Sau nửa tiếng đồng hồ cuối cùng họ cũng cựa quậy ý tỉnh mơ hồ.
Vin xoa mắt nhìn loáng thoáng cái bóng mặc váy trắng đột nhiên giật nẩy người hét toáng lên:
- Á có maaaaaaaa.
Nó ngơ ngác.
Cậu vừa nói cái gì??? Nó không nghe thấy.
Chả là để gọi 2 con heo dậy nó đã phải mang nồi liêu xoong chảo lên đập nhưng tiếng của mấy thứ đó quá khó nghe nên nó phong bế thính giác của mình vì vậy nó không nghe thấy Vin nói gì.
Bỏ phong bế ra Vin vẫn mơ màng không biết sống chết mà gào:
- Ma.... Ma.... Cứuuuuu....
Nó ngơ ngác lần nữa rồi nhìn xung quanh, trái phải:
- ....
Ma? Ở đâu???
Mịa chả lẽ nói nó???
Cmn em nó chán sống rồi. Nghĩ vậy nó nghiến răng mỉm cười chuẩn hoa hậu nhấn mạnh từ "em trai":
- Em trai, ma, chỗ nào?
Cậu nghe vậy đầu càng mơ màng sợ hãi hơn rồi có lẽ hơi tỉnh táo, giọng cậu run run:
- Ma... A phi.. Chị... Chị hai....
Nụ cười của nó càng ngày càng gia tăng.
*ngoáp*
Tiếng ngáp bất thình lình vang lên.
2 đạo ánh mắt đều nhìn về 1 phía.
Cô dụi dụi mắt, hai mắt dần dần có tiêu cự và điều đầu tiên khi tỉnh là ngơ ngác nhìn 2 đạo ánh mắt đang nhìn mình:
- ....
Giọng ngái ngủ cùng ngu ngu:
- Hai người các cậu nhìn tớ làm gì?
Vin+Min: "..." Một người thở phào, 1 người hít ngụm khí tức.
Không nhìn cô thì nhìn ai? Cảm xúc đang tăng...
Cô có lẽ cũng thấy bầu không khí không ổn lắm nên mỉm cười hì hì nói:
- Khụ, có gì 2 người tiếp tục coi như tớ không tồn tại đi.
Vin
- ....
Tình lữ chúng ta có chắc bên lâu??? Chúng ta liệu có hợp không vậy? Thật hoang mang ⊙﹏⊙
Nó:
- ....
Cô đang giả ngu phải không? Hay ngủ 1 đêm IQ liền tụt tới âm rồi?? (˘・_・˘)
Cả 2 hầu như đều đồng thời nghĩ "Không tồn tại kiểu gì?? Người thì to thế kia?"
Nó hít một ngụm khí trong lòng thì bạo phát "Mình ổn, mình rất ổn... Con mẹ nó mình éo ổn tí nào hai cái người chết tiệt... Không được, không thể được, mất hết mặt lạnh lùng mặt cood ngầu rồi phải mình tễnh, phải bềnh tễnh..." rồi mỉm cười nhẹ nhàng ôn tồn+thâm tình nhìn 2 con heo nào đó trên giường:
- hai người dậy vệ sinh cá nhân đi rồi xuống nhà ăn cơm. Chị nấu cả rồi...
4 từ "chị nấu cả rồi" của nó mơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói kèm theo nụ cười đúng chuẩn của nó nhất thời khiến bầu không khí dần trở lên quỷ dị, 2 con heo bất giác cùng nhau nuốt nước bọt.
Mun mơ hồ da đầu tê tái nụ cười dần ngượng ngạo gian nan mở miệng:
- À...À cái này... Min à tao nghĩ... Tao nghĩ chắc không cần đâu... Tao thiệt sự không có đói...
Vin nghe thế gật đầu phụ họa
- Đúng rồi chị....
- NGAY VÀ LUÔN KHÔNG CÓ NHƯNG NHỊ GÌ HẾT TÔI CHO 2 CÔ CẬU 5 PHÚT CHẬM TỰ GÁNH HẬU QUẢ._Nó phá vỡ câu nói của cậu nói to như hét lên vào 2 con heo đang cố tìm cách chuồn đi khỏi bữa ăn sáng mà nó mất công làm ra, khí tức bỗng trào phổi.
Điều này khiến 2 cô cậu nhất thời hít khí lạnh không dám hé răng ngay lập tức chạy vọt vào nhà vệ sinh.
Đùa ai chứ chị cậu mà tức lên đến cậu còn không nhận đâu, nhìn buổi đầu tiên chị cậu về hành cậu là đủ biết rồi a~ Chị cậu là người thù dai lắm.
Đấy là suy nghĩ của cậu, còn cô thì...
Ai da Min nó tức rồi. Thiệt sợ hãi a~ con tim bảo bối yếu mềm. Chỉ cần nó đụng nhẹ là mất cả mạng để yêu đương luôn đấy...
Nó thấy 2 người thức thời liền xả 1 hơi quay chân biến mất xuống nhà.
Nhìn cả bàn ăn muôn vàn sắc màu khiến cô cậu mặt cũng muôn vàn sắc màu theo. Hết trắng lại đỏ hết đỏ lại xanh, hết xanh lại tím.... Tâm như hàng nghìn con trâu đanh dày xéo khóe miệng cả hai đồng loạt run run.
