‘Tiểu tử, mỗi loại Dị hỏa đều có linh trí riêng của mình, nên nếu con muốn thôn phệ nó thì đầu tiên hãy đưa tinh thần lực vào Dị hỏa, sau đó đưa đấu khí vào như là ấn chú để biết được con là chủ của nó. Và cuối cùng là phải được nó chấp nhận cả 2 điều kiện trên, nói vậy tuy hơi mâu thuẫn nhưng đó là cách tối ưu nhất, phải cẩn thận nếu không muốn bị thôn phệ ngược lại’

‘Ân, đa tạ sư phụ, con đã hiểu’

Từ phía xa, Nguyệt My dùng đấu khí truyền tin nói cho Lãnh Mạc biết cách thôn phệ Dị hỏa tốt nhất mà cô biết đến. Nếu mà Dị hỏa không đồng ý cậu thì nó sẽ thôn phệ cậu nên rất nguy hiểm đến tính mạng.

‘Này tiểu nữ, ngươi thật sự muốn để tên tiểu tử Lãnh Mạc thôn phệ Dị hỏa à?’

‘Thứ nhất, đừng gọi ta tiểu nữ, lúc nãy là con nhóc giờ là tiểu nữ. Thứ 2, ta thật sự muốn tiểu tử thôn phệ nó, bởi vì ta tin nó làm được, và ta tin nó sẽ thay đổi số mệnh của Sát Thần’

‘Hừm, nó cũng chỉ là 1 tên nhóc, sở hữu dị hỏa lúc này là không nên vì có thể ảnh hưởng đến thể trạng. Và muốn thay đổi số mệnh của Sát Thần thì ta nghĩ rằng rất khó’

‘Nhưng ta tin vào đệ tử của ta, cứ đứng đó nhìn đi. Cơ mà nếu ta còn sống mà ngươi cứ gọi ta bằng mấy cái danh đó có lẽ ta đem ngươi chém ra làm 2 rồi nướng lên đấy’

‘Hừ, đúng là vô lễ mà. Ta là Phượng Hoàng Lửa, thân thể ta là bất bại thân hỏa, ngươi nướng được cái rắm ấy’

‘Hừm!’

Phượng Hoàng Lửa hậm hực trước câu Nguyệt My, cô vốn dĩ cũng chẳng có thứ gì gọi là lễ phép cả, chỉ muốn được tự do thoải mái làm những điều mình thích, xưng hô chỉ là 1 chuyện cỏn con. Sau đó cả 2 hướng về phía Lãnh Mạc mà nhìn.

Đóm Dị hỏa đang lơ lửng trước mặt Lãnh Mạc, cậu tập trung cao độ để đề phòng nó có thể tạo ra ảo giác làm cậu mơ màng. Cậu tập trung 1 tia tinh thần lực vào giữa trán rồi bắn vào Dị hỏa, lần này nó như tiếp nhận tinh thần lực của cậu. Hơi ấm của Dị hỏa len lỏi vào tâm hải của Lãnh Mạc, cậu cảm nhận được liền nhắm mắt, xuất hồn đi vào tâm hải của chính mình.

‘Ai ya, tiểu tử chưa gì đã được 1 nửa rồi. Thế nào hả Phượng Hoàng Lửa?’

‘Hừ, cũng có chút duyên cơ’

Câu nói của Nguyệt My mỉa mai Phượng Hoàng Lửa, khiến ông nuốt không trôi đành ngậm ngùi chờ đợi.

Bên trong đó, Lãnh Mạc thấy được 1 khoảng không cực lớn, cậu đưa mắt nhìn xung quanh thì cảnh vật chỉ là huyễn tượng. Từ phía xa có 1 đóm sáng, cậu liền tăng tốc bay đến nơi đó, đóm sáng đó không gì khác mà chính là Xích Viêm Địa Hỏa đã vào tâm hải của cậu và ở đó chờ đợi cậu.

