Một tháng sau.

Nguyệt Vương phủ, hoa viên.

“Ầm!!!” Tử Phong điện lần nữa chấn động, đám tùy tùng Vương phủ nhốn nháo, người trước người sau, gấp gáp chạy vào hoa viên.

“Cuối cùng công lực cũng hồi phục hoàn toàn.” Phong Tư Linh một thân hồng y nổi bật đứng trước hòn giả sơn đã vỡ vụn, miệng cười đắc ý.

"Thế tử phi, xin người đừng phá nữa." Mộ Phi là thủ hạ thân cận bên cạnh Phong Liêm Triệt, hắn được giao trọng trách thủ hộ Nguyệt Thế Vương phi. Đã gần một tháng kể từ khi nàng chuyển đến Nguyệt Vương phủ, trực tiếp đồng ý lời cầu thân của Phong Liêm Triệt, khiến cả hắn và hoàng thượng đều rất cao hứng. Tin tức lan rộng, chẳng mấy chốc đã khiến dân chúng toàn Thiên Phong náo loạn, bàn bàn luận luận suốt một tháng trời.

Mộ Phi đối Phong Tư Linh một lòng kính nể, bởi nàng vốn không phải phế vật, tính lượng giả sơn nàng đã phá vỡ từ khi đến đây, là không dưới năm mươi hòn. Luận về nội lực hay thể lực, hắn xấu hổ thừa nhận bản thân hoàn toàn không bì được với nàng. Thiên phú của nàng khiến người trong Vương phủ đồng loạt thất kinh, thì ra “Siêu cấp phế vật” đại danh đỉnh đỉnh trước nay đều là che mắt thiên hạ.

“Phiền hà?” Phong Tư Linh trừng mắt, Mộ Phi giật nảy, đành phải ngậm miệng. Cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám đụng đến nàng.

Tiếng bước chân thanh nhã tới gần, trường bào trắng phiêu lên, tử mâu tuyệt sắc yêu mị lướt qua một lượt rồi dừng lại nơi Phong Tư Linh đang đứng.

“Nàng lại phá nữa rồi.”

Phong Tư Linh cười lạnh, chẳng nói chằng rằng tùy tiện giật lấy kiếm của Mộ Phi, bất ngờ xông tới.

Phong Liêm Triệt đối với loại tình huống này đã quá quen thuộc, hắn đẩy người ra sau, tránh mũi kiếm của nàng.

"Nàng rốt cuộc đã tiến bộ bao nhiêu?" Hắn nghĩ trong lòng, tốc độ tu luyện kinh người này của nàng khiến hắn có phần ngạc nhiên.

Phong Tư Linh chưa dừng ở đó, lập tức vung kiếm chém xuống. Phong Liêm Triệt không cách nào khác, phải đưa tay lên đỡ, áp lực của nàng thật mạnh mẽ, hắn mà không đỡ được thì tám phần sẽ bị chặt làm đôi.

“Rầm!” Hai luồng nguyên khí va chạm với nhau, nổ tung.

Phong Tư Linh thở dốc, kiếm trong tay nàng nứt vỡ, thật may đó chỉ là thanh kiếm luyện tập của Mộ Phi. Nhìn sang Phong Liêm Triệt, hai bàn tay hắn bốc khói, là do nguyên khí của nàng làm phỏng.

Hắn mỉm cười khen ngợi.

“Nàng thực sự mạnh lên một cách kinh hoàng.”

“Ta còn muốn đánh bại ngươi.”

Mộ Phi với đám tùy tùng bên cạnh chỉ biết cười khổ cho qua.

Phong Liêm Triệt kéo Phong Tư Linh vào đình nhỏ, rót một ly trà cho nàng rồi cũng tự rót cho mình. Khung cảnh này người trong vương phủ thấy nhiều cũng thành quen, tự động lui về.

“Điện hạ!” Một ám vệ từ ngoài chạy vào, quỳ trước hai người, là Mộ Tinh, đệ đệ của Mộ Phi. Hắn đưa cho Phong Liêm Triệt một phong thư “Điện hạ, là thư mời của Bắc Linh học viện.”

“Lại nữa?” Phong Liêm Triệt thở dài mệt mỏi.

“Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Nguyệt Thế Vương tử đã ăn mất nữ học viên nào của người ta?” Phong Tư Linh giọng châm chọc.

