Thước Nhạc quay đầu lại, thấy một người phụ nữ khoảng hơn 50 tuổi, “Cháu là con ạ, bác là?”

Người phụ nữ kia cười ha ha, “Ta là tiền viện* của chú sáu cháu, cháu gọi ta là thím đi, ha ha, vừa nhìn đã biết là người lớn lên ở thành phố, rõ là tinh xảo.” Người phụ nữ quyết quyết miệng, nhìn Thước Nhạc từ trên xuống dưới.

*tiền viện: cách nói khác của vợ

Thước Nhạc bị cô ta nhìn mà thấy ngượng, Chí Cương đã đi từ bên kia tới, “Thím năm, nhà thím gặt xong rồi ạ?”

“Còn chưa có xong, còn không phải thấy nhà cháu có khách mới qua xem thử sao.”

Chí Cương cười cười, “Cậu em này nhà cháu mặt có hơi non, đến nhà cháu rồi nói chuyện sau ạ.” Nói xong, kéo tay Thước Nhạc, “Nào bên này xong rồi, dẫn cậu đi đến suối bên sông bắt vài con cá.” Nói xong, khoát khoát tay gọi đám nhỏ đang chụp ảnh, chơi đùa, “Ai, đi, chúng ta đi bắt cá đi.”

Người phụ nữ kia cũng không nói gì thêm, xoay người đi về phía mảnh ruộng nhà mình.

“Thím năm này nha, nổi danh trong thôn chúng ta là lắm miệng, nếu để thím ấy nói tiếp thì gay lắm, lời của các cậu nhất định sẽ bị thêm mắm thêm muối truyền khắp thôn.”

Thước Nhạc cười cười, dù sao cậu cũng không thường ở đây, “Ruộng lúa nhà anh gặt xong rồi sao, còn chưa vác về thì sao được, không cần mất công dẫn bọn em đi đâu.”

“Đâu có gì, nhà anh cũng chỉ có miếng đất này chưa gặt xong, những nơi khác đã xong cả rồi, nơi này cũng hòm hòm rồi, chờ lát nữa nhờ chú Bảo Toàn cách vách giúp anh vác về là được, đã sớm đánh tiếng, vốn muốn cho mấy đứa đổi khí chút thôi, xem nữa cũng chẳng có gì thú vị.”

“Giờ Chí Cương còn làm công bên ngoài không?” Chí Cương năm nay hai mươi năm tuổi, trước khi kết hôn vẫn luôn làm công ở Cáp thành, nói chuyện, làm việc rất ổn thỏa.

Dẫn đám họ đến bờ sông, thấy đám nhỏ cầm máy ảnh, tốc độ đi đường cũng rất chậm, “Ừm, năm nay không ra ngoài nữa, hiện tại trong nhà nhiều ruộng, lúc cày bừa thu hoạch vụ xuân thu cũng phải về, mỗi mình ba anh cũng làm không hết. Bên này xây đập chứa nước, cũng cần người, sang năm không cần đi nữa. Cậu xem năm nay thanh niên trai tráng quay về nhiều lắm, đều là về xây đập chứa nước cả.”

Khẽ gật đầu, hoàn cảnh tự nhiên nơi này rất tốt, xa xa cây cối xanh um tươi tốt, còn có một mảng đo đỏ, không biết có phải lá phong hay không.

“Cậu nhìn, phong cảnh nơi này rất đẹp đúng không, hàng năm thu đến đều vô cùng xinh đẹp, chờ chú anh làm xong mọi người rồi anh dẫn mấy đứa lên núi, tuy rằng không có thú lớn, nhưng chim trĩ, thỏ vẫn có không ít, hiện đang lúc béo múp. Nếu may mắn còn có thể thấy những con to hơn, như hươu bào, hương chương, nai sừng tấm Bắc Mỹ, mã lộc, trên núi cũng có sói nữa, nhưng bên phía chúng ta hầu như chẳng thấy bao giờ. Mấy thứ này đều được bảo hộ, không thể tự do đánh bắt, nhưng có thể thấy cũng rất hay rồi.”

“Chẳng phải bên này có hổ Đông Bắc sao? Không biết phía chúng ta có không?”

Chí Cương cười cười, “Đâu ra chứ, nhìn còn chẳng thấy. Lúc anh bảy tám tuổi có nghe nói qua một lần, bên núi đông có người từng thấy, nhưng sau không thấy nữa. Có mấy lần lợn rừng vào làng chúng ta, cũng từng thấy gấu một lần. Nhưng mấy năm nay gần như tuyệt tích, muốn thấy thì phải đi qua phía bên kia suối kia. Còn không nhất định sẽ gặp được.”

Thật đáng tiếc.

Khi nói chuyện, đoàn người đi vào đầu con sông, vốn còn tưởng Chí Cương sẽ dẫn họ đến sông lớn, không ngờ anh dẫn họ đến một khúc sông hẹp.

“Nơi này rất thích hợp bắt cá, chúng ta lại không mang theo đồ câu, chỉ có thể dùng cách đơn giản thôi.” Nói xong đi đến nơi dòng chảy mạnh, mực nước nơi này rất thấp, dòng nước chảy xiết, dòng suối hẹp không đến mét rưỡi, Chí Cương lấy từ đâu đó một cái lưới bắt cá, lại tìm hai khúc cây to như cánh tay trẻ con, móc lên trên đó rồi dùng sức cắm vào trong nước, như vậy đã thành một chiếc lưới đơn giản, “Mấy đứa đừng xuống, nước lạnh lắm. Không tới một tháng nữa sẽ đóng băng rồi.”

Loại ngăn sông bắt cá này anh vẫn thường làm, chuẩn bị lưới thô, cá không dễ dàng bị mắc vào, thấy có cá bị cản lại sẽ nhảy xuống bắt lên, dòng nước chảy rất xiết, nếu không bắt lên thì lưới kia không giữ lại được, sẽ bị cuốn trôi đi mất.

Đám nhỏ trong nhà thấy rất thú vị, đi theo bên cạnh góp vui nhưng vừa đưa chân vào nước đã biết nước rất lạnh, vừa xuống đã không chịu được, Chí Cương thấy vậy cười ha ha, “Nơi chú ở đây mùa đông đến sớm, mấy nhóc không quen thì không chịu nổi đâu.”

Thấy cũng sắp đến trưa, vốn trong làng ngày ăn hai bữa cơm, nhưng giờ đang mùa gặt, người đi làm đến trưa đều mang bánh lớn, dưa muối… đi ăn, ít người về nhà ăn, một ngày coi như có ba bữa.

Đám Thước Nhạc về đây, dựa theo quan hệ huyết thống, ba Khúc thân với chú hai chú ba, đều là chú ruột, còn có chú út, lần trước đón họ tới là chú ba với hai người con trai nhà con lớn của chú hai, tính ra là anh họ của Chí Cương, lớn tuổi hơn Chí Cương. Người lớn nhất đã ba mươi sáu, trước kia chưa từng rời nhà, tính tình hàm hậu chất phác.

Bởi vì hai ngày nay ai cũng bận rộn, mọi người cũng không gặp được, ngày mai chuyện ruộng nương xong xuôi mới tụ họp, nói sao thì chuyện thu hoạch vụ thu rất quan trọng.

Phương pháp của Chí Cương đơn giản nhưng rất hữu hiệu, bắt được chín con cá nửa cân rồi dẫn đám Thước Nhạc về nhà. Trong nhà có khách nên bữa trưa không thể qua loa được.

Về nhà, đêm qua vì tối nên đám Thước Nhạc cũng không thể nhìn rõ hết, buổi sáng lại đi từ cửa sau, giờ mới coi như nhìn được toàn cảnh. Tiền viện nhà chú sáu là nhà giữa ba gian, được xây từ đá và cây, bên trên trát bùn, nền rất cao nên có vẻ cao lớn. Phía tay có ba gian sương phòng, phía đông là hai gian hạ ốc thấp bé, trước hạ ốc là một cái giếng khoan, phía sau là vườn. Hiện tại đã không trồng gì, có chút hoang sơ.

Chí Cương thấy đám nhỏ cầm máy ảnh chụp căn nhà cũ nhà mình, “Gian nhà này của anh xây được 85 năm rồi, khi đó cây cối rất tươi tốt, cũng không bị cấm, mà đá đều được lấy từ núi Tây. Núi Tây là núi lửa đã chết, trên núi đa số đều là đá, những viên đá đó đều là đá núi lửa. Cậu xem đều màu xanh đen cả, trước kia nhà mỗi người đều lát đá này, giờ lại chẳng thấy đá điếc gì, trên núi cũng trồng thêm biết bao cây cối, không nhận ra được.”

“Về rồi đó à, mau lên kháng ngồi, có mệt không?” Vào phòng, cửa nhà là hai kệ bếp lò, ba người phụ nữ đang làm cơm. Thước Nhạc nhận ra thím sáu và vợ Chí Cương, người còn lại không quen, tuổi có vẻ lớn hơn thím sáu, hình thể  hơi béo, khuôn mặt ngăm đen, mắt không lớn, nhưng cười tủm tỉm khiến người ta vui lòng.

Thím sáu đón họ vào phòng, đột nhiên nhớ ra, kéo người phụ nữ lớn tuổi kia nói, “Giới thiệu với cháu chút, đây là nhà ông cả cháu, cháu gọi đại nương đi. Đêm qua không gặp, Chí Cường với Chí Dũng mà hôm nọ đến nhà cháu đó, đây là mẹ bọn nó.”

Thước Nhạc cười gật đầu, “Đại nương.”

“Rồi, mau vào phòng. Nhìn thằng bé đi, quá đẹp trai rồi.” Một câu khiến mặt Thước Nhạc nóng lên.

Có thể bởi vì đốt lửa, trong phòng rất nóng, đầu giường gần lò sưởi không thể ngồi được luôn. Hơn nữa phòng này nhóm lửa ngay trong phòng nên rất nhiều khói, có hơi ngột, Thước Nhạc dẫn đám nhỏ ra ngoài, Chí Cương đang cầm gáo múc nước, chuẩn bị rửa tay. Bọn nhỏ thấy rất thích, cũng tiến lại muốn thử, Chí Cương nói cách cho chúng, để chúng thử xem.

Bọn nhỏ làm theo, ngay cả nửa thìa nước cũng không vớt lên được, cuối cùng vẫn là thằng bé mười hai tuổi nhà Chí Dũng giúp cho, hớt chút nước vào trong gáo kia, sau đó cảm thấy hơi nặng, biết có nước mới có thể từ từ kéo lên được.

“Từ từ thôi, đừng để ướt người.” Thước Nhạc thấy Kỳ Kỳ dùng sức khiến cho nước trong gáo đều bắn ra ngoài chậu, nhanh chóng nói.

“Ba, nhà chúng ta cũng nên đào giếng, rất thú vị đó.”

“Con đừng nghĩ cứ muốn là được.” Cái giếng phía trước tam gian thính phòng nhà họ đã cạn nước rất lâu, giờ chỉ có tác dụng làm cảnh mà thôi.

Kỳ Kỳ le lưỡi, xóa bỏ ý nghĩ vừa nảy ra này.

“Ha ha, giờ giếng ít lắm, đa số mọi người đều dùng máy bơm như nhà chú vậy. Giếng này đến mùa đông mỗi lần muốn dùng còn phải che đậy lại, nếu không sẽ bị đông hết, bên trên cũng sẽ đông lạnh thành từng lớp băng, người đi lại cũng dễ ngã. Sân sau nhà chú có giếng khoan, giếng này tiến vào trung tuần tháng mười sẽ không dùng nữa. Tuy nhiên giếng này đào rất sâu, chất nước tốt, rất ngon ngọt đó.”

*trung tuần: 10 ngày giữa tháng

Thước Nhạc dùng tay vốc một ngụm lên, cảm thấy rất lạnh, mang theo hương vị ngọt ngào, chỉ có chút lạnh.

Nâng mắt thấy đám nhóc trong nhà cũng đều uống một ngụm, cậu cũng không cản, nước này không bị ô nhiễm, uống vào cũng không bị tiêu chảy, có điều “Uống thử một ngụm thôi, đừng uống nhiều kẻo lạnh bụng.”

“Còn ngon hơn nước trong giếng nhà mình nữa.” Mắt Quả Quả sáng lên nói.

Có lẽ là thấy điều gì mới mẻ, đám nhỏ đi theo con trai nhà Chí Dũng đi chơi trong sân, lần này cũng muốn trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt ở nông thôn.

Rất xa thấy mấy người ba Khúc về, Thước Nhạc vừa định chào đón thì nghe tiếng chuông điện thoại.

“A lô… dạ, giáo sư Từ ạ, thầy đã về rồi?… không phải, đâu phải do thầy đâu… không cần… vậy, rất cảm ơn thầy, vẫn ở phòng cấp cứu đi ạ… không có gì, em vẫn làm ở phòng cấp cứu mà. Gần đây học được rất nhiều, em muốn tiếp xúc với nhiều ca bệnh khác nhau… như vậy ạ, vẫn chờ đến tháng mười hai đi ạ, các khoa khác đã sắp xếp xong, em cũng muốn qua đó, cũng miễn gây phiền cho người khác, em định tự giải quyết chuyện bên phòng cấp cứu… không cần đâu giáo sư, thầy đừng nói vậy chứ, việc này cũng đâu liên quan gì đến thầy đâu, em cũng có trách nhiệm mà… vậy sợ rằng không được, giờ em đang không ở nhà… sao cũng phải mùng năm, mùng sáu mới về cơ… ừm, vậy cảm ơn giáo sư… được ạ, chờ về em sẽ đến gặp giáo sư.”

Gác máy, Khúc Phàm đang đứng trước mặt cậu, thấy cậu nói chuyện điện thoại xong, trong tay nắm một chút hoa dại, “Có nhận ra hoa gì không?”

Thước Nhạc nhận lấy hoa, quả thật không biết, loại hoa nhỏ nhiều hoa này, mang màu trắng ngần, ở giữa có chút màu vàng nhạt.

“Ừm, bên phía núi đông có cả một mảng lớn đó, ngày mai chúng ta cùng qua xem. Anh cũng chưa từng thấy hoa này, chú sáu nói, hoa này nấu nước uống ngon lắm, em xem thử chúng ta cũng trồng một chút.”

Trong đầu dù nghĩ thế nào cũng không biết đây là hoa gì, vậy thì cứ đặt trong không gian giữa đám cỏ.

“Vừa rồi ai gọi vậy?” Khúc Phàm xắn tay áo chuẩn bị rửa tay.

“Giáo sư Từ, muốn em đến khoa não ngoại. Ông ấy tuy rằng là chủ nhiệm khoa nhưng có vài việc cũng không thể can thiệp vào, ông ấy không biết chuyện bên dưới, nhưng ông đã đánh tiếng với phòng cấp cứu, em sẽ quay lại. Về mảng cấp cứu, em còn muốn nghiên cứu thêm.”

Khúc Phàm nhận lấy chậu nước trong tay Chí Cương, “Nhưng em quay lại như vậy, phòng cấp cứu cũng không làm tốt được. Theo lời em thì giáo sư Từ thì đã làm gì với đám đó rồi?”

“Không, lúc trước chẳng phải em bảo giáo sư Từ giữ bí mật thân phận cho em hay sao, ông ấy chỉ náo loạn phòng cấp cứu với phòng nhân sự chút thôi, nhưng hiệu quả cũng không lớn. Đến lúc em về thì chắc càng thêm rắc rối. Nhưng em cũng không sợ, ở bệnh viện thì y đức và chuyên môn nghiệp vụ càng quan trọng hơn. Đừng lo lắng, em đâu phải chỉ chút chuyện đó cũng không rõ, vậy chẳng thà ở nhà.” Thước Nhạc sau cũng nghĩ lại, vì sao hai bác sĩ thực tập kia làm vậy, chủ yếu thấy cậu còn trẻ mà đã mổ chính, trong lòng bất mãn, hơn nữa cậu còn vào sau, lại càng thêm ngứa mắt. Hơn nữa năng lực giao thiệp của cậu không tốt, đã hơn một tháng mà cũng chẳng quen thân với đám bác sĩ trẻ đó.

Khúc Phàm nghe cũng không nói nữa. Kỳ thật, dù ai đến đơn vị mới cũng sẽ có chuyện như vậy, qua thời kỳ làm quen sẽ tốt hơn. Có điều vận khí Thước Nhạc không tốt, gặp phải mấy đồng nghiệp chẳng ra sao.

Kỳ thật hai người họ cũng không biết, bác sĩ Từ vì Thước Nhạc nên rất giận, ông vốn là chủ nhiệm khoa, có một số việc không thể làm quá mức, dù sao ông cũng không thể làm lộ thân phận của Thước Nhạc mà. Thước Nhạc rất giỏi về chuyên môn của khoa não ngoại, người bình thường không biết nhưng những chuyên khoa não ngoại ở Yến Kinh đều biết đến cậu, nếu để lộ cậu ra ngoài, không chừng còn có người tới cướp ấy chứ. Cho nên, bác sĩ Từ vẫn luôn che giấu. Thế nhưng, ông vẫn dùng thời gian một ngày điều tra xong tất thảy mọi chuyện, trực tiếp tìm đến hai bác sĩ thực tập của phòng cấp cứu, lúc họp buổi sáng trực tiếp điểm danh phê bình. Hai người này vốn tới đây thực tập, chuyện này tuy không quá ảnh hưởng đến chuyện tốt nghiệp của họ, nhưng nếu muốn vào bệnh viện thì cũng có chút khó khăn. Hai người không có cách nào ra tay với bác sĩ Từ, lập tức trút giận sang Thước Nhạc. Kỳ thật, khi bác sĩ Từ làm chuyện này còn nghĩ Thước Nhạc về sẽ đến khoa não ngoại, cho nên cũng không suy xét quá nhiều. Chủ yếu ông cũng rất tức giận, trong bệnh viện thế mà có chuyện như vậy, bác sĩ y tá này không làm việc cho tốt mà lại đi lưu truyền tin đồn bậy bạ. Bệnh viện cũng chỉnh đốn lại, cứ như vậy trong thời gian Thước Nhạc không ở bệnh viện, sóng gió chỉnh đốn trong bệnh viện bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play