Nguyệt My cho Lãnh Mạc biết khi sử dụng Thiên Phách Đan, nó sẽ áp chế ngược lại căn bệnh của cậu, nhưng sẽ tạo 1 sức ép rất lớn từ bên trong cơ thể cậu, có thể hủy đi bát mạch, cực kỳ nguy hiểm. Xảy ra triệu chứng này cũng 1 phần là do không sử dụng đúng dược liệu mà miễn cưỡng luyện thành đan.

‘Nếu con muốn sử dụng thì không sao, ta sẽ hỗ trợ con, nếu bất trắc, ta sẽ làm con nhả đan dược ra’

‘À, vâng, dù vậy thì nó vẫn hơi kỳ cục’

‘Đó là cách duy nhất a, ta không nghĩ ra được cách nào khác’

Tưởng tượng ra cảnh mình phải nhả ra thứ mà bản thân đã nuốt vào thì cậu chỉ biết cười khổ 1 tiếng. Dù vậy nhưng đó là cách duy nhất nếu đan dược chưa thấm vào hết.

‘Chắc phải vậy thôi, không còn cách nào khác’

‘Thế tùy con vậy, dù gì ta cũng không muốn thấy cảnh tượng đó’

Nguyệt My cũng cười khổ 1 tiếng rồi lấy đan ra đưa vào tay Lãnh Mạc. Cậu chần chừ 1 lúc, vẫn chưa đưa vào miệng, cậu vẫn hơi lo sợ việc đan dược sẽ phản phệ.

‘Đừng lo, cứ sử dụng đi, còn mọi chuyện để ta’

‘Con biết rồi, vậy con sử dụng nó đây’

Lãnh Mạc cầm viên đan từ từ đưa vào miệng sau đó nuốt vào, cậu hơi lo lắng về tác dụng của nó. Thêm 1 lúc nữa không có gì xảy ra, cậu nghi ngờ viên đan lục phẩm này có phải thất bại không.

‘Sư phụ, không lẽ sư phụ luyện đan thất bại ạ?’

‘Vô lý! Làm sao có thể được, con không tin ta à?!’

‘Con đâu dám, nhưng mà’

Nguyệt My khi còn sống là luyện dược Đại Tông Sư nên dù chỉ là linh hồn thì luyện đan lục phẩm thất bại là điều vô lý cực kỳ.

‘Khoan đã…con cảm thấy…..cơ thể như muốn…..!!!!!’

‘Tiểu tử!!??’

Lãnh Mạc cảm nhận được cơ thể như muốn bạo thể, đau đớn không ngừng. Cậu liền ngã xuống đất, tay ôm chặt ngực, miệng nghiến răng lại, cơ thể bắt đầu co giật.

‘Vậy là nó phát huy tác dụng rồi, con hãy cố gắng 1 chút nữa là được!’

Nhìn cậu bị đau đớn dày vò như thế này, Nguyệt My không khỏi xót xa trong lòng. Cô dựng lên đấu khí thuẫn bao phủ xung quanh cậu để tránh khỏi trong lúc đau đớn cậu giải phóng sức mạnh của mình.

Từng tia đấu khí xuất hiện xung quanh cậu rồi bắn xuyên ra đấu khí thuẫn mà Nguyệt My đã dựng lên. Cậu vẫn đau đớn nằm đó, sức lực như bị rút cạn đi, thay vào là những cơn đau liên tục dày vò thể xác cậu, cơn đau này còn hơn cả lúc căn bệnh tái phát.

A Ngân không biết từ đâu xuất hiện chạy đến bên Lãnh Mạc, nhìn thấy cậu đau đớn cô không ngừng lo lắng cho cậu, không biết tại sao mà ra nông nổi như vậy.

‘Nguyệt My! Lão đại bị sao thế?! Sao cô không giúp cậu ấy!’

‘Từ từ đã nào, thằng bé vừa sử dụng đan của ta để trị bệnh, hiện giờ công dụng của đan đang phát huy tác dụng, đừng làm phiền nó. Nếu có bất trắc ta sẽ lấy đan ra’

‘Nhưng mà cậu ấy đau đớn như thế! Tôi làm sao…..’

‘Rồi rồi, đừng ồn ào nữa, cứ im lặng mà xem đi, đây là lúc quan trọng cho đan ngấm vào cơ thể, không nên làm phiền’

‘Đ…được rồi, theo ý cô, nếu có chuyện thì tôi sẽ cứu cậu ấy’

Nguyệt My im lặng trước lời nói của A Ngân, chỉ ném qua cho cô 1 cái nhìn tự tin rồi thu lại. A Ngân cũng im lặng, ngồi xuống, nhìn gương mặt đau đớn của Lãnh Mạc mà cô không khỏi xót xa, chỉ có thể nắm chặt tay lại rồi chờ đợi.

Chừng khoảng vài khắc sau đó thì Lãnh Mạc liền thổ huyết, không phải 1 lần mà thổ quyết rất nhiều lần, mặt tái nhạt đi. A Ngân không tránh khỏi chấn kinh, liền phá hủy hộ thuẫn của Nguyệt My, cô đưa tay chuẩn bị chạm đến cậu thì bị Nguyệt My nắm tay, ngăn cản lại.

‘Dừng lại!’

‘Cô bị gì thế hả??!! Đệ tử của cô đang nguy kịch đấy!! Cô mau buông tay tôi ra!!! Nếu không tôi đánh tan cô bây giờ đấy!!!’

‘Bình tĩnh, nhìn kìa’

‘Hả?!’

Mặt A Ngân nổi gân xanh, tức giận với Nguyệt My, nhưng khi nhìn lại Lãnh Mạc theo lời cô thì thấy cậu đã ngừng thổ huyết, sắc mặt đã tươi trở lại. A Ngân cực kỳ vui mừng, Nguyệt My thả tay của cô ra, liền lao đến ôm chầm lấy cậu.

‘Vậy là đã qua khỏi rồi, cô thấy chứ A Ngân?’

‘Tôi thấy rồi, tôi xin lỗi vì đã trách cô, mong cô bỏ qua’

‘Không sao, dù gì cô cũng chỉ muốn tốt cho tiểu tử, ta cũng vậy thôi. Mà thằng bé đã khỏi bệnh rồi đấy, chỉ thiếp đi thôi’

‘Vậy cho lão đại tạm thời ngủ ở chỗ tôi’

‘Được’

Nói xong A Ngân bế Lãnh Mạc lên rồi đưa cậu đến hang động của cô đặt cậu xuống. Gương mặt thơ ngây của cậu vừa lúc nảy đã nhăn nhó, đau đớn tột cùng nhưng giờ lại bình thường, ngủ say như chưa có chuyện gì xảy ra.

A Ngân thở 1 hơi nhẹ nhõm vì không có gì xảy ra với cậu. Cô đi tìm 1 vài dược liệu rồi đưa cho Nguyệt My để luyện đan để hồi phục thể trạng khi cậu tỉnh dậy.

2 canh giờ sau thì Lãnh Mạc đã tỉnh giấc, cậu từ từ mở mắt ra, thấy trước mắt mình là vách đá. Cậu mới ngồi dậy thì nhận ra đây chính là chỗ ở của A Ngân, đứng dậy cậu bước từ từ đến phía cửa hang. Chân bước đi lảo đảo, cậu buộc phải dựa thân vào bức tường 1 lúc rồi tiếp tục đi tiếp.

Bước đến cửa hang thì thấy bầu trời đã xế chiều, cậu nhìn sang bên phải thì thấy A Ngân đang ngồi đó, cậu gọi cô thì cô liền chạy đến ôm lấy cậu.

‘Lão đại! Cậu không sao chứ!?’

‘Tôi không sao, chắc cô lo lắng lắm nhỉ’

‘Vâng! Lúc mà cậu thổ huyết, tôi còn tưởng……’

A Ngân lo lắng cho Lãnh Mạc, cậu cảm nhận được sự ấm ấp đến từ cô. Cậu hơi thắc mắc vì không thấy Nguyệt My đâu cả, trong nạp giới cũng không cảm nhận được cô.

‘Sư phụ đâu rồi thế A Ngân?’

‘Cô ấy đang ngủ say rồi, chắc là sử dụng đấu khí loại bỏ sự tồn tại trong nạp giới của cậu. À đây, phục hồi đan của Nguyệt My để lại cho cậu’

‘Ra là vậy, cám ơn cô’

Lãnh Mạc cầm lấy viên đan rồi liền nuốt nó, cơ thể của cậu như tràn đầy sức sống nhờ tác dụng của phục hồi đan mà Nguyệt My luyện ra cho cậu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play