“Nàng!… Là thư mời giảng dạy ở học viện tụi họ thôi. Mộ Tinh, đốt đi.” Phong Liêm Triệt phẩy phẩy tay. Từ khi hắn trở về Thiên Phong, năm nào Đệ Nhất học viện cũng kiên trì đem thư mời tới, rõ ràng là muốn phiền chết hắn.

“Khoan! Đưa ta xem.” Phong Tư Linh giật lấy phong thư, mở ra đọc, nàng có chút ngạc nhiên “Triệt, ngươi biết tấu cầm?”

“Chút chút.”

Kiếp trước chị gái Phong Tử Huệ của nàng mệnh danh là một trong ba nhạc sư đứng đầu Âm Hội. Mà Phong Tử Linh nàng từ khi sinh ra đã nghe tiếng đàn của Phong Tử Huệ nên đối với âm điệu có sự cảm thụ cực lớn. Nguyệt Thế Vương tử này, đến Thiên Phong Đệ Nhất học viện cũng bị hắn từ chối, nàng thực muốn lĩnh giáo một phen.

Phong Tư Linh tiếp tục nhìn phong thư, trầm ngâm hồi lâu. Nhớ không lầm thì cả ba người Lâm Hải, Lâm Hùng và Lâm Tuyết đều là học viên Bắc Linh, nếu nàng có thể tới đó quan sát một chút thì thật tiện.

“Với thân phận hiện tại của nàng thừa sức vào Bắc Linh viện, không cần thiết phải suy nghĩ.”

Phong Liêm Triệt lại dễ dàng đọc được ý đồ của Phong Tư Linh, nàng không tỏ vẻ ngạc nhiên, ăn ý đáp lại.

“Bắc Linh viện liệu có nhận một phế vật như ta không?”

“Ta sẽ đem nàng cùng đến học viện, cùng lắm dành ra vài canh giờ nhàm chán, nàng vui là được.”

Phong Tư Linh không tiếp tục nói nữa, yên lặng thưởng trà.

Ngọc Miên đứng bên cạnh nàng, nhón người lén ngó tới hai bàn tay phỏng đỏ sắp ứa máu của Phong Liêm Triệt. Nàng thốt lên.

“Tiểu thư, tay của cô gia chảy máu rồi!”

Phong Liêm Triệt bất đắc dĩ cười trấn an Ngọc Miên, Phong Tư Linh vẫn duy trì bộ dáng bình thản. Ngọc Miên chứng kiến hai con người này, khẽ hừ một tiếng, nhẹ giọng quở trách.

“Tiểu thư, người làm bị thương cô gia, không thể cứ để ngài như vậy.”

“Là hắn tự chịu.”

“Nga! Linh, nàng không thể như vậy đối xử với ta.” Phong Liêm Triệt ngân giọng, kết hợp đưa hai tay đến trước mặt nàng. Lần này đến Ngọc Miên cũng đã đứng về phía hắn, nàng không thể không nể mặt.

Phong Tư Linh nhìn hai tay rướm máu của Phong Liêm Triệt, thở dài. Nàng khẽ động nạp giới trên ngón trỏ, đem ra một bình dược, thô bạo vứt tới chỗ hắn. Phong Liêm Triệt lại nhanh tay hơn nàng, hắn vận phong nguyên khí nhẹ nhàng bao quanh bình dược, đưa đến cạnh bàn trước mặt Phong Tư Linh.

Nàng còn không hiểu tính hắn? Ít nhất là loại thái độ mặt dày chỉ xuất hiện khi hắn ở trước mặt nàng.

Phong Tư Linh mặt mày khó chịu, cầm bình dược lên, nhỏ một ít vào tay rồi cẩn thận bôi lên bàn tay phỏng đỏ của Phong Liêm Triệt. Chất dịch màu lục sánh đặc được thoa lên bàn tay hắn, so với đau đớn lúc trước mà vết thương đem lại có phần lớn hơn. Nhưng Phong Liêm Triệt ngược lại không để tâm tới, toàn tâm toàn ý hưởng thụ cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay, nở một nụ cười thỏa mãn.

Phong Tư Linh chú tâm thoa thuốc, Ngọc Miên che miệng cười, như thần như quỷ liền rời đi.

“Còn đau?”

“Một chút. Lần tới nàng không cần ép mình thoa thuốc cho ta, ta có thể tự lo được.”

“Tiện lợi cho ngươi.”

Phong Liêm Triệt tủm tỉm cười.

“Nguyên Khai này cũng thật hào phóng, cho không nàng một bình Cực phẩm Ngọc Bích Thạch.”

