Răng nanh sắc bén dễ dàng xuyên qua lớp thịt của Yên vũ, cắm sâu vào trong tay cô. Thú biến dị dùng chân trước cào rách bụng Yên Vũ, đang muốn cắn đứt tay cô, đột nhiên lại kêu lên thảm thiết, vội vàng nhả ra. Hỏa dị năng bám vào miệng của con sư tử kia bắt đầu chậm rãi ăn mòn da thịt của nó, nó đau đớn vùi đầu xuống đất, lăn lộn không ngừng.

Tình cảnh chiến đấu này quá mạnh mẽ, cũng quá dọa người, chưa đầy một phút đã đổ máu nhiều như vậy rồi!

Sương Sương chú ý tới Yên Vũ bị thương, vội vàng tách ra khỏi đội, chạy về phía cô. Dù sao bên kia đánh nhau cũng không nguy hiểm lắm, hơn nữa cô nàng đã cạn dị năng rồi, chi bằng qua đỡ Yên Vũ còn hơn.

Thấy Tiết Mộng Kỳ ngã trên đất không nhúc nhích, Yên Vũ lại bị thương nặng, hai nam nhân phút chốc điên cuồng lên, mắt đỏ ngầu, ra tay không hề kiêng kị gì nữa!


Ầm ầm ầm.

Dị năng lôi hệ điên cuồng bắn ra xung quanh, mặt đất cũng bị chia thành nhiều khối lớn, nứt toạc như một tờ giấy mỏng bị xé rách. Đám người xung quanh vội vàng chạy trốn, Tiết Mộng Kỳ đang hấp hối cũng được người ôm lên.

Yên Vũ thở không ra hơi, cả người đều đau khiến cô không thể nào nhúc nhích nổi, may mà có Sương Sương đỡ cô.

Hàn Vệ phát hiện ra tình huống của cô hỏng bét, máu nóng trong cơ thể như thiêu đốt hừng hực. Xung quanh hắn bắt đầu tản ra vô số tia sét, lúc ban đầu là màu tím đậm, sau đó liền chậm rãi xen lẫn tia sét màu trắng xanh, không gian như bị điện từ chi phối, ánh sáng cũng xuất hiện một chút vặn vẹo mờ ảo.

Đến mức độ đó, Vương Hào đã cảm giác được nguy hiểm! Từ khi mạt thế xảy ra, đây là lần đầu tiên hắn thấy sợ hãi!


Hắn ta thăng cấp trong lúc chiến đấu? Khuôn mặt của Vương Hào thoáng chốc trở nên khó coi, cho dù hắn tự tin với chính mình đến mấy cũng tự nhận không bằng, cho nên cấp túc lùi lại, muốn dừng chiến đấu.

Hàn Vệ hai mắt hằn lên tia máu, dưới chân lôi điện nổ vang, bám sát theo sau.

Nếu không phải Vương Hào bám lấy hắn không buông, Yên Vũ cũng sẽ không bị con súc sinh kia đả thương! Nếu hắn mạnh hơn nữa, sẽ không để người của mình bị ức hiếp như vậy!

Cơ bắp trên người Hàn Vệ hơi căng ra, lực lượng như thủy triều bùng nổ, lôi điện mang theo màu trắng xanh hung tợn bổ thẳng tới Vương Hào.

Mọi người đều ngây ngẩn nhìn tia sét khủng bố này, mặc dù là ở khoảng cách khá xa, nhưng năng lượng cuồng bạo của nó vẫn khiến họ dựng tóc gáy. Hiểu Linh ở bên cạnh Tiết Mộng Kỳ càng sợ đến ngồi bệt ra đất, dưới chân run lên.


Vừa chạm đến thân thể Vương Hào, tia sét trắng xanh liền phóng đại, nháy mắt mở rộng thành một cột sét cực lớn, tiếng nổ vang chấn động màng nhĩ của mọi người. Cho dù Vương Hào cũng có dị năng lôi hệ, nhưng ở bên trong năng lượng kinh khủng của Hàn Vệ cũng bị bong da tróc thịt. Lôi điện phá rách da thịt của hắn, nhảy vào bên trong mạch máu, sức tàn phá cực kì đáng sợ. Lớp đất dưới chân hắn bị tia sét đánh vào ầm ầm, bắt đầu xuất hiện từng khe hở lớn cỡ cánh tay người, giống như mạng nhện lan tràn ra!

