Năm phút sau thì xe cấp cứu đã đến. Ngoài phòng cấp cứu là những gương mặt đầy lo lắng. Mọi người đi đi lại lại trước cửa phòng của Tích Nhĩ. Riêng Phạm Thiên Phong từ đầu đến giờ vẫn ngồi yên một chỗ. Gương mặt hắn trắng bệch. Đến thở cũng không giám thở mạnh. Hắn không giám tưởng tượng nếu như Tích Nhĩ có chuyện gì thì hắn phải làm sao? Hắn còn chưa nói cho cô hắn thích cô. Còn chưa ngắm cô đủ! Ai cho cô có quyền có chuyện. Cô nhất định sẽ không có chuyện gì. Hắn ép bản thân nghĩ vậy. Nhưng lại không thể nào khống chế suy nghĩ đến hình ảnh khi cô vừa bị đâm xe. Cô nằm trên vũng máu đỏ tươi. Hơi thở yếu ớt. Ánh mắt lim dim nhìn hắn rồi nhắm lại hẳn. Là do hắn không bảo vệ tốt cô. Đáng lí ra hắn phải luôn đi bên cô. Nếu hắn đi bên cô như mọi ngày. Nếu mấy ngày hôm nay hắn không xa lánh cô. Thì cô sẽ không gặp phải chuyện như vậy. Là do hắn. Đều do hắn! Hắn chính là thằng súc sinh đáng chết! Phạm Thiên Phong. Mày ở bên ai thì hại chết người đó. Mẹ mày cũng vậy. Người mày yêu nhất cũng vậy! Hắn nhớ lại năm đó. Mẹ vì cứu hắn mà đã bị xe đâm. Trong lòng lại đau quằn quại. Lúc này. Cửa phòng cấp cứu mở ra. Mọi người vội vã chạy đến. 

Thầy Lâm lên tiếng:

"Học sinh của tôi sao rồi bác sĩ?"

Vị bác sĩ gật đầu:

"Ca phẫu thuật khá thành công. Chỉ là, tạm thời sẽ không thể đi lại nữa"

"Không thể đi lại? Vậy phải làm sao?"

"Ông yên tâm. Chỉ là tạm thời thôi. Nếu tập luyện chăm chỉ vẫn có thể đi lại"

Mọi người thở phào nhe nhõm. Trịnh An Hạ vội hỏi:

"Vậy bây giờ chúng tôi có thể vào thăm cô ấy không?"

Bác sĩ lắc đầu:

"Bây giờ thì chưa. Đợi chúng tôi chuyển sang phòng hồi sức đã"

"Vâng. Cảm ơn bác sĩ"

Vị bác sĩ đi rồi thầy Lâm mới nói:

"Được rồi. Bây giờ các em đi theo thầy về. Còn cô tổng phụ trách ở lại chăm sóc Tích Nhĩ nhé?"

Mọi người hầu như đều đã quyết định như vậy. Thì Phạm Thiên Phong lại lên tiếng:

"Mọi người về hết đi. Em sẽ ở lại chăm sóc cậu ấy"

Mọi người nhìn về phía Phạm Thiên Phong. Nguyễn Hoàng Dương đặt tay lên vai hắn:

"Phong. Đừng lo lắng quá. Có cô tổng phụ trách ở đây sẽ không sao đâu. Sáng mai đến sớm cũng được"

"Em nói mọi người đi về!"

Phạm Thiên Phong quát lớn lên một tiếng. Mọi người nhìn hắn một hồi. Dưới sự thúc ép mạnh mẽ của hắn. Cuối cùng mọi người đành đi về.

Trịnh An Hạ vừa về tới phòng là đã thấy Ngọc Liên Hoa đang lén lút giấu cái gì. Cô chạy vào trong:

"Con bé kia lén lút cái gì vậy?"

Ngọc Liên Hoa hậm hực nói:

"Chị điên à? Tôi đâu cần phải lén lút với chị chứ"

Trịnh An Hạ lườm cô ta một phát:

"Nhớ cho kỹ! Tôi lúc nào cũng xem chừng cô đấy"

Ngọc Liên Hoa giật mình. Vội vàng im lặng. Đợi Trịnh An Hạ đi vào trong nhà tắm. Cô ta lôi ra một tờ giấy. Lúc nãy khi đang định phá nát đồ trong cặp của Tích Nhĩ. Cô lại không may may mắn thấy được cái này. Đây rốt cục là ai viết gửi cho Tích Nhĩ không quan trọng. Quan trọng là cô ta biết được thân thế Tích Nhĩ không đơn giản như vậy... 

"Trần Tích Nhĩ? Lâm Lạc Vân? Em gái? Kẻ thù? Chuyện này càng ngày càng hay đây. Trần Tích Nhĩ! Cô cứ chờ đó! Tôi sẽ bóp nát cô từng chú một!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play