Phong Tư Linh thoáng giật mình, hắn biết? Nàng ngược lại không mấy ngạc nhiên, thực lực biến thái của hắn nàng không phải chưa từng thử qua.

“Từ bao giờ?” Phong Tư Linh dừng việc bôi thuốc. Nàng buông lỏng vai,bình thản nhìn Phong Liêm Triệt.

“Không lâu lắm, chỉ cách đây khoảng một tháng.”

Một tháng? Lúc đó nàng cùng lắm mới chỉ đến Nguyệt Vương phủ hai ngày. Phong Tư Linh khẳng định Phong Liêm Triệt chưa từng gặp qua nàng ở hình dáng Tử Hiên, chỉ có thể là nhìn lén lúc nàng tu luyện.

“Ngươi nhìn lén. Sao ta không biết?”

“Nương tử, nàng muốn phát giác ra khí tức của vi phu thì còn phải cố gắng nhiều.”

“Không cẩn thận là có ngày ta giết ngươi đấy, Triệt.” Phong Tư Linh cười lạnh,nàng cũng vì bất cẩn mà chết.

“Sẵn lòng tiếp đón.”

...

Bắc Linh học viện.

Bắc Linh chính là Thiên Phong quốc Đệ Nhất học viện, nơi đào tạo ra những anh tài xuất sắc nhất, kể cả Thái tử Dạ Minh, Nhị hoàng tử Nguyên Khai, Dạ Anh công chúa và nhiều thành viên hoàng tộc khác cũng học tập ở đây. Cơ bản được chia làm hai khu Bắc Diệu và Linh Môn, trong đó Bắc Diệu đào tạo các thành viên ở tầng thượng cấp bậc quý tộc và bộ phận nhân tài có thiên phú kiệt xuất, học viên có thiên phú hoặc bối cảnh thấp hơn thì học tập ở Linh Môn. Nhưng bất luận là học viên Bắc Diệu hay Linh Môn đều phải đạt chỉ tiêu rất cao mới được chấp thuận.

Viện trưởng Bắc Linh học viện là Vân Thái, một Huyền cấp triệu hồi sư có linh thú Đỉnh Phong Hạc xếp hàng thứ năm trong Thất linh.

Thời điểm này chính là khóa học mới của Bắc Linh, học viên bàn tán xôn xao về việc Nguyệt Thế tử chấp nhận lời mời đến giảng dạy ở học viện trong một thời gian, nghe nói cũng vì vậy mà Vân Thái viện trưởng tổ chức tiệc mừng, tất cả học viên đều có thể tham gia. Từ sáng sớm viện trưởng cùng các trưởng lão trong học viện đã đứng ra chờ đón Phong Liêm Triệt.

“Nguyệt Thiếu Vương tới!” Tiếng nói vừa dứt, cuồng phong vũ bão kéo tới, hai hàng dài học viên đã bị gió lốc đánh bật, chủ yếu là những kẻ cấp bậc còn thấp. Vân Thái viện trưởng cũng bị áp lực của Phong Liêm Triệt ảnh hưởng không ít, trong lòng thầm kinh hô.

"Không hổ danh là Nguyệt Thiếu Vương, khí lực thật kinh người. Có thể hắn sẽ tạp lập kì tích, cho đại lục một Hoàng tinh triệu hồi sư.”

Cơn lốc kéo đến trước học viện rồi tản dần, trong cơn lốc hiện ra bóng dáng Phong Liêm Triệt, Phong Tư Linh sớm đã đến trước nhập học, Ngọc Miên cũng đi theo chăm sóc nàng. Không ít học viên nữ say mê nhìn ngắm Phong Liêm Triệt, bao lâu nay hắn toàn đi chu du khắp chốn, được gặp hắn cũng là phúc phận của các nàng. Chỉ là tin hắn đã có Thế Vương phi làm chấn động Thiên Phong,không ít người đàm tiếu,có kẻ gan to mật lớn đồn đại rằng hắn bị dính bùa mê của yêu nữ Phong Tư Linh.

“Cung nghênh Nguyệt Thế Vương điện hạ!”

“Không cần đa lễ.” Phong Liêm Triệt phẩy tay, bảo trì bộ dáng lãnh đạm.

“Tiệc mừng bên trong cũng đã xong, mời điện hạ.” Vân Thái hướng Phong Liêm Triệt hành lễ. Phong Liêm Triệt tuy là hậu bối, tuổi so với Vân Thái viện trưởng còn nhỏ hơn rất nhiều nhưng chưa kể đến thực lực, bối phận của hắn cũng đủ để nhận một cái lễ này.

