Doãn Ninh chạy thật nhanh xuống bãi cỏ, chắc hẳn sợi dây chuyền rớt ở đây. Cô hốt hoảng chạy loạng xoạng tìm kiếm, những ngón tay thon dài trắng nõn dính không ít bụi đất:"Đâu rồi? Nó đâu rồi chứ?"

Nước mắt nuối tiếc lại chảy, cô không thể làm mất sợi dây mà Thân Hạo Thiên tặng cô, nó quan trọng hơn mọi thứ mà cô có.

Khánh Dạ Tước nhìn thấy cô vì một sợi dây chuyền mà chạy trối chết, cô không biết anh khó chịu sao.

Anh ước gì cô chỉ vì ưa thích vẻ đẹp của nó mà không muốn đánh mất, cứ nhủ lòng như thế mặc dù biết cô quý nó vì người tặng. Thôi vậy, cô gái ngốc như cô không đáng để anh bận tâm.

Tivi đang phát kênh dự báo thời tiết,

"Hôm nay tỉnh A sẽ có mưa, đề nghị mọi người chú ý bảo vệ cơ thể khi ra ngoài..."

"Mưa sao?". Ánh mắt một mí của anh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Doãn Ninh mặc kệ gió thổi làm bay bụi vào mắt vẫn cố tìm kiếm:"Không xong rồi, mình đã tìm nãy giờ vẫn không thấy"

Những đám mây xám ngày càng nhiều khiến cho bầu trời phủ một màu ảm đạm mà buồn bã. Từng hạt mưa nhỏ cứ thế rơi từng giọt như tưới nước vào nỗi đau của cô vậy. "Làm sao đây, mưa lớn như vậy."

Bên trong căn phòng ngủ rộng lớn, Khánh Dạ Tước trong lòng nghìn mối ngổn ngang nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như không thấy cô đang mắc mưa.

Doãn Ninh tức giận muốn chết, sao anh ta không xuống dẫn cô lên? Không phải anh nói yêu thương cô sao? Thôi vậy, cô sẽ ở đây cho đến sáng để vừa lòng anh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play