Pháp Nhĩ Tư đánh một cái ngáp, nhìn một chút ánh trăng mỹ lệ trên bầu trời thâm lam sắc. Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào bọt nước dính trên lá cây, khiến nó lập loè chiếu sáng.

Y có thể nghe được thanh âm động vật phi hành ban đêm, cũng có thể thấy được thân ảnh chúng nó tiềm hành trong bụi cỏ.

Y trong tay cầm một chiếc đèn, tia sáng hôn ám trong bóng tối cực độ, chỉ có thể rọi sáng một góc nhỏ.

Thân ảnh dưới áo choàng màu đen như bóng ma vô thanh đảo qua cây cỏ, đầu y mang mũ, ánh trăng chiếu không tới gương mặt y.

Bên phải bờ sông có một toà nhà đổ nát, y hi có thể nhìn ra quy mô khi trước, đại khái là dinh thự của quý tộc một thời kỳ nào đó. Những người đó từ lâu quy về trần thổ, phòng ốc như cũ đứng vững, mới có thể trong bóng đêm thấy được kết cấu kiên cố của nó.

Pháp Nhĩ Tư nhẹ nhàng gõ cửa hậu viện, qua hồi lâu, cửa mở.

Quản môn là một nam nhân tướng mạo phổ thông, đôi mắt nâu híp lại, thoạt nhìn không dễ chọc.

“Lữ nhân ban đêm, chúng ta không có chỗ cho ngươi qua đêm.” Nam nhân kia nói, đồng thời hướng đồng bạn bên trong làm một thủ thế.

Trong đêm như vậy, tại nơi như vậy, không ai đem một người mặc hắc bào cho là người qua đường.

Pháp Nhĩ Tư kéo xuống mũ, đối nam nhân nói: “Ta là đến tìm Cách Nhĩ, thỉnh chuyển cáo hắn, Pháp Nhĩ Tư tìm hắn.”

Nam nhân có đôi mắt nâu do dự một hồi, xoay người chạy vào, thay thế vị trí của hắn là hai tráng hán vóc người khôi ngô.

Pháp Nhĩ Tư không bước vào, y an tỉnh đứng cạnh cây cột, bóng ma đem y hoàn toàn bao phủ, chỉ có quang mang yếu ớt từ chiếc đèn tản ra.

Một lát sau, nam nhân có đôi mắt nâu trở về, đồng thời mở rộng cửa, hướng Pháp Nhĩ Tư hạ thấp người, “Tôn kính pháp sư đại nhân, thủ lĩnh của chúng ta thỉnh ngài vào, đồng thời gửi đến ngài sự kính ý cùng hoan nghênh cao nhất của chúng ta.”

Gật đầu, Pháp Nhĩ Tư cầm chiếc đèn, theo nam nhân có đôi mắt nâu vào sân, cửa phía sau lập tức đóng, ánh trăng như cũ sáng tỏ.

Sân so kiến trúc bên ngoài càng cũ nát, có chút phòng xá đã sập, hoa viên ở trung đình thậm chí cỏ dại mọc cao hơn người, đá cẩm thạch trên những bậc thang vỡ vụn, từ khe đá mọc lên cỏ nhỏ, một đám so một đám rậm rạp.

Nam nhân có đôi mắt nâu mang theo Pháp Nhĩ Tư tại cuối hành lang dừng lại, đồng thời vì y mở cửa, “Pháp sư đại nhân, thủ lĩnh của chúng ta ở bên trong.”

Pháp Nhĩ Tư đi vào gian phòng, trường bào màu đen không có nửa điểm phiêu động. Nam nhân có đôi mắt nâu nhún vai, hắn tuyệt không trông cậy một pháp sư sẽ đối hắn khách khí, dù sao sự kiêu ngạo của tộc loại cùng thường nhân bất đồng.

Hắn rất thức thời đóng cửa, chuẩn bị tiếp tục trở lại canh gác, nhưng khi hắn đi tới trung đình, bỗng nhiên nhớ ra cái tên Pháp Nhĩ Tư vì sao như vậy quen thuộc… A, hình như Hắc Bào Giáo Phụ theo như lời những tên ngâm thơ rong khoe khoang văn thải cũng gọi là Pháp Nhĩ Tư? Bất quá, pháp sư vừa nãy, thấy thế nào cũng không giống Hắc Bào Giáo Phụ trong truyền thuyết.

Bởi vì y rất trẻ.



Gian phòng chỗ Pháp Nhĩ Tư đứng là nơi cao nhất của toà dinh thư, hết sức thư thích cùng xa hoa, ở đây nhất định hưởng thụ.

Trên mặt đất trải loại thảm tốt nhất Lạc Luân quốc, gia cụ là hình thức cùng chất liệu hoàng gia mới có thể dùng, liêm mạn buông xuống trong góc cùng trên giường, nói rõ đây là một gian phòng ngủ.

Pháp Nhĩ Tư mặt nhăn lại, không nói gì thêm, thẳng thắn ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn. Tuy chủ nhân chưa mở miệng, thế nhưng có thể ngồi tuyệt đối không đứng, nguyên tắc này y luôn thừa hành.

Ngồi đối diện y là một nam nhân tóc hồng tuổi trẻ, đối phương có một đôi mắt ám hồng sắc xinh đẹp, đang loè loè phát sáng nhìn trên bàn.

Trên bàn chất đầy một đống vàng bạc châu báu, dưới ngọn đèn phát ra quang mang mê người, cả Pháp Nhĩ Tư cũng thật sâu bị hấp dẫn, ngực tính toán, nếu như hiện đem nam nhân này giết, như vậy y sẽ sở hữu chỗ tài phú này —— cùng với ác danh theo sau. Bất quá y hôm nay không phải đến vì điều này, cho nên y kiềm chế rung động trong quyết tâm.

Trong phòng im ắng, hai nam nhân dùng nhãn thần nhìn tuyệt thế mỹ nữ chằm chằm đống châu bảo trước mặt.

Bỗng nhiên, nam nhân đối diện Pháp Nhĩ Tư nói: “Ngươi biết không? Kỳ thực ta không muốn giết ngươi, nếu có ngươi ở đây, châu bảo mỹ lệ không cần nhiễm máu.”

“Ta vẫn nghĩ ngươi là một người tham lam.” Pháp Nhĩ Tư nói, “Hiện tại càng khẳng định.” Tuy rằng chính mình cùng nam nhân này tám lạng nửa cân, nhưng tài phú luôn không ai ngại nhiều.

“Ta chưa bao giờ phủ nhận.” Cách Nhĩ hài lòng cười, bộ dáng hắn cười rất ngây thơ. Muốn tại phiến thổ địa này sinh tồn, ý nghĩa phải đem chân tâm ẩn dấu, cho dù đối bằng hữu cũng không thể tiết lộ.

“Dược liệu ta cần đâu?” Pháp Nhĩ Tư nhẹ nhàng hỏi, biết Cách Nhĩ đang vì đống châu bảo định giá. Tuy như vậy quấy rầy không quá lễ phép, bất quá chính mình nhắc nhở hắn một chút tương đối tốt.

“Úc, dược liệu, đúng vậy.” Cách Nhĩ đứng lên tới trước ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp nhỏ, vừa đi vừa nói, “Tin tức của ngươi thật linh thông, nơi nơi đều có cơ sở ngầm của ngươi sao?”

Nhìn chằm chằm chiếc hộp, Pháp Nhĩ Tư tiếu dung lộ một tia băng lãnh, “Không, thân ái, tử vong quốc gia cũng không có cơ sở ngầm của ta.” Còn hơn đống châu báo có giá, thứ hiện trong tay Cách Nhĩ mới là vật báu vô giá y chân chính muốn.

“Ta lại không cho như vậy.” Cách Nhĩ lại cười, ngồi trở về vị trí ban đầu, đem đống châu bảo đổ sang bên, đặt hộp giữa bàn, mở nắp hộp quay lại đối Pháp Nhĩ Tư, “Ngươi biết đây là thứ gì, là cánh hoa Long Nữ Hoa lấy long tức dưỡng thành.” Cách Nhĩ ôn nhu nói, “Rất đẹp phải không? Ta biết ngươi rất muốn.”