Cậu dừng lại trước Dị hỏa, nhìn nó 1 lúc, chả biết mình cần phải làm gì cả vì Nguyệt My không có nói với cậu Dị hỏa sẽ vào tâm hải của chính cậu. Đóm Dị hỏa đột nhiên run nhẹ lên, cậu ngạc nhiên không biết phải làm gì thêm.

‘Ngươi, chính là kẻ đã đánh thức ta sao?’

‘Dị hỏa biết nói!?’

Đột nhiên 1 giọng nói huyền ảo vọng ra từ phía Dị hỏa, Lãnh Mạc kinh ngạc khi biết được Dị hỏa có thể phát ra tiếng nói. Trong đầu cậu nhận ra 1 điều, đó chính là lúc này là lúc quan trọng để Dị hỏa chấp nhận mình, nhưng mà cậu vẫn chưa đưa đấu khí vào mà Dị hỏa lại chủ động tìm đến mình.

‘Ta Xích Viêm Địa Hỏa, vốn có linh trí nên nói được tiếng người. Ngươi hãy trả lời câu hỏi lúc nãy của ta đã’

‘À…Đúng vậy, tôi chính là người đánh thức ngài, không biết ngài đang ngủ say, xin thứ lỗi’

Cậu cúi người xuống, giọng nói lễ phép khiến Xích Viêm Địa Hỏa có chút hài lòng.

‘Không sao, thế ngươi tên gì? Đã mấy tuổi rồi? Tu vi của ngươi hiện tại là gì?’

‘Hả……À…….’

Dị hỏa đột nhiên đưa ra 1 tràn câu hỏi khiến Lãnh Mạc choáng váng, không biết nên trả lời câu hỏi nào trước. Cậu bình tĩnh lấy 1 hơi dài rồi thở ra, tự tin để trả lời từng câu hỏi của Xích Viêm Địa Hỏa.

‘Tôi là Lãnh Mạc, năm nay 10 tuổi, còn vài tháng nữa là sẽ bước qua tuổi 11, hiện giờ tôi là nhất tinh Đấu vương. Tôi muốn mạnh hơn nữa nên mới muốn thôn phệ ngài, tôi cũng là 1 luyện dược sư nhị phẩm và tôi là Sát Thần’

‘Cái gì?!! Sát Thần?!’

Cậu không ngần ngại nói hết tất cả ra, kể cả thân phận Sát Thần của cậu. Dị hỏa khi nghe thân phận của cậu thì run lên khiến đạo lửa xung quanh không thể kiểm soát bắn ra tứ phía.

‘Oái! Ngài sao thế?!’

‘Sát.....Sát Thần đại nhân! Tôi đã mạo phạm ngài, xin ngài thứ tội!!’

‘Hả?’

Lãnh Mạc chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên Dị hỏa run sợ, hạ thấp mình trước cậu, còn xưng hô như mình là bề tôi, còn cậu là bề trên. Đến cả thân phận Sát Thần cũng có thể khiến cho Dị hỏa lừng danh trở nên thấp kém, cậu cũng không vui gì mấy trước điều này.

‘Xích Viêm Địa Hỏa, ngài đừng như thế, Sát Thần chỉ là cái danh hão, tôi cũng chỉ là con người, xin ngài cứ đối xử tôi như bao người khác!’

‘Nhưng mà Sát Thần đại nhân……..’

‘……..’

Dù Lãnh Mạc đã giải thích cho Dị hỏa biết nhưng ông ta vẫn cứ xưng hô như thế. Cậu ném qua cho Dị hỏa 1 cái lườm sâu sắc, Dị hỏa đành phải làm theo lời cậu, coi cậu như 1 cường giả bình thường.

‘E hèm, thế ngài…..à không, ngươi muốn thôn phệ ta’

‘Đúng vậy, Xích Viêm Địa Hỏa, ngài bằng lòng theo ta không?’

