Cuộc đời luôn là như vậy. Khi bạn nghĩ mọi thứ đều bình ổn. Thì thực ra, ở đằng trước, đang có một cơn bão cực lớn trực chờ để nuốt chững chúng ta.

Tích Nhĩ cùng Dương Uyển ngồi trong phòng học trò chuyện với nhau. Cô bạn nhíu mày, nhìn đi nhìn lại từng ngũ quan trên mặt Tích Nhĩ, thở dài một tiếng, nói:

“Vẫn không thấy có điểm nào giống cả”

Tích Nhĩ nhíu mày:

“Giống cái gì cơ?”

Dương Uyển tỏ vẻ “xì” một tiếng, nói:

“Thì anh hai cậu đó. Chẳng phải hai người là anh em song sinh sao? Sao mà tớ chẳng thấy hai người giống nhau ở điểm nào cả”

Về vấn đề này, Tích Nhĩ tỏ ra hoàn toàn bình thản. Cũng có nhiều người hỏi cô câu này rồi. Cô an nhàn trả lời:

“Thì chúng tớ là cặp song sinh khác nhau chứ sao”

Dương Uyển tỏ vẻ không đồng tình với câu trả lời này. Cô bạn chợt nghĩ ra cái gì đó, ghé sát lại Tích Nhĩ, thì thầm:

“Hay có khi nào, cậu là con rơi không?”

Tích Nhĩ nghe vậy thì không khỏi giật mình. Đập cho Dương Uyển một cái, mắng khẽ:

“Bậy à! Đừng có nói lung tung!!”

Dương Uyển tức giận xoa đầu:

“Thì đó chỉ là phỏng đoán của tớ thôi mà. Cậu xem, có cặp song sinh nào lại khác nhau như vậy không chứ?”

Tích Nhĩ đứng dậy, không khỏi cảm thán cái đầu của bạn mình. Không giải thích gì nữa. Chỉ nói:

“Tớ đi vệ sinh một chút”

Tích Nhĩ đi về khu vực nhà vệ sinh. Thì lại không ngờ, lại gặp người quen ở trong đó. Đó là đám người mà hôm trước cảnh cáo cô không được đến gần Phạm Thiên Phong. Tích Nhĩ cũng chẳng quan tâm nhiều. Thản nhiên đi vào nhà vệ sinh. Nhưng ánh mắt ba con ngươi đó, e rằng không chỉ đơn giản như vậy. Ngọc Liên Hoa còn đang rất tức giận về việc bữa tiệc tối hôm đó. Anh Phong của cô ta ngó lơ không thèm để ý đến cô ả. Đến ngày hôm nay lúc đi vệ sinh cũng gặp phải con nhỏ câu dẫn hay đi cùng anh Phong của cô ta khiến cô ta không khỏi bực mình. Hơn nữa, con nhỏ nghèo hèn đó lại chẳng hề để ý tới cô ta. Coi cô ta là người vô hình. Chuyện này đâu có thể dễ bỏ qua như vậy được. Cô ta liếc mắt về phía hai chị em sinh đôi Hồng Liên và Hoài Liên hay đi cùng cô ta. Hai người họ như hiểu vấn đề. Nhanh chóng đi tới lấy nước dổ lên sàn gạch hoa trước cửa vệ sinh của Tích Nhĩ. Ba người cùng đứng ở một bên chờ đợi trò cười. Còn có Ngọc Liên Hoa dùng điện thoại trực chờ quay lại khung cảnh đó. Qủa nhiên Tích Nhĩ vừa mở cửa đi ra. Do trơn quá mà bị trượt chân. Ngã ngửa ra phía sau. Gây nên một tiếng “Bịch” thật lớn. Tích Nhĩ bất ngờ cùng vì đau mà hét lên:

“Á... á”

Sau một màn vừa rồi. Là màn cười hả hê của ba người Ngọc Liên Hoa. Tích Nhĩ liếc mắt nhìn bọn họ. Biết ngay là ba người bọn họ dở trò. Cô bực mình nói:

“Ba người các cậu bị điên sao?”

Vừa nghe vậy. Gương mặt cả ba người âm trầm đáng sợ. Ngọc Liên Hoa nhẹ nhàng bước đến. Kéo tóc Tích Nhĩ ra đằng sau:

“Tao đã cảnh cáo mày không được phép đến gần anh Phong cơ mà? Mày điếc hay sao mà không nghe thấy lời cảnh cáo của tao hả?”

Vừa nói xong cô ta lại giật mạnh tóc cô một lần nữa. Tích Nhĩ đâu phải con ngốc đâu có thể để cô ả đánh mình như thế. Cô nàng cũng nhanh tay túm tóc cô nàng kéo mạnh xuống, vừa kéo vừa mắng:

“Não cô bị úng nước à!”

Vì bị kéo tóc. Ngọc Liên Hoa la lên một tiếng giằng co với cô, nhưng không ngờ sức cô lại khỏe tới vậy. Cô ta căn bản không đấu lại được. Mà còn phải thả ra nắm tóc đang nắm của cô. Một tiểu thư chưa từng bị ai đánh như cô bây giờ lại bị một con nhỏ nghèo hèn đánh. Khiến cô ta vừa tức, vừa đau mà bật khóc. Hai chị em sinh đôi song liên ngạc nhiên vì hành động của cô, liền vội vã nhanh chóng đến giúp Ngọc Liên Hoa lôi cô ra. Tích Nhĩ bị hai người họ giữ lấy không phản kháng được Ngọc Liên Hoa tức giận đứng dậy. Đạp lên bụng cô một cái, mắng lớn:

“Con nhỏ khốn nạn. Dám đánh tao”

Nói xong cô ta lao vào đánh cô. Mà Tích Nhĩ cũng chẳng chịu thua. Cô dùng chân đạp loạn được cô ta mấy phát. Nhưng cuối cùng, một người sao đấu lại được ba người nên cô bị giữ lại. Để Ngọc Liên Hoa đánh cô tới tấp. Đúng lúc này, thì đôi bạn nữ từ ngoài đi vào. Chứng kiến cảnh tượng này không khỏi ngạc nhiên hét lên một tiếng. Nhưng rồi khi thấy ánh mắt thâm hiểm của Ngọc Liên Hoa nhìn về phía hai người họ. Hai cô nàng im bặt, nói:

“Tôi chưa thấy gì hết! Chúng tôi chưa thấy gì”

Sau đó cả hai người vội vàng chạy ra ngoài. Ngọc Liên Hoa cũng đánh cô vừa đủ. Để hai chị em song Liên bỏ mặc cô nằm lăn dưới sàn nhà vệ sinh mà ba người họ bỏ đi. Nhưng Ngọc Liên Hoa không tể ngờ rằng, sắp tới. Cô ta khó tránh mà bị ăn đòn lần nữa. Khi hai người họ đi. Thì hai cô bạn kia cũng nhanh chóng vào nhà vệ sinh đỡ Tích Nhĩ dậy:

“Bạn ơi. Bạn có làm sao không?”

Nhưng người tỉnh lại, không còn phải là Tích Nhĩ nữa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play