"Tiểu Duệ, thật có lỗi."

Có lẽ một tiếng xin lỗi không bù lại  được cái gì, nhưng tốt xấu, coi như là Lăng Tịch hướng Lăng Duệ biểu đạt sự hối hận.

Đối với Lăng gia, nam nhân không có chỗ nào hối lỗi, nhưng chỉ có Lăng Duệ, làm cho Lăng Tịch cảm thấy được có chút thiếu sót. Dù sao, nếu không phải sự tình kia, Lăng Duệ cũng không đến mức còn nhỏ tuổi liền mất đi sự chăm sóc của người cha.

"Thật có lỗi?"

Lăng Duệ nhấm nghiền mắt, rồi lạnh lùng đã mở miệng.

"Nếu không muốn có ta, lúc trước vì cái gì sinh ta ra? Phiền toái ngươi, về sau cách ta xa một chút, ta không muốn thấy ngươi."

Nói xong, Lăng Duệ nhìn thoáng qua gương mặt trắng bệch của nam nhân, ghét bỏ, sau đó đứng lên đi ra khỏi toilet. Cửa phòng bị đẩy với lực đạo rất lớn, chấn động run run...

Nam nhân rũ xuống tay ôm lấy đầu gối, vẻ mặt bi thương. Nếu không thể giải thích, lại không thể nhìn đến sự khinh rẻ của Lăng Duệ, như vậy liền tận lực tránh tiếp xúc cùng hắn.

Từ khi rời khỏi Lăng gia trừ bỏ cái họ, Lăng Tịch không có mang đi bất cứ cái gì. Nên rất dễ dàng dứt khoát liên hệ, những nhớ thương Lăng Duệ  sẽ chôn dấu ở đáy lòng. Nếu Lăng Duệ không muốn gặp sẽ không lại xuất hiện trước mặt hắn. Mà Lăng Duệ cũng là Lăng gia bảo bối, thiếu một người quan tâm, cũng không có mất mát gì.

Đem áo quần tẩy sạch, cũng rửa sạch mặt mũi tay chân, cào cào lại đầu tóc. Nhìn vào gương lại 1 lần, lấy lại tinh thần, mới rời khỏi  toilet.

Rất xa, liền nghe được tiếng cười nói của mấy người kia. Chính là sau khi Lăng Tịch đi vào, trên bàn cơm không khí rõ ràng lạnh  không ít. Xem ra, là sự xuất hiện của mình, phá vỡ không khí hòa hợp đó. Nam nhân có chút miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi, sau đó  chậm rãi ăn. Cơm rất mềm, cũng rất thơm, chính là tâm trạng nặng nề một chút hương vị đều không có.

Đợi cho bước ra khỏi cô nhi viện,  nam nhân mới dừng bước, lại chậm rãi hít thở. Vừa rồi trên bàn cơm không khí quá ngột ngạt, rất áp lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play