“Tập trung! Tập trung! Các em dậy nhanh lên! Mấy cái đứa này làm gì mà lâu vậy hả? 1 tiếng nữa là vào học rồi đấy! Đừng ngủ nữa! Nhanh dậy đi!”
Bên dãy kí túc xá nam vang lên tiếng còi kêu tập trung của thầy giám thị. Các bạn nam sinh vội vã tỉnh dậy chuẩn bị. Bên kí túc xá nữ cũng nao loạn không khác gì. Một cô giám thị xinh đẹp đi khắp tất cả các dãy phòng nữ, thổi còi inh ỏi:
“Các em dậy đi! Một tiếng nữa là vào học rồi đấy! Đang còn trẻ thì không nên ngủ nướng nhiều đâu!”
Các bạn nữ sinh cũng vì nghe tiếng còi quá ing ỏi mà phải chui từ chăn dậy. Dương Uyển và cô cũng nhanh chóng lò mò từ trên giường rơi xuống đất:
“Uyển, bàn chải đánh răng của tớ đâu?”
Dương Uyển đứng trước gương đang vội vã chải đầu, nói vọng vào:
“Không biết, thôi lấy tạm bàn chải mới của tớ mà đánh nhanh lên. Dù sao tớ cũng có tận hai cái”
“Ừ. Cảm ơn nhé!”
Các bạn học sinh đầu tóc gọn gàng sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề, đi ra khỏi dãy kí túc xá, vừa đi, vừa nói chuyện. Cô và Dương Uyển cũng song bước đồng hành.
Cũng không biết có người, đang ở dãy kí túc xá nam ngay đối diện. Âm thầm bước chân thật đều theo cô. Phạm Thiên Phong mặc lên người bộ đồng phục nam sinh chỉnh tề, phẳng phiu. Mái tóc đen bóng cắt theo kiểu undercut được gọt rủa gọn gàng, góc cạnh tỉ mĩ. Gương mặt lạnh lùng cùng làn da trắng sáng được tôn lên thêm bởi bộ đồng phục màu đen. Hai tay bỏ vào túi quần, bước theo nhịp bước chân của cô gái nào đó bên kí túc xá nữ. Bộ dạng này của hắn, đã khiến không ít nữ sinh xung quanh chết mê chết mệt. Phạm Thiên Phong cong khóe môi lên cười. Bao nhiêu nữ sinh bên kí túc xá nữ, nữ sinh dưới sân trường, ở các dãy nhà khác nhau, ngước về hắn hò hét. Cô gái bên kia cũng vì nghe thấy tiếng hét mà hướng về phía hắn. Tích Nhĩ ở dãy nhà bên kia nhìn về hướng các nữ sinh đang hò hét. Cô liếc mắt nhìn xung quanh kí túc xá nam. Thuận miệng hỏi Dương Uyển một câu:
“Bọn họ đang hét cái gì vậy?”
Dương Uyển ngơ ngác nhìn cô:
“Cậu ngốc à? Tất nhiên là hét vì thấy trai đẹp rồi”
Cô lại đưa mắt nhìn xung quanh liếc một lượt nữa. Lần này thì cô liếc rất kĩ, liếc tận mấy lần liền vẫn không thấy trai đẹp nào mà Dương Uyển nói. Cô lại hỏi:
“Trường này có rất nhiều trai đẹp, rốt cục cậu là đang nói người nào?”
Dương uyển xanh mặt nhìn cô:
“Mấy nam sinh đó thì tính gì chứ! Mọi người đều đang nhìn Phạm Thiên Phong kia kìa! Cậu không thấy sao! Con mắt lác này”
Phạm Thiên Phong? Không lẽ là tên xấu xa đó? Tích Nhĩ hướng mắt theo ngón tay của Dương Uyển. Qủa nhiên cô đã gặp phải kẻ thù của mình. Trần Tích Nhĩ trề môi:
“Xấu hoắc. Cậu ta thế mà được gọi là đẹp sao?”
Dương Uyển lườm cô một cái thật mạnh:
“Cậu thì biết gì chứ. Cậu ấy là cực phẩm trong cực phẩm đấy. Nhưng mà cậu ta kiêu ngạo lắm. Cậu ta chẳng thèm nói chuyện với ai hay giao tiếp với bạn bè gì cả. Biết sao được, thế lực nhà cậu ta lớn lắm mà. Không thèm để ý đến những người xung quanh là phải thôi”
Dương Uyển nhún vai. Tích Nhĩ nhìn về phía Phạm Thiên Phong, gật đầu một cái:
“Ừ. Mình cũng thấy cậu ta kiêu ngạo lắm. Mà thôi, không cần quan tâm nữa. Chúng ta vào lớp thôi. Nhanh lên”
Dương Uyển gật đầu mỉm cười. Cô và Dương Uyển lại cùng vào lớp với nhau tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT