô thời gian dài như vậy, cô cũng đâu thể vong ân phụ nghĩa chứ.
Bác sĩ Lý thiếu chút nữa tức đến bốc khói luôn, trong lòng ghi hận với y tá La luôn, nghĩ rằng lúc trước chính cô ta để y tá La đi theo bác sĩ Thước học hỏi, không ngờ giờ lại bê đá ném chân mình luôn rồi.
Nhưng nào còn cách nào, chỉ có thể xấu hổ nói, “À, bác sĩ Thước đã về sao, tôi còn chưa thấy.” Cô ta cũng không thể không hùa theo, lỡ như có chuyện gì xảy ra cũng có thể xử lý kịp thời. Trước đó có vài chuyện không thể để người khác biết được.
Y tá Khương là y tá lâu năm, tính cách bình thường rất tươi sáng, trong phòng nghỉ nói chuyện với Thước Nhạc, hai người cũng khá thân, đang nói tới con trai vừa lên tiểu học của y tá Khương thì cửa phòng nghỉ bị mở ra.
Hai người ngẩng đầu lên thì thấy phó viện Tần đang dẫn theo vào giáo sư nước ngoài tiến vào.
“Bác sĩ Thước, đang ăn cơm sao? Nào, tôi giới thiệu vài bác sĩ với cậu.” Phó viện Tần hiện tại rất biết ơn Thước Nhạc. Mấy hôm nay Trương Thiến bình phục rất nhanh, đúng như Thước Nhạc nói, đứa con trong bụng cô không chịu ảnh hưởng gì, sáng nay vừa kiểm tra, đứa bé phát triển bình thường. Hôm qua, tinh thần Trương Thiến rất tốt, kể lại dây mơ rễ má giữa cô và Thước Nhạc, phó viện Tần cũng chẳng để ý chuyện trước đây của Trương Thiến, chỉ cảm thán trí tuệ của Thước Nhạc, còn nói với Trương Thiến, chờ đến khi cô tốt lên, hai người sẽ mời Thước Nhạc bữa cơm, cảm ơn người ta. Lúc này về mặt công tác, ông tất nhiên sẽ giúp Thước Nhạc.
Thomas nhìn người chẳng hề thay đổi kia, rất ngạc nhiên, “Thầy Thước, sao thầy lại ở đây?” Nói xong thứ tiếng Trung không trôi chảy kia, Thomas vui không ngậm miệng lại được luôn.
Thước Nhạc nhìn thấy người cao lớn kia cũng ngạc nhiên, cười nói, “Thomas, đã lâu không gặp, cậu đến khi nào thế? À… cậu thuộc đoàn trao đổi lần này. Cũng đúng, cậu làm ở bệnh viện Los Angeles mà.” Đối với chuyện đoàn trao đổi lần này Thước Nhạc cũng không quá để ý, càng không biết trong đó có một người tên Thomas Brown.
Thomas rất phấn khích, không ngờ người thầy mà mình tìm lâu như vậy lại xuất hiện trước mặt hắn, quả thực như trong tiếng Trung có câu, đi ngàn vạn dặm tìm không thấy người nọ lại ngay dưới ngọn đèn.
( 众里寻他千百度那人就在灯下: chúng lý tầm tha thiên bái độ na nhân tựu tại đăng hạ)Thấy Thomas nhiệt tình vươn tay muốn ôm, Thước Nhạc chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận. Tên cao to này chẳng thay đổi, vẫn luôn nhiệt tình như vậy.
“Giáo sư Brown, bác sĩ Thước, hai người biết nhau?” Tần Nghiệp giật mình hỏi.
Thomas xoay người, rất vui vẻ nói, “Vị này chính là người thầy mà tôi từng nói qua, lần này tôi tới vì kiếm thầy tôi đây, thầy rất có tiếng trong giới não ngoại, lần này muốn tới học hỏi thầy.”
Cho dù Tần Nghiệp hay người trong phòng cấp cứu thì não bộ lúc này không hề hoạt động, vị Thomas Brown này là giáo sư khoa não ngoại của bệnh viện Los Angesles, cũng rất có tiếng tăm tại lĩnh vực não ngoại của Mỹ, mà Thước Nhạc lại được hắn ca ngợi như vậy, vậy rốt cuộc cậu là ai. Vẻ mặt bác sĩ Lý và bác sĩ Hồ càng u tối, cảm thấy bản thân chọc phải phiền phức lớn rồi.
Chỉ có Thước Nhạc đứng bên cạnh cười khổ, lúc trước cậu ở căn cứ đã làm mấy cuộc phẫu thuật, trong đó có một ca phẫu thuật rất khó do cấp trên sắp xếp.
Lúc ấy bệnh viện quân khu không còn cách nào khác mời bác sĩ Brown này đến, nhưng hắn cũng chỉ nắm chắc 20% với ca phẫu thuật này mà thôi. Sau đó, ca phẫu thuật do Thước Nhạc làm, cũng từ lúc đó Brown nói muốn học hỏi cậu. Lại sau đó vì Brown về nước mà liên lạc bị đứt, đoán rằng vì cậu ở trong căn cứ nên Brown dù muốn liên lạc cũng không được. Vào lúc đó, thân phận của cậu vẫn được giữ bí mật.