Hôm sau tôi lại đi học như bình thường.Vừa ra đến cửa,tôi thấy Nhật đang dắt xe ra khỏi cổng.

-Ê!Đợi tớ với!-Tôi gọi Nhật

Cậu ko nói gì chỉ cười nhẹ nhìn tôi.Tôi nhanh nhảu dắt xe ra,đi bằng vs cậu.

-Cậu còn đau ko?-Tôi lo lắng hỏi

-Đỡ rồi!-Cậu cười nhẹ nhìn tôi.Giọng nói của cậu thật dịu dàng,khiến tôi chỉ muốn ở cái phút giây ấy.

Cậu thật ấm áp...Tựa như mặt trời vậy...

Vừa vào đến lớp tôi đã thấy cái vẻ mặt u ám của Huy.Thật ko muốn xuống chỗ ngồi.Tôi ẻo lả xách cặp thả xuống ghế.Tôi lay lay vai Huy.Huy quay sang tôi.Ánh mắt của cậu thật lạnh lẽo.Tôi khẽ rùng mình khi nhìn vào nó.Huy đẩy tay tôi ra,cười lạnh.

-Đi ra chỗ Nhật đi!-Cậu ta nói rồi cười 1 nụ cười lạnh.

Không hiểu sao khi cậu ấy nói vậy tôi lại cảm thấy khó chịu vô cùng.Tôi gục mặt xuống bàn,mặc cậu không buồn quan tâm nữa.Tôi bỗng cảm thấy cánh tay mình hơi ướt.Khóc ư?What? Tôi khóc chỉ vì cái việc cỏn con là Huy giận ư?Thật ko tin đc!Lần đầu tiên tôi khóc vì 1 đứa con trai đấy!Huy quả là ko bình thường chút nào

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play