Nó làm như không biết mà mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Nào nào nào 2 người ngồi xuống ăn đi tâm huyết cả buổi sáng của tao đó nhanh lên thử ăn đi.
Hai người nghe vậy trong lòng khóc thầm nhưng ngoài miệng vẫn phải treo nụ cười giả dối.
Đùa a~ Min nó ghét nhất bị chê thức ăn nó nấu đó không hẳn hoi nó cho ăn cả tháng có mà đặt lịch trò chuyện với anh Diêm sớm...
Huhu số tôi khổ quá mà chỉ vì lỡ phát cẩu lương trước mặt nó xíu thôi mà nó thù dai tới giờ a~ thề sau phát cẩu lương phải nhìn trước nhìn sau.
Phát lúc nào thì phát nhưng một phải tránh xa nó, hai phải đi xa chỗ nào nó có thể nhìn, nghe thấy. Ba kiểm tra thiên thời địa lợi nhân hòa vì rất có thể người bị phát sẽ cáo trạng với nó có khi nó còn hành mình hơn...
Cô tự nhủ với lòng mình thế.
Còn cậy thì chỉ biết ngậm ngùi khóc thầm mà thôi nào dám oán than gì đâu.
(T/g: chuẩn tỷ khống đây chứ đâu (〜 ̄▽ ̄)〜 Vin nhà ta có máu M nè hahaha)
Hai người không nói không rằng động tác hoàn toàn giống nhau ngồi xuống bàn ăn bắt đầu thưởng thức "mĩ vị".
Vẫn vị đó, Vin ngậm ngùi vừa ăn vừa lau nước mặt nghĩ "cậu quen rồi, thực sự quen cái vị này rồi..."
Nó thấy vậy gật đầu mỉm cười ngồi xuống ăn phần của mình.
Và đương nhiên nó ăn những món đầu bếp chuẩn bị...
Thực ra vampire uống máu nhưng bên cạnh đó họ cũng ăn thức ăn gần giống với người. Đó là thịt vẫn còn máu bên trong đỏ au.
Và họ không ăn chín chỉ là ướp gia vị và ăn thôi chỉ có 1 số món là đem đi nấu chín để đổi khẩu vị.
Nhưng không biết nó nấu kiểu gì từ máu, đồ sống hay đồ chín qua tay nó thì đều vô cùng "mĩ vị" 1 cách đáng kinh ngạc.
( Mun: đáng sợ thì có đến giờ cô vẫn còn ê răng đây.
Nó *mài dao*: cho mày nói lại đấy Mun.
Cô *da đầu tê tê*: khụ không có... Không có đáng sợ mà là rất ngon rất ngon...
Nó * gật đầu*: Thế còn nghe tạm được.
Cô*khóc dòng trong nhà vệ sinh* nghĩ "nó thật đáng sợ"
T/g: ta vẫn biết đó nhé!
Mun: Σ(°△°|||)︴ : làm người ai làm thế... Nhất là làm t/g Na nhỉ?
T/g: ta nghe có mùi đe dọa @@ nguy hiểm quá a~ chạy, chạy, chạy....
Min+Mun:...)
....
Bữa cơm địa ngục kết thúc nó nhìn 2 con vampire nước mắt tèm nhem mũi tắc nghen tỏ vẻ hoàn mĩ gật đầu.
Ừm đây mới là tuyệt mĩ nhất.
Nó thiệt giỏi mà.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mắt hơi híp lại tỏ vẻ hài lòng của nó khiến 2 con heo như quên mất quá khứ thảm thương tồi tệ cỡ nào vừa rồi của họ. (Tỷ khống mà...)
Cô và cậu cùng nhau nở nụ cười và...
Khụ...khụ...khụ...
Cái cảm giác cay thé cổ lại xộc lên.
Nó thở dài từ tay nó biến ra 2 luồng ám sáng (ánh sáng màu xám) xuyên vào trong cô và cậu hạ hỏa đi thứ thức ăn vừa rồi.
Vừa dịu êm vừa nhẹ nhàng...
Nó nhẹ dàng đứng dậy:
- Thôi đi bắt bé chuột khả ái đi nào.
Cô/cậu:
- ???
Chuột?
Như biết 2 người nghĩ gì nó mỉm cười lướt qua vô vai Vin nói nhỏ cậu nghe gì đó.
Cậu giật mình gật đầu biến mất ngay lập tức để lại cô ngơ ngác đứng đó nhìn nó.
Nó không để ý biến mất...
Cô cắn cắn môi cũng biến đi.
- -----
Mục xàm
Yu: Mi có thể dùng thức ăn làm độc dược độc chết đối thủ đó, song thú ta bội phục.
Min: Quá khen.
Yu: Ai khen mi??? Tự luyến!!!!
Min: Kệ mịa ta, đồ biến thái song thú...
Yu:.... Mi có thể đừng đâm chọc vầy không??? Ta chỉ lỡ vô tình?
Min: Kệ dù sao nó cũng chả thay đổi được sự thật con song thú biến thái ple ple
Yu:.... Ta cạn
_____end chương 36______
Há lu? Tớ mất cảm hứng nên xàm dị ó
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT