Ôm gối đầu ở trên giường nằm một hồi lâu, Lăng Tịch mới bò dậy, đi vào phòng bếp dọn dẹp.

Nam nhân tựa hồ nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, khi quay đầu lại phát giác phía sau căn bản là không có ai, bất quá là ảo giác mà thôi.

Bạch Tiểu Hàn đã đi, trong nhà chỉ còn lại có một người, làm gì có tiếng bước chân của ai? Thật là, biết rõ là ảo giác, nhưng vẫn là mang theo kỳ vọng.

Không có Bạch Tiểu Hàn ở nhà thật sự là quá mức lạnh lẽo, cảm thấy được có chút cô đơn. Cho nên, thừa dịp sắc trời còn sớm, nam nhân muốn đi ra ngoài một chút. Nói sao bên ngoài náo nhiệt, không có cảm giác đơn độc. Như vậy, trong lòng cũng sẽ dễ chịu một chút.

Ngày hôm sau, nam nhân như trước làm hai phần bữa sáng, đem bưng lên bàn rồi đi vào phòng gọi Bạch Tiểu Hàn rời giường. Nhìn trên giường trống không mới nhận ra Bạch Tiểu Hàn đã đi, không ở trong nhà.

Ăn sáng xong, nam nhân đi nhà Tần Tường. Quét dọn xong, nam nhân không có vội vã về nhà, mà là ngồi ở trên ghế sa lon, lật xem tạp chí.

Liên tiếp mở vài cuốn tạp chí, nam nhân nhàm chán đem tạp chí cất đi, đứng dậy đi xem những phòng khác trong nhà, cũng đánh giá bài trí trong phòng. Phòng những phòng này trang hoàng thật sự rất bắt mắt, mọi thứ đều là tinh phẩm, lại rất hài hòa.

Khi đi đến phòng của Tần Tường, nam nhân hơi chút chần chờ một lát, sau đó đẩy cửa ra đi vào. Tần Tường dặn dò qua, khi quét dọn cẩn thận, không nên động vào đồ đạc trong phòng của hắn, nói là hắn ghét ai động vào vật phẩm riêng tư.

Nhưng mà hiện tại có chút nhàm chán, nam nhân muốn vào xem, cẩn thận xem phòng Tần Tường là như thế nào.

Đi vào phòng, nam nhân đi đến bên giường sờ sờ chăn nệm gối trên giường, sau đó ngồi một lát, im lặng đánh giá gian phòng ngủ này. Phong cách đơn giản, từ chăn màn gối nệm đến vật dụng đều rất tinh xảo, nhìn ra được, Tần Tường đối với chất lượng sinh hoạt yêu cầu rất cao.

Nam nhân đứng lên đi đến bàn để máy tính, cầm lấy cái khung ảnh đặt bên cạnh máy tính. Ảnh chụp là Tần Tường cùng Mạn Ny. Bọn họ chỉ là đơn thuần nắm tay, cũng không có gì quá thân mật nhưng cùng cười rất vui vẻ. Đây là nơi Tần Tường vẫn sinh sống sao? Rất được. Chính là địa phương xinh đẹp.

Bỗng nhiên, tầm mắt của nam nhân dừng tại một cái hộp lục sắc, bên ngoài nước sơn tróc ra không ít, thoạt nhìn có chút loang lổ. Cùng đặt chung với những món đồ tinh xảo, cái hộp gỗ thoạt nhìn rất bình thường, thậm chí, còn có thể nói là cũ nát. Nam nhân tò mò đưa tay cầm lên cái hộp gỗ, sau đó đem để ở trên bàn, mở nắp hộp.

Bên trong là một khối ngọc bội, điêu khắc thành hình Phật, thoạt nhìn rất quen mắt.

Nam nhân nhìn chằm chằm khối ngọc bội thật lâu, mới dùng tay khẽ run run đem ngọc bội lấy ra, để ở lòng bàn tay cẩn thận quan sát. Rất quen thuộc, nam nhân càng thêm khẳng định, đây là ngọc bội đã bị thất lạc của mình. Đây là món đồ mà khi còn bé nam nhân đã mang theo khi bị bỏ lại. Xem ra, lúc trước là bị Tần Nguyệt lấy mất, khó trách không có tìm được khối ngọc bội này.

Nói vậy Tần Nguyệt khi bỏ lại Tần Tường đã đem ngọc bội nhét vào tã lót. Tần Nguyệt làm như vậy dụng ý, là muốn Tần Tường về sau có thể tìm tới cha ruột của mình sao? Như vậy, cô ấy thật là như Tần Tường nói nhẫn tâm vứt bỏ con sao? Có thể có nguyên nhân gì hay không?

Nam nhân xiết chặt ngọc bội trong tay, lâm vào trầm tư.

Tần Nguyệt là một một người làm trong Lăng gia, không biết vì nguyên nhân gì, Lăng Khả Hinh rất thích Tần Nguyệt, cho nên thường xuyên đem cô mang theo bên người, thậm chí xin Lăng lão gia đem Tần Nguyệt cho đi học cùng bọn họ.

Tuy rằng Tần Nguyệt thường xuyên ở cùng Lăng Khả Hinh, nhưng không có bị Lăng Khả Hinh ảnh hưởng, tính cách tốt lắm, cũng rất hòa thuận, thường đi trợ giúp người khó khăn. Một người thích giúp đỡ cả người xa lạ sẽ tàn nhẫn vứt bỏ con chính mình sinh ra sao? thật sự là có điểm nói không thông.

Nam nhân sờ sờ khối ngọc bội, sau đó đem ngọc bội thả lại hộp gỗ, cất hộp vào chỗ cũ, rồi đi ra đóng cửa phòng lại.

Ở trong phòng khách ngồi xem TV, đợi cho tới buổi trưa, nam nhân mới rời nhà Tần Tường đi mua thức ăn, sau đó về nhà nấu cơm.

Mấy ngày kế tiếp, nam nhân sinh hoạt phong phú không ít. Trừ thời gian đi nhà Tần Tường quét dọn, nam nhân trên cơ bản ở tại nhà bếp, nghiên cứu sách nấu ăn. Định học làm nhiều món ăn ngon, đợi cho Bạch Tiểu Hàn trở về, cũng có thể làm cho hắn ăn.

Nghĩ đến còn không biết Bạch Tiểu Hàn ở bên kia ra sao, nam nhân liền gọi cho trợ lý của Triệu Cương, được biết là Bạch Tiểu Hàn ở bên kia rất chuyên tâm. Bởi vì vừa mới bắt đầu huấn luyện, cho nên tạm thời không thể đi thăm Bạch Tiểu Hàn, đợi chừng mười ngày sau là có thể đi thăm.

Chừng mười ngày sao? Không có việc gì, được rất tốt. Chỉ cần Bạch Tiểu Hàn ở bên đó tốt, nam nhân đã an tâm.

Vào một ngày, nam nhân từ nhà Tần Tường trở về, đụng phải Lăng Duệ ở dưới lầu.

"Tiểu Duệ, tìm ta có việc sao?"

"Vâng. Ông ngoại bảo ta đến tìm ngươi, nói là cùng nhau ăn bữa cơm."

Nam nhân giơ túi to trong tay lên cùng Lăng Duệ nói:

"Ăn cơm à? Vậy con chờ ta một lát, ta đem đồ ăn vào nhà, rất nhanh sẽ đi xuống."

"Không có việc gì, không vội. Ta và ngươi cùng lên đi thôi, ta có chút khát, ta muốn uống ly nước."

"Cũng được."

Mang theo Lăng Duệ trở về nhà, nam nhân đem đồ vật bỏ vào phòng bếp, sau đó mang cho Lăng Duệ một ly nước.

Tiếp nhận ly nước từ tay nam nhân đưa tới, Lăng Duệ một hơi uống xong, sau đó cùng nam nhân nói:

"Bạch Tiểu Hàn đâu? Ông nói, ngươi cũng đem hắn mang qua ăn cơm, nói là muốn nhìn hắn một chút."

"À... để lần sau đi, Tiểu Hàn không có nhà. Là như vầy, Tiểu Hàn hiện tại đi đến công ty điện ảnh và truyền hình thành phố tham gia huấn luyện rồi. "

"Công ty Điện ảnh và truyền hình thành phố? Huấn luyện? Huấn luyện cái gì?"

"A, lúc trước..."

Nam nhân đại khái nói sơ qua sự việc cùng Lăng Duệ, Lăng Duệ lâm yên lặng nghe, trên mặt của hắn rõ ràng không dám tin. Không nghĩ lại dây dưa, nam nhân khẽ đẩy Lăng Duệ,

"Tiểu Duệ, không phải muốn ăn cơm sao? Ta cùng con đi."

"Vâng, được."

Dọc đường đi, Lăng Duệ thỉnh thoảng lại nhìn nam nhân vài lần, khi nam nhân phát giác sẽ nhanh chóng quay đầu, làm bộ như còn đang nhìn ngoài cửa sổ xem cảnh sắc. Cứ như vậy liên tiếp nhiều lần, nam nhân mới kiềm chế không được đã mở miệng,

"Tiểu Duệ, có chuyện gì muốn nói với ta sao?"

"À.. Hôm nay, tất cả mọi người sẽ ở đó. Ông ngoại nói là muốn liên hoan gia đình, mọi người đều bị kêu trở về. Nói cách khác, cậu, mợ đều đã ở đó."

"Đúng vậy sao?"

"Ngươi giống một chút cũng không lo lắng?"

Nhìn nam nhân kia bình tĩnh, Lăng Duệ có chút kỳ quái hỏi. Cùng những người này ăn cơm, nam nhân không có áp lực sao?

"Con quan tâm ta à?"

Nam nhân vừa nói, Lăng Duệ liền mất tự nhiên quay đầu đi, sau đó mất bình tĩnh nói:

"Ai... Ai quan tâm ngươi, nằm mơ."

"Ha ha. Có cái gì đáng lo lắng đâu, người khác thế nào ta không quan tâm. Lăng lão gia tự mình cho con đón ta qua ăn cơm, ta không thể không lễ phép mà từ chối, đương nhiên phải tới."

Lăng Khả Hinh chỉ trích đã thành quen, chỉ cần tận lực không nghĩ nhiều, cũng không sao. Đối với Lăng Gia An, đã không còn quan hệ, có thể tận lực bỏ qua. Còn Phương Văn có thành kiến, nhưng tin tưởng Lăng lão gia sẽ cùng cô ấy giải thích rõ.

"Ngươi thật đúng là không suy nghĩ."

Gặp nam nhân trả lời nhẹ nhàng như vậy, Lăng Duệ không khỏi cảm thấy được mình lo lắng có chút dư thừa, liền hừ lạnh một tiếng, không thèm tiếp tục để ý nam nhân.

Nhìn Lăng Duệ đột nhiên chuyển biến thái độ, nam nhân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thưởng thức cảnh sắc ven đường.

Rất nhanh, xe liền đỗ tại cổng Lăng gia. Nam nhân đi theo Lăng Duệ xuống xe, cùng đi vào.

"Ông ngoại, con đem người mang đến rồi."

"Hả? Tiểu Duệ đã trở lại à."

Nghe được Lăng Duệ nói, Lăng lão gia ngẩng đầu, khi nhìn thấy nam nhân đã lên tiếng tiếp đón,

"Lăng Tịch, con đã đến rồi."

"Dạ. Lăng thúc, người gần đây khỏe không?"

Cùng lần trước so sánh, Lăng lão gia khí sắc thoạt nhìn tốt lên không ít. Xem ra, trong khoảng thời gian này cũng không tệ lắm. Không đợi Lăng lão gia trả lời, Lăng Khả Hinh lạnh lùng nói:

"Hừ! Hư tình giả ý."

"Khả Hinh!"

Lăng lão gia có chút nghiêm khắc nhìn Lăng Khả Hinh, ánh mắt lãnh băng.

"Quên đi, xem như con cái gì cũng chưa nói. Ba, con lên trước nghỉ ngơi một lát, lúc ăn cơm, người lại cho người tới gọi đi."

Lăng lão gia ngượng ngùng vỗ vỗ nam nhân

"Thực ngại ngùng, Khả Hinh nó..."

"Không sao cả."

"Lăng Tịch a, lần này ta tìm con lại đây, là muốn cùng con nói chuyện."

Tại sao? lại có chuyện gì? Hay là... sự kiện kia còn không có dàn xếp xong? Nam nhân đáy lòng suy đoán trong chốc lát, gặp đoán không được, liền nhìn về phía Lăng lão gia,

"Vâng, người nói đi."

"Là như vậy. Ta gần đây không khỏe lắm, đi bệnh viện kiểm tra một chút, rất nhiều chỗ bệnh tật. Con cũng đừng lo lắng, người đã già, thì dễ dàng xuất hiện bệnh tật."

" Có cần con lại cùng người đi bệnh viện kiểm tra không?"

"Không cần, ta sẽ đúng hạn đi kiểm tra được rồi. Dù sao, trong nhà cũng có bác sỹ riêng, con không cần lo lắng. Tạm thời không nói việc này, ta đây đem con tìm đến, là muốn cùng con bàn về Tiểu Duệ cùng Tuyết Nhi."

"Ông ngoại?"

Nghe được muốn nói chuyện của hắn, Lăng Duệ ở một bên nghi hoặc kêu một tiếng.

"Tiểu Duệ, con im lặng, để cho ta nói hết."

Lăng lão gia không để ý đến Lăng Duệ, mà là tiếp tục cùng nam nhân nói tiếp:

"Lăng Tịch à, ta cũng lớn tuổi rồi, ta rất muốn nhìn con cháu có thể có được hạnh phúc. Hiện tại Gia An cũng ổn định lại, Phương Văn trong bụng có em bé qua mấy tháng nữa có thể sinh ra, duy nhất làm cho ta không yên là Tiểu Duệ. Ta suy nghĩ, dù sao hắn cùng Tuyết Nhi cảm tình rất ổn định, không bằng đính hôn sớm trước thời gian đi, vạn nhất một ngày kia ta có cái gì không ổn, cũng..."

"Lăng thúc, người đừng nói như vậy, nhưng mà bệnh người già mà thôi, người không có vấn đề gì đâu."

Nam nhân cắt lời, ôn nhu an ủi ông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play