Lãnh Mạc đã đi thẳng về phòng, sau đó ngồi lên giường bước vào trạng thái tu luyện. A Ngân cũng về ngay sau đó, lúc nãy cô không lên tiếng, chỉ đứng bên cạnh cậu, im lặng theo dõi tình hình mà xử lý. Rất may rằng Khinh Doanh và Vân Vận không nhận ra thân phận của A Ngân, nếu không sẽ có thêm nhiều phiền phức hơn nữa. Quá mệt mỏi, A Ngân cũng trở lại tâm hải, chỉ còn 1 mình cậu nơi đây.

Sau khi cậu đi, Linh Khởi ra lệnh cho mọi người giải tán, căn dặn rằng chuyện hôm nay không được tiết lộ ra bên ngoài, cũng không được nói với người thân cận. Sau việc này, Linh Khởi, Diệp Tu và 1 vài người khác sinh ra nỗi nghi ngờ về quan hệ giữa Lãnh Mạc và 2 vị kia. Tại sao cậu lại được họ coi trọng như vậy? Những câu hỏi cứ liên tục xuất hiện mà không có câu trả lời. Việc cô căn dặn không được truyền chuyện này ra ngoài, cũng là do nếu để kẻ khác biết thì sẽ tìm đến đây để đòi người.

Vài tông môn ở Miêu Linh thành thì chưa đủ để đá động đến Bích Ngân tông. Nhưng nếu những tông môn lớn khác biết được, kéo đến đây, thì toàn bộ nhân lực của Bích Ngân tông xuất thủ cũng chưa chắc lưu người lại được. Nên buộc phải giấu chuyện này đi. Cô cũng bắt đầu điều tra vụ việc những tên sát thủ lúc chiều.

Đến tối, Lãnh Mạc mới bước ra khỏi trạng thái tu luyện, thở ra 1 hơi dài. Tâm trí đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, không muốn làm gì nữa. Sực nhớ ra mình cần phải hỏi Diệp Tu hoặc Linh Khởi về tòa tháp chứa Dị hỏa kia. Do chuyện lúc chiều này xảy ra quá nhanh, nên cơ hội để hỏi cũng không có. Cậu đành vào buổi tối như thế này, làm phiền Diệp Tu 1 chút.

Cậu thay 1 bộ y phục khác, lấy Thất Tinh Kiếm đưa vào nạp giới để không phải xảy ra chuyện lúc chiều. Cứ tưởng sẽ yên bình, ai ngờ rằng lại có 1 đám sát thủ được phái đến, lại để Thất Tinh Kiếm ở trong phòng nên miễn cưỡng để người khác thấy được thực lực của Sát Thần Trảm. Chuyện này đúng là thất sách đối với Lãnh Mạc.

Chuẩn bị mọi thứ xong, cậu liền rời biệt viện, đi tìm Diệp Tu và Linh Khởi, nhưng chợt nhận ra, bản thân mình không biết nơi họ ở thì làm sao mà tìm. Cậu cười khổ 1 tiếng, đành đi đến biệt viện của Linh Nhi để hỏi. Bước đến cửa phòng của cô, cậu gõ cửa nhẹ vài tiếng.

‘Ai đấy?’

‘Là tại hạ, Lãnh Mạc đây, tiểu thư’

‘Ra là cậu, chờ tôi 1 lát’

Từ bên trong vọng ra tiếng nói ngọt ngào của Linh Nhi, lọt vào tai Lãnh Mạc, khiến cậu đỏ mặt 1 chút. Lúc sau, cánh cửa mở ra, thân ảnh uyển chuyển của Linh Nhi hiện ra dưới bộ y phục 2 lớp mỏng, những đường nét cơ thể nóng bỏng trải dài từ vai trở xuống hiện ra trước mắt cậu. Chứng kiến cảnh này, dục hỏa trong cậu nổi dậy, liền đem nó trấn áp xuống.

‘Có chuyện gì sao?’

‘À…không, không, chỉ là có vài chuyện tại hạ cần hỏi thôi’

‘Vậy à, vào trong hẳn nói’

Lãnh Mạc liên tục dùng đấu khí cố gắng trấn áp dục hỏa. Nhưng Linh Nhi lại mời cậu vào phòng, khiến cho cậu như kiềm chế không nổi, đành bình tĩnh bước vào trong. Cô đóng cửa lại, đi đến tủ y phục, lấy ra 1 cái áo choàng khoác lên người. Lúc này dục hỏa của cậu mới nguội đi, có thể bình tĩnh mà nói chuyện.

‘Cái thằng tiểu tử này, mới mấy tuổi đầu mà đã……Vi sư đây đúng là khổ tâm……’

‘Sư phụ, không phải người hơn con đấy ư?’

‘Ặc, tên tiểu tử thối!’

Nguyệt My liền 1 tiếng trêu chọc cậu, nhưng bị cậu trêu lại. Ấm ức nói ra 1 tiếng.

‘Lãnh Mạc, cậu sao thế?’

‘K…..không có gì’

‘Vậy sao….’

Linh Nhi thấy cậu nói chuyện 1 mình, cảm thấy kỳ lạ nên hỏi. Rồi đột nhiên nhớ lại chuyện lúc chiều, không ngờ cậu và 2 vị kia có quan hệ như thế, có thể khiến cho Khinh Doanh tặng cậu 1 quyển đấu kỹ cao cấp thì chưa chắc cậu là người đơn giản, cần phải thận trọng trong lời nói. Nhưng khi nhìn cậu gần gũi thế này, thì không biết phải cư xử ra sao.

‘Lãnh Mạc này, sau này cứ gọi tôi 1 tiếng Linh Nhi tỷ. Vậy tôi có thể gọi cậu là Mạc đệ không?’

‘V….vâng….Linh Nhi tỷ’

Đột ngột Linh Nhi nói câu này làm Lãnh Mạc có chút xấu hổ, 2 tai đỏ lên. Về phía Linh Nhi thì cô lấy tay che miệng cười nhẹ 1 cái, nụ cười này làm cậu đỏ luôn cả mặt. Chưa bao giờ thấy được nụ cười nào đẹp như thế.

"Linh Nhi tỷ, mong tỷ đừng nói với ai về vũ khí lúc chiều đệ đem ra sử dụng"

"Cứ yên tâm, tỷ sẽ giữ bí mật, không nói cho bất cứ ai đâu"

"Ân, vậy đệ yên tâm rồi"

Lãnh Mạc nhắc nhở Linh Nhi về Sát Thần Trảm. Cô cũng đồng ý không nói cho bất cứ ai biết về nó, thứ này để người khác biết thì quá là thất sách. Nên phải mở lời nhờ cô giấu nó đi.

‘Chúng ta quay về chuyện chính a. Lãnh Mạc đệ đây muốn hỏi gì?’

‘À….Tỷ có biết tòa tháp cao ở trong tông môn là sao không?’

Thay vì hỏi biệt viện của Diệp Tu hay Linh Khởi, thì cậu quyết định hỏi Linh Nhi. Vì cô ở đây cũng đã lâu nên ắt sẽ biết, không cần phải tìm nữa.

‘Thì ra là hỏi chuyện này’

Linh Nhi không mấy ngạc nhiên lắm trước câu hỏi của cậu. Cô vốn dĩ biết được nguồn gốc tòa tháp kia từ khi còn nhỏ, nhưng vật chứa bên trong nó là gì thì hoàn toàn không biết. Chỉ biết rằng ở sâu dưới tháp có 1 nguồn sức mạnh quỷ dị, bất cứ ai bước vào đó thì thực lực có chuyển biến, liền tu luyện tại đó sẽ đột phá. Nhưng người có thể vào đó thì phải trên ngũ tinh Đại Đấu Sư mới có thể an toàn, còn nếu thực lực không đủ sẽ bị bạo thể mà chết, nên Linh Nhi mới không vào đó tu luyện.

‘Tòa tháp đó có tên là Luyện Tháp, được dựng lên bởi tông chủ đời thứ nhất, chứa 1 nguồn sức mạnh kỳ lạ, mà nguồn sức mạnh này mọi ghi chép về nó đều bị hư hại. Chỉ biết những đệ tử thực lực trên ngũ tinh Đại Đấu Sư vào đó có thể tu luyện đấu khí ngày đêm, nhưng cũng phải có giới hạn. Còn những đệ tử dưới ngũ tinh, vào đó sẽ bị bạo thể do hấp thụ đấu khí quá mạnh’

‘Vậy đúng là nó….’

‘Đệ biết thứ gì đó trong Luyện Tháp sao?!’

Theo những gì Linh Nhi nói thì cậu liền minh bạch, thứ trong đó chính là Vẫn Lạc Tâm Viêm, chỉ có nó mới có tác dụng như thế này. Nghe được cô hỏi, Lãnh Mạc hơi nhướng mắt lên, không thể nói ở trong tòa Luyện Tháp đó có Dị hỏa, nếu không, bị truyền ra ngoài những luyện dược sư trong tông môn hoặc ngoại tông sẽ kéo đến đó mà luyện hóa nó. Tuy Dị hỏa không dễ thôn phệ, nhưng cơ may có người nào đó, thôn phệ nó thì……

‘Đệ không biết rõ, chỉ là đoán mò thôi’

‘Vậy sao, cứ tưởng đệ sẽ biết’

Lãnh Mạc thở ra 1 hơi nhẹ nhõm, rất may rằng cậu không nói ra. Trong đầu nhớ lại rằng mỗi người chỉ có thể thôn phệ 1 loại Dị hỏa, làm sao có thể thôn phệ được 2. Điều này khiến cậu đau đầu, chỉ có thể đợi Nguyệt My chỉ điểm, nhưng cô lại không nói gì cho cậu biết.

Cậu đột ngột chuyển qua nghĩ về biến chứng “Phế khí thể” mà Linh Nhi đang mắc phải. Nếu lúc này mà nói ra, ắt có thể trị được nếu cô đồng ý, nhưng mà muốn trị thì phải đồng ý mọi điều kiện mà cách trị đưa ra.

‘Linh Nhi tỷ, đệ biết lý do tỷ không thể tu luyện được nữa. Chính xác hơn là tỷ mắc 1 biến chứng’

‘Đệ……đệ biết…..?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play