Xung quanh hộp khảm các loại bảo thạch chú phù, chúng khiến hộp trở thành một kết giới hoàn mỹ, duy trì sự mới mẻ của cánh hoa.

“Ta nguyên bản dự định tại Khô Cốt Bình Nguyên hạ thủ, thế nhưng không đợi được chi đội ngũ đó.” Pháp Nhĩ Tư nhìn chằm chằm hai phiến cánh hoa mềm mại, “Cách Nhĩ, ngươi so ta nhanh hơn một bước.”

“Ta là thủ lĩnh đạo tặc đoàn, thân ái Hắc Bào Giáo Phụ, ta cần nuôi sống một đám người, điều này định trước ta là một kẻ tham lam.” Cách Nhĩ cười rộ, đôi mắt ám hồng sắc nheo lại, “Cho nên ta hạ thủ cũng phải nhanh, tuy rằng ta muốn không phải thứ này, mà là thứ khác, bất quá nếu thấy được, không lý do không lấy.”

Pháp Nhĩ Tư nhẹ nhàng thở dài một hơi. Y đã sớm nhìn chuẩn hộp cánh hoa này, vận chuyển hộp cánh hoa cùng tài bảo là một chi dong binh đoàn nổi danh, nguyên bản y dự định tại Khô Cốt Bình Nguyên động thủ, không nghĩ chi đội ngũ kia vừa ra khỏi thành đã bị cướp.

Không ai biết kẻ nào hạ thủ, y phải tìm một tuần, mới biết được là Cách Nhĩ đại đạo tặc này làm.

Cùng người như Cách Nhĩ giao tiếp, Pháp Nhĩ Tư tương đối đau đầu, bởi vì không thể giết hắn. Cách Nhĩ đại biểu chính là một loại chức nghiệp xưng “đạo tặc”, người khác phải học được cùng bọn họ giao tiếp, mới có thể từ trong tang vật bọn họ cướp được phát hiện thứ có giá trị, song song người như vậy nhân mạch rộng nhất, khứu giác linh mẫn nhất, cho nên dù là pháp sư như Pháp Nhĩ Tư, cũng không đơn giản đối Cách Nhĩ động thủ.

“Nói một chút cái giá của ngươi.” Pháp Nhĩ Tư khinh thường nói. Thứ này vốn là của y, hiện y phải từ tay người khác mua, cho tiền y cũng là cướp?

“Năm nghìn kim tệ, thiếu một đồng không được.” Cách Nhĩ cười meo meo trả lời.

“Ngươi thẳng thắn cướp đi!” Y nhịn không được trừng hắn.

Cách Nhĩ nhún nhún vai, “Thỉnh bảo trì phong độ, thân ái pháp sư, ngươi có thể đi nơi khác hỏi giá một chút… Đương nhiên, làm những kẻ như chúng ta tự nhiên phải cướp, chẳng lẽ muốn chúng ta ngoan ngoãn nghiêm túc đi kiếm tiền?”

Pháp Nhĩ Tư hoắc cái từ trên ghế đứng dậy, ôm cánh tay vòng quanh gian phòng, này biểu thị tâm tình y rất phiền táo. Cuối cùng y đứng trước mặt Cách Nhĩ, ngẩng đầu dùng nhãn thần thương cảm hề hề nhìn hắn, “Hắc Ám Chi Thần tại thượng, thỉnh thương cảm lão nhân gia như ta, ba nghìn kim tệ, ta chỉ có vậy…”

Cách Nhĩ biết Pháp Nhĩ Tư không có bao nhiêu tiền, bằng không sẽ không giống hắn đi cướp, bất quá nhìn người trước mắt bày ra bộ dáng thương cảm, hắn vẫn nhịn không được buồn cười.

Tựa hồ ai cũng cho đáng sợ hắc bào pháp sư Pháp Nhĩ Tư là một lão đầu râu dài chấm đất, không ai tin tưởng Pháp Nhĩ Tư kỳ thực bộ dáng như vậy.

Một thanh niên tóc đen, thoạt nhìn chỉ có hai mươi mốt, hai mươi hai, có lẽ nhỏ hơn. Da vô cùng trắng, dưới ánh nến càng thêm tái nhợt, hầu như không có huyết sắc, ẩn trong áo choàng hắc sắc hiển hiện một loại quyến rũ quỷ dị.