Có thể tưởng tượng được nếu không phải Vương Hào, mà là những dị năng giả bình thường chạm vào thứ năng lượng kia, vậy thì chỉ có một kết cục là nổ nát thành thịt vụn!

"Aaaa!" Vương Hào hét to một tiếng, dùng hết sức lực lao ra khỏi phạm vi đòn đánh của Hàn Vệ.
Mọi người đều mở to mắt nhìn tình cảnh này. Làn da bên ngoài của Vương Hào cháy đen thảm thiết, lại nhìn Tiết Mộng Kỳ bất tỉnh nhân sự bên kia, toàn trường lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng ho khẽ của Yên Vũ cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.

Căn cứ phía Tây, thua rồi? Hiểu Linh run cầm cập nhìn về phía Vương Hào, trong mắt toát ra sự sợ hãi. Cô ta biết rõ Vương Hào và Tiết Mộng Kỳ mạnh như thế nào! Có thể nói hai người này gần như là trụ cột của căn cứ phía Tây, vậy mà... vậy mà lại bị đánh thảm như thế!

Hàn Vệ hơi lung lay thân mình, cũng có chút chịu không nổi khi phát ra đòn mạnh như vậy, mạch máu trên tay và thân hắn nứt toạc. Nhưng mà so với Vương Hào thì hắn ổn hơn nhiều, cho nên, trận chiến này, căn cứ phía Bắc đã nắm chắc phần thắng.

Yên Vũ thân thể bê bết máu tựa vào trên người Sương Sương, nhìn về phía con sư tử sáu chân kia, miễn cưỡng nâng mí mắt, khóe môi run run. Cô đột nhiên nhớ đến hệ thống, lần trước hoàn thành nhiệm vụ được phát cho một sợi dây thừng, công dụng của nó rốt cuộc là gì, cô thật muốn biết!
[Ting. Kích hoạt dây thừng, mời chọn mục tiêu.]

Hệ thống mặc dù nói là đang bảo trì, nhưng tủ đồ và bảng nhiệm vụ vẫn còn dùng được. Cô dùng ý niệm chọn con sư tử kia, lẳng lặng chờ đợi.

[Sử dụng dây thừng, bắt được Sư Tử biến dị cấp ba. Đồng thời thu được mầm bệnh trên thân sư tử, nhiệm vụ hoàn thành!]

Hệ thống vừa thông báo xong, con sư tử bên kia đột nhiên ngồi bẹp xuống, nhìn về phía Yên Vũ. Mọi người tưởng nó chuẩn bị tấn công, sợ đến lông tóc dựng đứng, mà Hàn Vệ lại nhanh như chớp xuất hiện bên người cô.

Hắn cảm giác được tình trạng của mình, khẽ nhíu mày. Con sư tử này rất khó đối phó, cho dù ở trạng thái toàn thịnh hắn cũng không đả thương được nó, nếu hiện tại bị tấn công thì hậu quả rất khó lường!

Lưu Nhất đã không dám nói cái gì nữa, hắn chỉ biết im lặng đứng sau Hàn Vệ. Trong lòng hắn nghĩ đến sự khủng bố của Tiết Mộng Kỳ khi tiện tay liền có thể gϊếŧ chết một thành viên của đội hai, sau đó liên tưởng tới Yên Vũ, ruột gan đều đắng ngắt! Nữ nhân kia đã đủ mạnh, lại bị Yên Vũ đánh cho bất tỉnh, nếu là hắn còn lắm mồm thì xuống mồ lúc nào cũng không hay biết!
Trong lúc bọn họ căng thẳng đối diện với con sư tử kia, Vương Hào đã tiến lại gần Tiết Mộng Kỳ, khuỵu chân xuống bên cạnh cô ta.

Yên Vũ thấy mọi người đề phòng con sư tử kia như vậy, khó khăn lên tiếng, giọng có chút run: "Đừng sợ nó... mau bắt lấy đám người kia..."

Cô vừa nói xong, dưới bụng liền phụt ra một lượng lớn máu tươi. Cô muốn dùng quang hệ dị năng trị thương cho mình, nhưng năng lượng trong người đã bị rút sạch, chỉ có thể đưa tay lên che bụng, năng lượng trên tay cô lúc sáng lúc tối, quang dị năng chớp tắt liên tục, miễn cưỡng ngăn vết thương tiếp tục chảy máu.

Con sư tử kia như để biểu thị thiện ý của mình, chậm rãi nằm bẹp xuống, bốn cái tai cụp sát vào thân thể.

Mọi người khó hiểu nhìn nó, nhưng rốt cuộc cũng tránh được một trận chiến, đều thở phào nhẹ nhõm. Hàn Vệ nhìn qua đám người Tiết Mộng Kỳ, bọn họ lập tức bị ánh mắt của hắn làm cho run lên.
Ngay khi hắn ngoắc tay ra hiệu cho đội một tiến lên bắt người, Tiết Mộng Kỳ đang bất tỉnh đột nhiên mở mắt, phẫn hận phun ra một câu: "Yên Vũ, chúng ta còn chưa xong đâu!"

Ánh sáng chợt lóe, thân thể của Tiết Mộng Kỳ và Vương Hào biến mất ngay trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người. Đừng nói là Hàn Vệ, ngay cả Hiểu Linh ở bên cạnh cũng chẳng hiểu tại sao đồng bọn lại tiêu thất như vậy!

"Người đâu?" Hiểu Linh sắc mặt tái xanh.

"Chết tiệt!"

Đám người còn lại của căn cứ phía Tây rốt cuộc nhận ra mình bị bỏ rơi!

Hàn Vệ nhíu mày, chậm rãi nói: "Hoặc là chịu trói, hoặc là chết, các người chọn đi?"

Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nữ nhân kia đột nhiên biến mất như vậy quả thật rất kì quái, nhưng hắn không phí thời gian đi tìm hiểu. Bắt những dị năng giả trước mắt này cũng đủ để moi được lượng lớn thông tin rồi.
Hắn để người của mình canh chừng đám dị năng giả kia, sau đó đi về phía Yên Vũ, ngồi xuống bên cạnh cô. Cô nâng mắt nhìn hắn, mặc dù không nói gì, lại có thể nói cho hắn biết cô... lo lắng.

Yên Vũ biết Hàn Vệ mạnh vượt qua lẽ thường, nhưng vẫn sinh ra cảm giác lo được lo mất, sợ nam chính của quyển tiểu thuyết này càng biếи ŧɦái, như vậy kết cục của bọn họ sẽ rất thảm.

Lúc này, con sư tử biến dị vẫn luôn ở một bên rốt cuộc đứng lên, đi về phía Yên Vũ. Hàn Vệ cảnh giác tụ lực trên tay, chỉ cần nó dám tấn công, hắn sẽ liều mạng.

Yên Vũ thấy ánh mắt phòng bị của hắn, miễn cưỡng nói: "Không... không sao."

Cái chân vốn bị gãy của con sư tử kia đã hồi phục lại, nó nhẹ nhàng di chuyển về phía Yên Vũ, sau đó cúi người xuống.

Sương Sương thấy nó tới gần, hơi hơi rụt người lại, khẽ nuốt nước miếng: "Nó muốn làm gì?"
Hàn Vệ nhớ lại lúc trước nó cắn Yên Vũ, liền vươn tay thử tát lên đầu nó một cái. Nó cong người xuống né tránh, ánh mắt giận dữ nhìn hắn.

Thấy vậy, hắn hừ một tiếng, đưa tay vòng qua người Yên Vũ, nhẹ nhàng ôm cô lên. Bên vai trái của cô vẫn còn cắm một miếng băng, hành động của Hàn Vệ lập tức khiến cô đau đến tỉnh cả người, hai mắt cũng mở to lên. Quang dị năng tiếp tục vờn quanh vết thương, chậm chạp cầm máu giúp cô.

