Tích Nhĩ thật không thể ngờ. Dương Uyển mới gặp anh hai cô một lần mà đã thầm thương trộm nhớ người ta. Từ tối qua đến sáng nay. Lỗ tai cô liên tục bị dày vò. Dương Uyển hết hỏi số điện thoại, nice facebook, biệt danh chuyện hồi nhỏ, sở thích của anh hai... Khiến đầu cô thật sự sắp nổ tung rồi. Phải khó khăn lắm thì sáng nay nhân lúc Dương Uyển đang vệ sinh cá nhân cô mới lẻn ra khỏi phòng trước được. Tích Nhĩ nhảy ra khỏi phòng. Thoải mái vươn vai một cái. Liền lập tức đi xuống căn tin ăn sáng. Ai ngờ vừa xuống đó. Đã đụng mặt phải người không nên đụng. Cô vừa nhìn thấy Phạm Thiên Phong liền cắn môi một cái. Vội vã quay lưng đi. Trong đầu thầm nghĩ. Sao đen như vậy. Mới sáng sớm đã gặp cậu ta. Nhưng chưa đi được hai bước đã có giọng nói vang lên:

"Người hầu của ta. Mau qua đây"

Tích Nhĩ đứng hình. Gì? Người hầu?

Bình tĩnh. Không nghe thấy. Không nghe thấy gì hết. Cô vội vã bước tiếp. Phạm Thiên Phong cười lạnh. Lôi điện thoại ra. Hắng giọng thật to:

"A! Mình phải gọi cho bác Trần nha. Có người không nghe lời kìa"

Tích Nhĩ tức giận. Lẩm bẩm trong miệng:

"Cố tình hắng giọng cái con khỉ. Mẹ thấy chưa. Mẹ hại đời con rồi"

Tích Nhĩ quay lưng lại. Lườm một cái. Đảm bảo nếu ánh mắt có thể giết người. Phạm Thiên Phong đã chết một trăm lần. Cô đi lại chỗ cậu ta ngồi xuống. Hắng giọng nói:

"Gì?"

Phạm Thiên Phong mỉm cười đầy hài lòng:

"Ngồi đây ăn sáng với tôi. Tôi đãi cậu"

Tích Nhĩ chu mỏ:

"Ai mượn cậu đãi. Tưởng tôi không có tiền à?"

Vừa nói xong Tích Nhĩ liền mở ví tiền ra. Cô nuốt nước miếng một cái. Nhìn vào trong ví thấy chỉ còn lại một tờ năm nghìn lẻ. Đời là bể khổ. Tích Nhĩ cất ví vào trong. Đưa mắt nhìn Phạm Thiên Phong. Hắn đương nhiên biết nhưng lại cố tình như không biết. Nói:

"Vậy được rồi. Cậu cứ tự nhiên. Để tôi gọi đồ cho một mình tôi vậy. Aiii,...vốn dĩ định rủ cậu ăn chung mà. Thôi, nếu cậu không thích thì tôi cũng không ép cậu"

Nói xong hắn liền gọi cả một đống đồ tới. Hơn nữa mà còn toàn là đồ ngọt mà cô thích ăn. Trong đầu Tích Nhĩ khi thấy tình cảnh này liền hiện lên một câu tục ngữ. Đúng là cái miệng hại cái thân. Phạm Thiên Phong cầm bánh sữa dâu lên. Cắn một miếng thật lớn:

"Âyda. Ngon quá. Vị sữa và dâu hòa làm một. Thẩm thấu đến từng vị giác. Ngọt tới mức muốn nổ tung luôn"

Hắn mỉm cười liếc mắt về phía Tích Nhĩ. Khi nhìn thấy gương mặt đầy khát vọng của Tích Nhĩ. Hắn gắng lắm mới không cười. Nói:

"Bạn Trần Tích Nhĩ. Cậu có muốn nếm thử không?"

Hai mắt Tích Nhĩ lập tức sáng như sao:

"Có có có"

Nói xong. Lập tức lao vào đống đồ ăn kia. Phạm Thiên Phong im lặng. Ngắm nhìn dáng vẻ ham ăn của Tích Nhĩ. Trong lúc cô đang ăn chăm chú. Lại nghe thấy tiếng nói:

"Vài hôm nữa cậu không cần phải chạm mặt tôi nữa"

Tích Nhĩ dừng lại. Ngẩng đầu lên nhìn Phạm Thiên Phong:

"Sao vậy? Cậu đi đâu à?"

Phạm Thiên Phong gật đầu:

"Ừ. Tôi về nhà"

Cô cúi đầu xuống:

"Đi mạnh khỏe"

Hắn mỉm cười trả lời:

"Cảm ơn"

Tích Nhĩ thật không hiểu mình. Rõ ràng cô rất muốn hắn biến mất khỏi cô. Nhưng lúc nãy, khi hắn nói. Vài ngày nữa hai người sẽ không gặp nhau. Tích Nhĩ thật sự đã giật mình. Giống như là không nỡ vậy. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play