Đặc biệt dẫn nhân chú ý chính là đôi mắt màu đen —— chí ít trước đây, Cách Nhĩ chưa từng thấy đôi mắt đen như vậy, như vậy thuần tuý lại đen nhánh, phảng phất ẩn chứa hắc ám từ cổ chí kim, nhưng hết lần này tới lần khác lại mỹ lệ đến có thể đoạt đi hô hấp người.

“Có thể chứ?” Pháp Nhĩ Tư tiếp tục cầu xin.

Một pháp sư vì đạt được mục đích, không chút cố kỵ hình tượng —— Cách Nhĩ không chút do dự đánh giá, sau đó dùng thanh âm càng tiếc nuối nói: “Không thể.”

“Hắc Ám Chi Thần tại thượng, ngươi cư nhiên keo kiệt như vậy, khẳng khái rộng lượng không chỉ là mỹ đức của Quang Minh giáo đồ!” Pháp Nhĩ Tư lập tức biến sắc mặt, “Ngươi đã có được tất cả tài bảo của đám hàng, không cần keo kiệt hai cánh hoa?!”

“Là cánh hoa của Long Nữ Hoa.” Cách Nhĩ sửa đúng, “Được rồi, Pháp Nhĩ Tư, bây giờ còn sớm, ngươi có thể chậm rãi lo lắng, ngươi biết, còn nhiều người muốn mua, ta có chuyện phải làm.”

“Chuyện gì?” Pháp Nhĩ Tư nghi vấn, “Ngươi rất vội?”

“Đúng vậy, ta phải đi chinh phục một hài tử mỹ lệ.” Cách Nhĩ rất nhanh nói.

“… Ta không biết ngươi có hứng thú phương diện này.” Pháp Nhĩ Tư câu dẫn khoé miệng, “Là một hài tử xinh đẹp sao?”

Cách Nhĩ nhìn y một cái, vui vẻ gật đầu, “Là hài tử trong một chi đội ngũ hôm nay ngang qua, hắn có một mái tóc vàng xinh đẹp, đôi mắt trạm lam như hải dương…”

“Vậy chi đội ngũ đó đâu?” Pháp Nhĩ Tư thiêu mi.

“Đã đi, ta chỉ lưu lại hài tử đó cùng mấy nam nhân.” Cách Nhĩ nhún nhún vai, lần thứ hai xoay người, “Hài tử đó ta rất vừa ý, về phần mấy nam nhân kia ở lại đánh tạp cũng không sai, ta hiện dùng hắc ám kết giới đem bọn họ giam giữ.”

“Hắc ám kết giới? Đại thủ bút a, Cách Nhĩ.” Pháp Nhĩ Tư đùa cợt trêu chọc, “Đúng hay không rất khoa trương?”

Cách Nhĩ đi tới cửa, “Không có biện pháp, Pháp Nhĩ Tư, có một kỵ sĩ không sai, hắn thoạt nhìn có chút kỳ quái, hơn nữa hài tử kia… Ta là nói, hắn tựa hồ có chút chán ghét ta, nếu như ta đem mấy người kia giết… Hắc Ám Chi Thần tại thượng, ta hoài nghi hắn khả năng sẽ tự sát.”

“Úc…” Pháp Nhĩ Tư gật đầu, “Người ngươi thích không thích ngươi, nghe nhưng thật không sai.”

“Khẩu khí của rồng đều so ngươi tốt!” Cách Nhĩ tàn bạo quay đầu trừng y, sau đó đóng sầm cửa ra ngoài.

Vấn đề có lẽ là Cách Nhĩ không phải muốn chính mình hảo hảo lo lắng, mà là hắn khẩn cấp muốn đi gặp hài tử kia.

Pháp Nhĩ Tư một bên nghĩ, một quay đầu nhìn đống tài bảo cùng cánh hoa Long Nữ. Hiện, y cho dù không cần ma pháp cũng có thể lấy được chúng, bất quá, vì lo nghĩ cho hợp tác ngày sau, y vẫn không hề động.

Năm nghìn kim tệ a… Y phải để dành một năm! Pháp Nhĩ Tư nhớ tới việc này lại phẫn nộ. Cách Nhĩ người này thật đáng ghét, tài bảo của hắn là cướp, cho rằng người khác cũng như vậy?

Một bên nghĩ một bên chán nản mở cửa, trong toà sân yên lặng, có loại cảm giác tĩnh mạch lại hoang vu.

Thân một cái thắt lưng, một suy nghĩ bỗng nhiên nhảy vào đầu y.

Nếu như… nếu như, chính mình có thể khiến Cách Nhĩ đền bù mong muốn, cũng chính là khiến hắn có được hài tử xinh đẹp kia, như vậy… có lẽ hắn có thể cho chính mình cái giá tiện nghi một chút.

Kỳ thực gia sản Pháp Nhĩ Tư không tệ, dù sao cũng là Hắc Bào Giáo Phụ, bất quá cùng đại đa số kẻ có tiền, tiền đều là dễ vào khó ra, số tiền kia quả thực chính là hút máu y.

Có ý nghĩ như vậy, Pháp Nhĩ Tư thậm chí nghĩ, có lẽ Cách Nhĩ sẽ vì cảm tạ y, thẳng thắn miễn phí biếu tặng không chừng,

Nghĩ tới đây, y lập tức từ tay áo lấy ra một bình thuốc nhỏ, đó là một lọ xuân dược.

Người dùng qua tổng có thể nói ra chỗ tốt của nó, tuy rằng Pháp Nhĩ Tư chế tạo nó, nhưng y không dùng, thế nhưng nếu người khác dùng ngữ khí như tán thán Thần tán thán nó, y cho thứ này không sai.

Chủ ý nhất định, y liền hướng một đầu hành lang khác. Thời điểm mùa xuân y đã tới đây, đối nơi này coi như quen thuộc.

Trong tay y cầm chiếc đèn, nhiễu qua hành lang rất dài, tới một toà kiến trúc khác, cước bộ thoải mái hướng một gian phòng di động.

Nhưng sau một khắc, một thứ lạnh lẽo cứng rắn để trên cổ y, y ngây người, lập tức bị một lực lượng thật lớn áp trên cây cột màu trắng bên cạnh, song song còn có một thanh âm cực tính uy hiếp bên tai y vang lên.

“Không được lên tiếng.”

Hắc Ám Chi Thần tại thượng, đã rất nhiều năm không ai đối y làm ra cử động vô lễ như vậy, hơn nữa lấy năng lực của y, không nên có thứ gì y không biết tiếp cận, Pháp Nhĩ Tư không khỏi nhíu mày.

Dưới ánh trắng, y có thể thấy rõ bộ dáng nam nhân này.

Mái tóc vàng mất trật tự che khuất chiếc trán, bên dưới sợi tóc là một đôi mắt màu lam, đôi mắt lam kia trong suốt không gì sánh được, dưới u ám khiến người dễ dàng nhớ tới bầu trời trong xanh.

Đối phương cũng là vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, trong hang ổ đạo tặc nguy hiểm như vậy, nhưng không dễ dàng đụng phải một nam nhân trẻ tuổi lại tay trói gà không chặt như thế.

Tóc vàng, mắt lam, gương mặt mỹ lệ mà trẻ con… Này rõ ràng là ý trung nhân của Cách Nhĩ.

Pháp Nhĩ Tư nghĩ chính mình lạnh từ đầu đến chân, đối phương mang theo khí tức tinh thuần được giáo đình chúc phúc khiến y rất khó chịu.

Hai người có một hồi lâu không nói gì, chỉ là lẫn nhau quan sát, cuối cùng nam nhân kia hạ giọng nói: “Nơi đây là đâu?”

“Sào huyệt lâm thời của một đạo tặc rất keo kiệt.” Pháp Nhĩ Tư thành thật trả lời.

“Vừa nãy xảy ra chuyện gì?” Người kia tiếp tục hỏi, trong thanh âm có lo lắng không che giấu được, lưỡi đao cũng hướng chiếc cổ Pháp Nhĩ Tư gần hơn vài phần.

