Nghe câu hỏi của Khúc Phàm mặt Bàn Tử nhăn lại, đỏ lên.

“Ta biết cậu ta định làm gì.” Cao Cường và Bành Vân từ dưới lầu lên nghe câu hỏi của Khúc Phàm thì nói, Bành Vân đứng bên cạnh anh cũng đầy mặt ý cười.

Khụ khụ… Bàn Tử mặt càng đỏ hơn, “Ta đi rót hai ly cà phê.” Chạy nhanh.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Nhìn bộ dạng của Bàn Tử, hai người càng tò mò.

Ha ha, Cao Cường cười, từ khi kết hôn bộ mặt lạnh tanh của Cao Cường dường nhu nhu hòa hơn nhiều “Bàn Tử yêu rồi.”

Khúc Phàm ngạc nhiên “Thực sự? Nói nhanh là chuyện gì.”

“Tháng hai Bàn Tử không phải đi ra ngoài sao. Kết quả gặp một vị mỹ nhân, vừa thấy đã yêu, mấy ngày nay tìm anh em tham mưu, vừa vặn Tăng Kiến lúc đến nhà cô ấy thấy vị mỹ nhân đó nuôi chó, là Samoyed thuần chủng, Tăng Kiến cái tên thiếu đạo đứa đó đề nghị Bàn ca cũng nuôi một con Samoyed qua tán tỉnh chó cái của người ta, mấy bữa này chợ thú nuôi đi khắp, cũng không tìm được một con hợp.” Cao Cường vừa nói vừa chế nhạo Bàn Tử đang bưng cà phê tới.

“Có việc này ư, sao không nói với ta, không nghĩa khí.” Nắm tay Thước Nhạc giả giận nói.

Bàn Tử buông khay, lúc này anh cũng không xấu hổ nữa, “Nói với ngươi được gì? Hai người các ngươi thuận buồm xuôi gió có kinh nghiệm yêu đương sao. Vả lại theo đuổi đàn bà ngươi không được.”

Khúc Phàm bị nghẹn quay đầu nhìn Thước Nhạc “Nhạc Nhạc, em nói coi, chó nhà chúng ta có gì cũng không được cho hắn mượn.” Thước Nhạc dựa vào anh cười không ngừng được.

“Ngươi dừng nghĩ em của ta như ngươi.”

“Ngươi cũng đừng nói, ý này của Tăng Kiến không tệ, cũng không thể nói hắn xấu xa. Không biết chừng lãnh đạo nhà bọn hắn chính là dùng chiêu này thành công đâu.” Khúc Phàm cười ha ha nói.

“Em tuyệt đối ủng hộ Bàn ca, về em sẽ chọn cho anh một con, tin tưởng kế hoạch sẽ thành công, nói cái gì mượn không mượn, coi như là em và Khúc Phàm ủng hộ tình yêu của anh. Nhưng Samoyed nhà vị mỹ nữ đó là đực hay cái? Coi chừng nhầm lẫn.”

Bàn Tử nghe Thước Nhạc nói cho anh một con, cực vui vẻ, tuy một con Samoyed giá chỉ khoản vạn nhân dân tệ, huyết thống tương đối thuần khiết thì ba bốn vạn. Bằng quan hệ của anh và hai người, chỉ cần anh mở miệng cả hai chắc chắn sẽ cho anh một con, nhưng anh biết Thước Nhạc và chó của mình tình cảm sâu đậm, nên chỉ muốn nói mượn. “Là cái.”

“Được, về em chọn cho anh một con đực.” Samoyed trong không gian có mười một con, đây không phải là do Thước Nhạc khống chế, bọn chó nhà bọn họ có lẽ ở trong không gian xảy ra biến hóa, mỗi cặp tối đa hai con, mười một con này có bốn con là đời thứ ba, tuy cậu thích chó nhà mình, nhưng trừ đời đầu, còn lại cũng chưa từng uống nước hồ, tiến hóa so ra không nhiều bằng đời thứ nhất. Đem tặng cũng không sao.

“Chó nhà hai người nuôi thực tốt, nếu không phải em và Cao Cường công việc không thể chăm sóc, chúng em cũng muốn nuôi một con.” Bành Vân ngồi bên cạnh Cao Cường nói.

Cao Cường cũng động tâm, nhưng ngay lập tức bỏ ý nghĩ này đi, anh và Bành Vân hai người đều bận, trong nhà giờ còn thúc đẩy hai người sinh con, rất bận, làm sao có thời gian chăm sóc một con chó.

Buổi chiều nói chuyện đùa giỡn với mọi người, sau đó về nhà, chờ khi cả hai về đến nơi, cha mẹ và bọn nhỏ đã sớm về, Thước Nhạc vừa vào phòng, Kì Kì liền chạy tới, “Ba ba, ba đi đâu vậy, con tìm mãi không thấy.” Tiểu tử này bĩu môi không vui nói.

“Ha ha, ba và lão ba qua nhà chú Bàn, sao phim xem hay không?”

“Hay, nhưng Phi Phi thực ngốc, đang xem thì ngủ.” Mím môi cười trộm.

Thước Nhạc nghĩ, đứa bé nhỏ như vậy ở chỗ như thế ngủ là đương nhiên, ôm con tới đông sương phòng, Quả Quả xem tivi, Tiếu Tiếu ngồi một bên, nói gì đó với Lam Tử, nhìn thực hóm hỉnh.

“Ba, mẹ con đâu?” Hỏi phụ thân đang ngồi trên sô pha.

“Ở phòng bắc dỗ Phi Phi, thằng nhóc cả chiều không ngủ tốt, có chút quấy.”

“À, vậy mọi người ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi ạ. Buổi tối ông nội dẫn bọn con ăn vịt nướng.”

Đặt Kì Kì vào lòng Khúc Phàm “Em đi xem Phi Phi.”

Phi Phi vì không ngủ đủ, đang quấy. Thấy Thước Nhạc tiến tới liền chồm người về phía cậu. Thước Nhạc sợ cậu bé rớt xuống đất chạy nhanh đón qua.

“Ai da, thằng nhóc này, náo loạn nửa ngày.”

“Mẹ và ba dẫn bọn nhỏ đi xem phim, để Phi Phi ở nhà được rồi, thằng bé nhỏ thế này xem cũng không hiểu.”

Dương Hiểu Uyển liếc cậu “Mẹ và ba con không phải là muốn tạo cơ hội cho hai đứa sao? Đã lâu con và Khúc Phàm không có ở một mình bên nhau rồi, khó được nghỉ, còn không chơi một chút. Hai đứa tốt không.”

“Ha ha, giờ không phải cũng rất tốt sao, con và Khúc Phàm ở với nhau đã lâu vậy rồi, anh ấy còn có thể chạy sao chứ.”

Dùng ngón tay đẩy trán cậu “Con nha, đừng khẳng định như vậy, tình cảm là cần gắn bó, giờ tỷ lệ ly hôn rất cao, dụ dỗ bên ngoài nhiều, vạn nhất Khúc Phàm gặp ai hợp mắt, đến lúc đó con khóc cũng không được gì.”

Thước Nhạc dở khóc dở cười, “Mẹ, mẹ nghĩ cái gì vậy. Con và Khúc Phàm rất tốt.” Cậu rất tin tưởng tình cảm của hai người sẽ không bị mê hoặc. Từ khi có Kì Kì tinh thần của cậu và Khúc Phàm rất hòa hợp, người kia đối với cậu thế nào cậu rất rõ ràng, ý yêu thương thực rõ, mà cậu cũng đáp trả bằng tình cảm tương tự, vì vậy mà lâu vậy tình cảm của cả hai vẫn không nhạt, mà càng ngày càng đặc hơn.

Dương Hiểu Uyển nhìn con trai khẳng định như thế, sắc mặt có vẻ xấu, do dự không biết có nên nói chuyện mình thấy ngày đó không.

Lấy tóc từ trong tay Phi Phi ra, nhìn mẫu thân “Mẹ có phải mẹ có chuyện gì không?”

Thở dài “Không có gì, chỉ là con phải nói Khúc Phàm tránh xa đồng nghiệp nữ của nó chút, trong lòng nó không có gì không có nghĩa người khác không có gì.”

Thước Nhạc sửng sốt một lát “Mẹ, có phải mẹ thấy cái gì không?”

Ngừng một chút “Bữa đó mẹ dẫn Quả Quả đi mua đồ, thấy Khúc Phàm ngồi trong xe một nữ đồng nghiệp, ánh mắt cô ta nhìn Khúc Phàm, vừa nhìn liền thấy sự ái mộ. Đương nhiên, Khúc Phàm khẳng định là không biết, về mặt này thì Khúc Phàm tốt, nhưng cẩn thận người khác tính toán, vô tâm, coi chừng bị thiệt thòi lớn.”

Suy nghĩ liền biết chuyện mẫu thân nói, hôm đó Khúc Phàm không lái xe, buổi tối về nhờ đồng nghiệp chỗ anh chở về, việc này Khúc Phàm đã nói với cậu, cậu cũng biết cô gái đó là ai, nhưng không ngờ mẫu thân lại để ý việc này.

“Tối con nói với anh ấy.”

“Con đừng nói quá, mẹ thấy Khúc Phàm không có gì, nhưng tình cảm vợ chồng, cần đả thông tư tưởng, nếu không lâu ngày, tình yêu biến thành tình thân, lúc này nếu gặp mới mẻ, thì không thể nói chắc rồi. Hai người các con sớm vậy đã có con, thời gian sẽ riêng với nhau quá ít, cái khác không nói, tuần trăng mật cũng chưa có. Gần đây mẹ mới nhớ ra, sau này được nghỉ, con và Khúc Phàm hẹn hò đi, con cái để mẹ và ba con trông, nếu hai chúng ta trông không nổi, không phải con có ba mẹ Khúc Phàm sao chứ.”

Thước Nhạc cười vui vẻ “Được rồi mẹ, việc này mẹ đừng quan tâm nữa. Con trai mẹ nắm chắc anh ấy trong lòng bàn tay mà. Ha ha.”

“Mẹ không phải nói giỡn với con.” Nhìn vẻ cợt nhả của cậu, trừng cậu “Được rồi mẹ không xen vào việc của người khác nữa, con dỗ Phi Phi, chưa ăn đi. Mẹ đi nấu cơm cho hai đứa.” Xoay người nhấc rèm đi ra ngoài.

Thước Nhạc nhìn rèm cửa ngọc bích, cười không biết nghĩ cái gì, mãi tới khi đầu Phi Phi và vào cằm cậu, mới phục hồi tinh thần lại.

“Mẹ nói như vậy thật?” Khúc Phàm cúi đầu hỏi.

“Ngẩng đầu.” Lấy tay đẩy cằm của Khúc Phàm lên, tay kia cầm dao cạo râu thổi nhẹ. “ Đúng vậy, thấy Từ Văn Lệ chở anh về nhà, mới nói, nhưng trong lòng mẹ vẫn tin tưởng anh.”

“Đương nhiên là anh trong sạch, nếu em không nói, anh còn không biết cô ta có ý đó, giờ nghĩ lại hình như đúng.”

“Dù sao, không phải rất gần gũi với anh ở đơn vị sao? Ngồi yên một lát coi, ngẩng đầu nói được rồi, cẩn thận em cạo chảy máu.”

Khúc Phàm ngửa đầu, “ Có chút, nhưng cứ cái dáng dấp Võ Tắc Thiên của cô ta, đồng nghiệp trong đơn vị đều dị ứng, không phải là dễ nhìn chút sao. Đám phụ nữ trong đơn vị anh trong mắt anh chỉ là bảng trắng.”

Tay đẩy đầu anh qua một bên, cạo mặt bên “Vậy nếu có cô nào đẹp hơn em, thì anh động tâm rồi sao.”

A… “Anh lộn xộn cái gì, coi, chảy máu rồi này.” Khúc Phàm vừa quay đầu, dao cạo liền cắt một vết.

“Không sao. Nhạc Nhạc không biết là trong lòng anh em là người đẹp nhất, không nghe lời này sao, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, trong mắt anh em so với Tây Thi còn Tây Thi.”

Ném miếng bông lên bàn, nhìn kỹ, không sao, chỉ vết nhỏ, “Anh cũng đừng không để ý, Từ Văn Lệ cô ta cũng không tầm thường, sau này cẩn thận chút, đừng lọt bẫy của người ta.”

“Yên tâm, sau này ở đâu anh cũng sẽ giữ khoảng cách với cô ta.” Trong lòng nghĩ có nên để cục trưởng điều cô ta sang tổ khác.

“Anh coi rồi làm đi.” Nhìn trái phải, cạo sạch rồi.

Khúc Phàm chồm người ra phía trước “Thân ái, em xem em làm anh bị thương, có phải nên an ủi anh.” Nói xong ngậm vành tai Thước Nhạc, liếm nhẹ.

“Rảnh rỗi tay chân táy máy, lần sau anh tự cạo…” lời nói bị nghẹn lại trong miệng.

Khúc Phàm ôm Thước Nhạc đã động tình vào trong phòng, trong lòng nghĩ, tự mình cạo làm sao có phúc lợi này.

Đêm đông đặc biệt dài…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play