Dị hỏa im lặng 1 lúc để suy nghĩ, nếu muốn cậu có thể bắt Dị hỏa phục tùng cậu nhưng cậu không làm thế. Cậu đã tạo ra 1 lập trường cho riêng mình, đó là công bằng và lẽ phải.

‘Ta cảm nhận được ý chí của ngươi, nhưng ta cảm nhận được ngươi có 1 cơn hận thù sâu nặng dù chỉ là đứa trẻ. Ngươi hãy trả lời ta, cơn hận thù đó từ đâu ra?’

Câu hỏi của Dị hỏa vừa lọt vào tai Lãnh Mạc thì mặt cậu tối sầm xuống làm cho Dị hỏa thấy bối rối vì không biết câu hỏi của mình là đúng hay sai. Với lại cơn hận này của cậu không dễ gì có thể nói ra 1 cách đơn giản.

‘Tôi cần mạnh hơn để trả mối thù diệt tộc, sát phụ mẫu. Để bảo vệ cho những người mà tôi quý mến, nhưng người đã chăm sóc tôi, bảo vệ tôi, chỉ thế thôi’

‘Ra…là vậy’

Dị hỏa hơi bất ngờ trước câu trả lời của cậu, chỉ mới 10 tuổi đã mất cha mẹ, mất đi cả tộc nhân đã che chở, chăm sóc, cảm giác đó trên đời ai mà chịu đựng được, huống chi cậu chỉ là 1 đứa trẻ. Dị hỏa ngậm ngùi, có chút thương xót cho cậu, Sát Thần và Xích Viêm Địa Hỏa gặp nhau có thể nói là do duyên số đã định, nên Dị hỏa đã suy nghĩ và đưa ra quyết định.

‘Được thôi, ta nguyện đi theo ngươi với tư cách là Dị hỏa của ngươi chứ không phải Sát Thần, nhưng mà…..’

‘Có chuyện gì sao?!’

‘Sức mạnh của ta, nếu ngươi chịu được ta sẽ theo, còn không thì ngươi hãy rời đi, đợi lúc nào đó hãy trở lại. Mà với thể chất này của ngươi tốt nhất là ngươi hãy chọn quyết định thứ 2 đi’

Câu nói này của Dị hỏa như 1 gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt của Lãnh Mạc, mặt cậu sầm xuống. Vì cái gì, vì cậu còn nhỏ thể chất chưa đủ? Vì chưa đủ mạnh nên phải đợi? Vì sao?. Trong đầu cậu những suy nghĩ cứ hiện lên, những câu hỏi vì sao, tại sao cứ xuất hiện.

Nhưng khi nghĩ đến Lãnh Minh, Tử Linh và những người trong làng người lùn, 1 niềm tin trong cậu đã xuất hiện, xua đi những câu hỏi mang hướng tiêu cực kia.

‘Rất tiếc cho ngài, là tôi 1 lời đã định, dù sức mạnh của ngài đến đâu tôi cũng sẽ lấy tất cả’

‘Được! Vậy thì hãy bắt đầu nào, xem cực hạn của ngươi đến đâu’

Lãnh Mạc cũng Dị hỏa thoát ra khỏi tâm hải, trở về hiện tại. Nguyệt My và Phượng Hoàng Lửa ở phía sau khá bất ngờ khi thấy cậu mở mắt ra, khí thế tràn đầy. Nguyệt My không khỏi mừng rỡ.

‘Thế nào? Thế nào? Ta nói đúng chứ! Ta nói tiểu tử sẽ làm được mà!!’

‘Ặc! Rồi rồi coi như ngươi đúng, nhưng mà thằng nhóc đó có thể chịu được sức mạnh của Dị hỏa không đã’

‘Chắc chắn là được!’

Ở phía Lãnh Mạc, cậu đã chuẩn bị tinh thần cho sức mạnh của Xích Viêm Địa Hỏa, cậu lấy đấu khí và linh hồn lực bao trùm đóm Dị hỏa, bắt đầu cho việc sở hữu Dị hỏa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play