[Tít tít. Hệ thống cập nhật xong, chào mừng ký chủ trở lại với ta ~]

Hệ thống đột nhiên reo vang, thật đúng là biết chọn thời gian xuất hiện, lần nào Yên Vũ gặp nguy hiểm nó cũng biến mất tăm, chờ mọi thứ kết thúc rồi lại mò mặt ra. Cô giận không nhẹ, trong lòng thầm chửi nó mấy câu.

Hàn Vệ vừa mới đi mấy bước, góc áo lại bị con sư tử bên cạnh cắn. Nó dùng răng kéo kéo áo hắn, nhìn về phía Yên Vũ, ánh mắt đảo tới đảo lui.
"Nó dường như muốn cõng Yên Vũ?" Sương Sương nghiêng đầu nhìn nó, thuận miệng nói.

"Mặc kệ nó!" Hàn Vệ nhớ lại lúc nó tấn công Yên Vũ, suýt chút nữa nhịn không được đá cho nó một cái, làm sao còn tâm tư để nó chạm vào cô?

Con sư tử kia không được như ý, khẽ gầm một tiếng rồi nhảy ra chắn đường cả đám người, bộ lông toàn thân xù lên.

Hàn Vệ và nó đối diện với nhau như vậy khiến đám người xung quanh đều căng thẳng, chẳng lẽ định đánh nữa sao? Con sư tử này rốt cuộc phát điên cái gì vậy chứ? Vừa rồi còn một lòng muốn gϊếŧ Yên Vũ, hiện tại lại như là cún quấn chủ nhân ấy?

Yên Vũ giần giật khóe môi, híp mắt lại, trong đầu khẽ ra lệnh cho nó: "Trở về."

"Grrrr..."

Nó tức giận cào mặt đất một cái, xoay mông về phía Hàn Vệ, sau đó lắc lư đi qua một bên. Mọi người nghĩ nó bỏ đi, nhưng mà rất nhanh phát hiện, nó vẫn có xu thế lẽo đẽo theo bọn họ...
Hiểu Linh ở trong đám người trợn mắt lên, tức đến mức mặt đỏ bừng. Mỗi một mầm bệnh căn cứ nghiên cứu ra đều tốn rất nhiều tinh lực, riêng trên thân con sư tử này đã trút vào vô số tâm huyết, vậy mà không công biến nó thành vật phẩm của căn cứ phía Bắc? Cô cắn chặt răng, trong lòng thầm hận Yên Vũ, cũng hận Tiết Mộng Kỳ đã bỏ rơi bọn họ!

Trong khi đoàn người chậm rãi rời đi, ở bên trong không gian riêng, Tiết Mộng Kỳ cố hết sức cõng Vương Hào đến gần linh tuyền, ánh mắt trở nên cực kì ngoan độc.

Nam nhân toàn thân cháy đen được ngâm trong linh tuyền lập tức thở ra một hơi đau đớn, sau đó nắm tay Tiết Mộng Kỳ, hai người chậm rãi dùng nước suối trong không gian trị thương.

"Mộng Kỳ, em có từng nghĩ đến, Yên Vũ cũng trọng sinh như em không?"

Tiết Mộng Kỳ hơi ngẩn ra, hỏi: "Anh có ý gì?"
"Anh nghĩ, cô ta cũng đã chết tại một thời điểm nào đó trong mạt thế rồi. Sau đó, một lần nữa sống lại." Vương Hào cố chịu cảm giác da thịt đau rát khi nước suối tẩy rửa, khàn giọng đáp.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân hiện lên một nét suy tư, nhớ lại lần trước gặp nhau ở bên trong siêu thị, tính cách của Yên Vũ rõ ràng biến chuyển rất nhiều. Nếu thật là như vậy, thì kế hoạch thống trị thế giới của bọn họ chỉ sợ sẽ gặp phải cản trở cực lớn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play