“… Ta thế nào biết, ta vừa tới.” Pháp Nhĩ Tư vô tội nói, thân thể tựa trên cây cột, một chút đường lui cũng không có.

Dù là đôi mắt màu lam kia tinh thuần gấp trăm lần, vẫn như cũ có thể thấy được bên trong tuôn ra sát ý cùng huyết tinh khí.

Đây là một kẻ đã giết người, tuyệt đối không ngại giết thêm một người…

Bất quá, Pháp Nhĩ Tư dù sao cũng là Hắc Bào Giáo Phụ, hắc ma pháp đã thành một bộ phận thân thể y, y tuyệt không lo lắng.

Rất nhanh vô thanh niệm chú ngữ, cảm giác hắc ma pháp cực nhỏ xung quanh bắt đầu khởi động, mang theo khí tức quen thuộc thẳng hướng thanh niên tóc vàng, pháp thuật này có thể khiến hắn lập tức té xỉu ——

Thế nhưng cuối cùng, cư nhiên cái gì cũng không phát sinh!

Không có thứ gì so thứ này càng kỳ quái, từ khi Pháp Nhĩ Tư bắt đầu nắm giữ hắc ma pháp, chưa từng thất bại, hôm nay loại chuyện này dĩ nhiên phát sinh trên người y?!

Y hơi giật mình nhìn thanh niên tóc vàng, biểu tình của mình nhất định tràn đầy nghi hoặc, thế nhưng y tuyệt không nghĩ che giấu.

“Xin lỗi, ngươi vừa nói gì?” Thanh niên tóc vàng lại hỏi.

Chờ hắn hỏi lần thứ hai, Pháp Nhĩ Tư mới phản ứng, “Ngươi… ngươi muốn biết cái gì?”

“Chủ nhân nơi này là ai?”

“Là Cách Nhĩ, ngươi có nghe nói?” Tạm thời án binh bất động, Pháp Nhĩ Tư tỉ mỉ quan sát người trước mắt.

Thanh niên tóc vàng ngây người, “Cách Nhĩ a…”

“Ta… ta cũng vừa tới.” Đánh giá xong, y lộ biểu tình khiếp đảm, “Cái kia… ta có thể đi sao?” Nói, bắt đầu hướng bên cạnh di động, quyết định trước chạy rồi tính.

“Thỉnh chờ một chút!” Đối phương đem trường kiếm thu lại, ôm cánh tay Pháp Nhĩ Tư, “Có thể giúp ta một việc không?”

“Cái, cái gì?!” Pháp Nhĩ Tư có chút kinh hách quay đầu.

“Có thể mang ta đi tìm Cách Nhĩ?”

Pháp Nhĩ Tư hướng bốn phía nhìn một chút, “Ngươi muốn làm gì?”

“Giết hắn.” Đối phương ngắn gọn nói, “Sau đó đem những người khác cứu.”

Cho nên nói, kỵ sĩ cùng pháp sư hoàn toàn không phải một tộc loại, hơn nữa vĩnh viễn vô pháp lý giải lẫn nhau.

Thanh niên này đằng đằng sát khí quyết định tìm đạo tặc nổi danh Á Cách đại lục Cách Nhĩ một mình quyết đấu, đây là chuyện pháp sư làm mộng cũng chưa từng nghĩ tới, hết lần này tới lần khác đám kỵ sĩ nghĩ rất đương nhiên, đương nhiên, có lẽ bởi bọn họ không có đầu óc.

“Cái này…” Gãi gãi đầu, Pháp Nhĩ Tư bỗng nhiên thấy chiếc khuy áo choàng rất khác biệt trên ngực thanh niên, ngây người mới nói: “… Như vậy, được rồi.”

Y khom lưng nhặt lên chiếc đèn rơi xuống, đối kỵ sĩ nhẹ nhàng nói: “Thỉnh đi theo ta.”

“Ách, cái kia, ta là Y Lai Ân.” Người kia vội vã nói, đuổi theo y.

Cho dù Pháp Nhĩ Tư mang theo chiếc đèn, hắc ám trong hành lang như trước thoáng cái đem hai người bao phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play