...

“Triệt ca ca!” Dạ Anh bất ngờ nhảy bổ ra, song chưởng hướng Phong Liêm Triệt ôm một cái, bên cạnh nàng còn có Dạ Minh và Nguyên Khai. Dạ Anh là muội muội lớn lên cùng Phong Liêm Triệt, hắn tự nhiên không có tính toán với nàng, thỉnh thoảng còn chiều theo ý nàng.

“Dạ Anh, chú ý lễ nghi.” Vẫn câu cửa miệng của Thái tử Dạ Minh, vốn dĩ hắn đã chùn xuống khi thấy Phong Liêm Triệt.

“Triệt ca, lâu không gặp.” Trong bốn người thì quan hệ giữa Nguyên Khai và Phong Liêm Triệt là tốt nhất, vị Nhị hoàng tử này ngưỡng mộ Phong Liêm Triệt từ nhỏ, có thời gian dài còn lẽo đẽo chạy theo hắn đòi chỉ điểm tu luyện.

“Nguyên Khai, đệ cũng không có bỏ bê tu luyện, Trung phẩm Thiên tinh, đã sắp đột phá rồi. Không hổ danh là Đệ Nhất thiên tài trăm năm qua của Thiên Phong.”

“Hắc hắc, chẳng qua chỉ là cái danh gọi, trước mặt huynh ta không dám hô to.” Bình thường cứ tưởng Nguyên Khai bản chất lãnh đạm, không ngờ hắn lại có lúc cười nói như vậy.

“Thời gian này Linh cũng sẽ tới đây rèn luyện, các ngươi thay ta chiếu cố nàng.”

“Linh Linh cũng tới!?” Dạ Anh kích động hô lên.

“Đúng vậy, nàng chắc cũng đâu đây thôi, muội có thể kiếm nàng chơi cùng.”

“Tuyệt vời!” Dạ Anh nhảy cẫng lên, vội vàng chạy đi.

Nguyệt Vương truyện.

Tiên đế năm xưa ra chiến trận, một lần bất cẩn bị địch áp đảo, đánh trọng thương, trốn vào cánh rừng lạ, được một góa phụ giúp đỡ. May thay bà ấy lại là một triệu hồi sư Phong thuộc tính nên nhanh chóng vết thương của tiên đế đã hồi phục.

Tiên đế rất cảm kích công ơn của bà ấy và muốn đền đáp, bà không đòi hỏi gì, chỉ mong người có thể giúp bà nuôi dưỡng đứa con tròn một tuổi của mình, bà sức bẩm sinh đã yếu nhược, không thể sống được lâu. Tiên đế đồng ý và mang theo đứa trẻ đó trở về doanh trại.

Vào đúng cái ngày tiên đế mang đứa trẻ đó về, một cơn mưa sao băng đã xuất hiện giữ ban ngày. Nam Phong thượng thế, thừa thắng xông lên, đập tan quân địch, đứa trẻ trở thành điềm lành trong thời loạn nghịch.

Sau khi trở về, tiên đế lập tức làm lễ sát nhập hoàng tộc cho đứa trẻ đó, cùng lúc chào đón sự ra đời của Thái tử cũng là đương kim hoàng đế bây giờ. Đứa trẻ được lấy tên là Phong Thiên Dực, không ai khác chính là Nguyệt Vương. Hắn cùng Thái tử lớn lên như huynh đệ ruột thịt, cả hai đều là nhân tài được coi trọng.

Mười năm sau, Phong Thiên Dực gặp Phong Tử Huệ Quận chúa, đem tình cảm của mình cho nàng. Hắn theo đuổi nàng sáu năm trời, thiên hạ cũng chỉ nàng có khả năng khiến hắn thống khổ suốt sáu năm. Nhưng không nghi ngờ rằng nàng đã bị hắn làm cảm động, hai người họ trở thành đôi phu thê đẹp nhất trong lịch sử của Thiên Phong quốc.

Ngay sau khi kết hôn được vài ngày, cả hai lại khiến tiên đế tức giận khi âm thầm rời khỏi hoàng cung, chỉ để lại một phong thư cáo biệt. Đôi phu thê này hành tẩu giang hồ suốt mười năm, trở về trong thời điểm Thiên Phong gặp kiếp nạn, mang theo một đứa trẻ, chính là Phong Liêm Triệt kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play