Tích Nhĩ một lần nữa thoát khỏi bàn tay tử thần. Lần này tỉnh dậy, trong lòng cô đã có vài phần lạnh nhạt. Trải qua nhiều chuyện như vậy. Bị phản bội nhiều như vậy. Rốt cục cô là ai? Cô có thân thế gì? Kí ức của cô... Rốt cục là gì? Cô chỉ có thể tự mình tìm hiểu. Phạm Thiên Phong thấy cô ngồi thẩn thờ, hắn khẽ đụng cô một cái:
"Cậu làm sao vậy?"
Tích Nhĩ giật mình:
"Không có gì. Giúp tớ đứng dậy. Tớ muốn tập đi"
Phạm Thiên Phong đứng dậy đỡ cô:
"Cẩn thận chút, cậu vừa mới phẫu thuật xong"
Hắn đỡ cô ngồi lên xe lăn. Đẩy ra đến chỗ tập đi. Tích Nhĩ đưa tay nắm lấy một chỗ dựa. Cô cố gắng đứng lên. Nhưng đôi chân mềm nhũn lại đau nhức vô cùng. Tích Nhĩ nhăn mặt. Cố hết sức đứng lên. Phạm Thiên Phong đứng ra đằng trước đoạn đường ngắn tập đi, nói:
"Tới chỗ tớ đi. Cố gắng lên Tích Nhĩ"
Tích Nhĩ nhìn đoạn đường kia. Trước đây, chỉ cần ba bước là đi qua. Bây giờ thì, nó giống như đoạn đường dài mấy nghìn ki lô mét vậy. Cô cắn răng. Dùng hết sức mình. Lê từng bước nặng nề. Đôi chân giống như vô lực. Mỗi cái nhấc chân lên đều đau tới thấu xương. Phạm Thiên Phong nhìn cô chịu đựng cái đau, khiến trong lòng hắn cũng đau ko nhẹ. Những kẻ đã làm cô ra thế này. Hắn nhất định bắt bọn họ trả giá. Đi được 2 bước, Tích Nhĩ đột nhiên ngã xuống đất. Hắn giật mình. Nhanh chóng chạy lại đỡ cô:
"Không sao chứ? Hay hôm nay tập đến đây thôi. Cậu đừng cố sức quá"
Tích Nhĩ lắc đầu:
"Không được. Tôi phải nhanh chóng đi được. Nếu như có kẻ lại muốn giết tôi thì phải thế nào?"
Phạm Thiên Phong khẽ nắm lấy bờ vai mỏng của cô. Để cô đối mặt với hắn, nói:
"Tôi sẽ bảo vệ cậu"
Đây đích thực là một lời hứa, cũng là một lời khẳng định. Nhưng Tích Nhĩ lại lắc đầu:
"Cảm ơn. Tôi muốn tự bảo vệ chính mình"
Cô gạt tay hắn ra, kiên trì đứng lên. Phạm Thiên Phong nhìn cô. Tại sao cậu không thể yếu đuối đi một chút? Tại sao lúc nào cũng phải gạt bỏ tôi như vậy. Tôi không đáng được cậu tin tưởng như vậy sao. Tích Nhĩ cắn môi. Xin lỗi cậu, không phải tôi cố ý gạt bỏ cậu. Tôi chỉ là thấy con đường phía trước của tôi đầy gai. Tôi không muốn những người tôi yêu thương phải chịu đau cùng mình.
Tích Nhĩ ngồi trên xe lăn. Nhìn ra ngoài cửa sổ. Cũng không để ý trong phòng có người bước vào. Nguyễn Hoàng Dương đi tới từ phía sau cô. Hắn mỉm cười:
"Mọi chuyện đã ổn thõa rồi. Hôm nay xuất viện nhé Tích Nhĩ"
Cô mỉm cười:
"Vâng"
Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.
"Không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Cho dù suy nghĩ đến thế nào, anh cũng không thể ngờ được. Tích Nhĩ kia anh quen biết ở Đế Vương lại là nhân cách thứ hai của em. Em có sợ không?"
Tích Nhĩ nhìn anh, hỏi lại:
"Sợ gì?"
Nguyễn Hoàng Dương nhìn cô:
"Sợ về quá khứ thực sự của em. Nếu nó có quá nhiều chuyện đau lòng thì sao? Em vẫn muốn tìm hiểu ư?"
Tích Nhĩ cười lạnh:
"Bây giờ cuộc sống của em, còn sợ điều gì đau lòng hơn sao? Cho dù có đau lòng hơn nữa, em vẫn muốn tìm hiểu. Em muốn biết bản thân là ai"
Anh cười:
"Nhiều lần, anh thấy em rất giống anh. Người nhà họ Nguyễn cũng quật cường như vậy. Em liệu có phải em gái thất lạc của anh không nhỉ?"
Tích Nhĩ bật cười:
"Sao có thể chứ"
Nguyễn Hoàng Dương gật đầu:
"Anh cũng biết là không thể. Đám tang giả của em, anh đã lo xếp ổn thõa cả rồi. Chắc chắn sẽ không bị ai phát hiện. Em cũng có thể thoải mái tìm bí mật về thân thế mình"
Tích Nhĩ mỉm cười:
"Cảm ơn anh. Nhưng chuyện em sắp giả chết. Đừng nói cho Phong nghe nhé?"
Nguyễn Hòang Dương nhíu mày:
"Sao vậy?"
"Chuyện này của em, cậu ấy không liên quan. Em không muốn cậu ấy dính líu tới"
Nguyễn Hoàng Dương gật đầu:
"Được. Anh sẽ giữ bí mật"
Tích Nhĩ mỉm cười:
"Cảm ơn anh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT