Mặc dù bọn họ có thể thoát ra khỏi phòng nghiên cứu, nhưng muốn trở về lại phải xuyên qua một rừng thực vật biến dị! Ban đầu hai người băng qua khu vực này cũng mất kha khá khí lực, hiện tại còn thêm một Hàn Dịch, khiến cho Yên Vũ có chút lo lắng.

Hàn Dịch vốn đã bị tra tấn rất thảm, bản thân lại không có dị năng bảo vệ, nếu dây gai kia mà cào trúng thân thể ông ấy thì khả năng rất lớn sẽ máu thịt bầy nhầy.

Yên Vũ nghĩ đến tình cảnh này, tất nhiên Hàn Vệ cũng hiểu rõ đạo lý trong đó. Bất quá bọn họ không thể tiếp tục ở lại đây nữa. Mặc dù đám dị năng giả cấp hai không làm gì được Hàn Vệ, tuy nhiên sâu bên trong viện nghiên cứu có thứ gì, có uy hiếp được tới hắn hay không thì rất khó nói.

"Mạnh mẽ xông qua, tôi sẽ bảo vệ ông ấy." Yên Vũ hít sâu một hơi, nói.


Hàn Vệ trầm ngâm trong chốc lát, sau đó gật đầu, bởi vì không còn cách nào khác nữa, chỉ có thể thật cẩn thận không để những dây gai kia chạm đến người Hàn Dịch mà thôi.

So với lần trước, lần này bọn họ di chuyển chậm hơn rất nhiều, vết thương trên người Yên Vũ ngày càng chất đống. Đợi đến lúc hoàn toàn thoát ra khỏi nơi đó, có thể nói hai người đều lâm vào tình trạng thảm thiết. Bởi vì dọc đường đi luôn phải chiếu cố Hàn Dịch, cho nên Hàn Vệ cũng tương tự như Yên Vũ, khắp thân đều là vết rách lớn nhỏ.

Hắn cắn răng, không dám chậm trễ, liên tục chạy đường dài để đưa bố mình trở về căn cứ. Ở bên cạnh, Yên Vũ dưới tác dụng của thuốc tăng thể lực không ngờ có thể bỏ qua những vết thương kia mà bám sát theo hắn. Tình thế cấp bách, dù cô muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được.


Không biết qua bao lâu, căn cứ dần dần hiện ra trong mắt bọn họ. Thấy hai người trở về, một thanh niên đứng trên tường thành mừng rỡ hét lên:

"Đầu lĩnh, Hàn Vệ trở lại rồi!"

Nghe được tiếng kêu này, cửa căn cứ nhanh chóng mở ra, một đám người chờ sẵn ở bên trong, bao gồm cả Chu Đồng và Diệp Phàm.

Chu Đồng phát hiện thần sắc Yên Vũ mệt mỏi, khắp thân đều là vết máu, hai mắt lập tức đỏ lên:

"Chị!"

Hắn chạy nhanh tới, vừa lúc đỡ được Yên Vũ đang lung lay muốn ngã.

Hàn Vệ liếc mắt nhìn cô, trong lòng vô cùng cảm kích, còn chưa kịp nói gì đã nghe được hơi thở mỏng manh của người sau lưng. Hắn căng thẳng, vội vàng cho người đưa ông đi.

Yên Vũ cũng không so đo, cả người thoát lực tựa vào thân Chu Đồng, lớp da bên ngoài dính nhớp máu tươi vô cùng khó chịu. Cô thở mạnh một hơi:


"Trước trở về nghỉ ngơi."

"Em đưa chị đi!" Chu Đồng ngoan ngoãn đỡ cô, hướng về phía phòng ở của mình.

Thời điểm này vốn dĩ nên đi trạm xá của căn cứ để được băng bó, thấy hai người rời đi, Diệp Phàm cảm thấy có chút khó hiểu, song cũng không ngăn cản, mà là giúp Hàn Vệ đỡ lấy Hàn Dịch. Trước kia hắn từng gặp qua ông ấy mấy lần, vốn dĩ là một người trung niên trẻ tuổi khí phách, không ngờ bây giờ lại biến thành bộ dạng giống như người vô gia cư, quần áo rách nát, trên người đầy mùi hôi thối. Hắn không ngại bẩn, cẩn thận đưa ông ấy đi.

Rất nhiều người trong căn cứ nghe tin Hàn Vệ trở về đều mừng rỡ chạy đến nơi ở của hắn, muốn nhìn xem người hùng của bọn họ ra sao, nhưng mà lúc này hắn đang ở bên trong trạm xá, không hề hay biết.

Giáo sư Hàn mặc dù còn sống, nhưng tình trạng rất không xong, cho dù là bác sĩ đã cố gắng hết sức, ông ấy vẫn đang hôn mê sâu. Thật khó để tưởng tượng đến những gì mà ông ấy đã trải qua trong thời gian này, hai mắt hõm sâu vào, da thịt bong tróc mảng lớn, móng tay cũng bị người ta rút ra, toàn bộ mười ngón sưng vù lên, thậm chí tụ máu bầm!
"Hàn Vệ, làm sao cậu tìm được ông ấy vậy? Hơn nữa, sao lại ra nông nỗi này..." Thư Sinh vốn cũng bị thương nên đang ở trong trạm xá, lúc tỉnh dậy phát hiện giáo sư Hàn ở đây, hắn nhìn thảm cảnh của ông ấy mà sợ muốn chết.

Hàn Vệ im lặng, tay nhẹ nhàng chạm đến lớp vải băng trên cổ, không khỏi nghĩ tới Yên Vũ. Cô gái kia có bí mật không muốn người biết, hắn cũng không tiện hỏi, nhưng trong lòng khó tránh được nổi lên tò mò.

"Chuyện này điều tra sau, trông chừng ông ấy giúp tôi."

Hàn Vệ nói xong đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài, hắn muốn nói chuyện với Yên Vũ. Từ khi phát hiện phòng nghiên cứu ngầm kia, trong lòng hắn luôn có cảm giác không yên.

Vừa trở về, Yên Vũ cũng mặc kệ thân thể đầy vết thương, mau chóng nghiên cứu thuốc kích phát dị năng thứ hai mà mình nhận được. Hệ thống có thứ thuốc như vậy cũng chẳng lạ gì, nó là tồn tại trái với quy tắc của thế giới này, những thứ đưa ra đều rất quý giá. Nếu không phải có thuốc tăng thể lực mà nó tặng, chỉ sợ cô đã sớm gục ngã ngay khi vừa vượt qua rừng thực vật biến dị rồi. Từ lúc ban đầu cơ thể này yếu ớt vô cùng, dần dần đang được cải thiện với tộc độ nhanh chóng, khiến sức lực của cô tăng mạnh, tốc độ khôi phục cũng hơn xa người thường.
Vết thương hơi nông trên người Yên Vũ đang lành lại với tốc độ chậm rãi, da non mọc lên, có chút ngứa. Chu Đồng phát hiện việc này, hai mắt mở to hơn, ý nghĩ muốn đi lấy thuốc cho cô cũng bay mất.

"Chị, chị... không giống người chút nào!"

Nghe thằng bé lắp bắp như vậy, Yên Vũ suýt chút nữa bật cười. Cô nhìn Chu Đồng, hơi chớp mắt:

"Em đi nghỉ đi, chị có chuyện muốn làm."

"A? Dạ, em biết rồi!"

Chuyện mà Yên Vũ muốn làm là gì, Chu Đồng tất nhiên không hỏi, thằng bé lúc nào cũng mang bộ dạng hoàn toàn tin tưởng cô, tôn sùng cô.

Đợi cho trong phòng chỉ còn lại một mình, Yên Vũ mới câu thông với hệ thống, hỏi nó một chút chuyện về thứ thuốc trong tay:

"Với tình trạng hiện tại của ta, nuốt cái này vào có ổn không?"

[Thứ thuốc này không có tác dụng phụ như lúc nuốt tinh hạch tang thi, không có nguy hiểm, cho nên ký chủ cứ yên tâm, nó còn giúp làm diệu những vết thương kia nữa đó!]
Thời gian của nó không còn nhiều lắm, cho nên lúc này đã đem ra vốn gốc, muốn để Yên Vũ mau chóng tăng lên thực lực.

Yên Vũ nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm vào viên thuốc trong tay, sau đó quyết định nuốt nó vào. Giống như hệ thống nói, ngay khi vừa vào miệng, thứ thuốc kia lập tức tan ra, hóa thành một dòng chảy năng lượng màu sữa nhẹ nhàng làm dịu tế bào bên trong cơ thể. Những vết thương bên ngoài lấy tốc độ thong thả hồi phục, qua vài phút, toàn bộ vết thương nhỏ đều đã khép miệng!

Cô sững sờ một lúc, sau đó mới ý thức được thứ thuốc này có bao nhiêu đáng sợ.

[Khó được, hì hì. Ký chủ thật may mắn, không ngờ lại kích phát dị năng hệ chữa trị, rất hiếm có nha!]

Hệ thống rất vui mừng, không ngừng phát ra âm thanh như tiếng cười giòn tan, làm Yên Vũ nghe mà lạnh cả sống lưng.
[Thật ra dị năng hệ chữa trị này của ký chủ hiện tại vẫn khá yếu, vốn không thể làm khép miệng vết thương nhanh như vậy đâu. Do lần này là thức tỉnh dị năng nên tác dụng mới mạnh như vậy! Muốn luyện đến trình độ dùng được, chỉ sợ phải mất một ít thời gian!]

Yên Vũ nghe xong cũng cảm khái trong lòng, cô có cảm giác bàn tay vàng của mình hơi thái quá một chút. Nhưng mà mặc kệ, đây coi như cô may mắn đi. Cô đứng lên, nhìn một lượt quần áo bẩn thỉu rách nát trên người mình, cười khổ một tiếng rồi nhanh chóng đi tắm.

Làm xong hết thảy, cô mới tìm chút vải băng vết thương trên người lại. Có những chỗ bị rách khá sâu nên hiện tại vẫn còn đang đỏ hồng, rất đáng sợ. Cô giống như không biết đau, lúc băng bó còn chẳng phát ra tiếng rên nào.

Đang lúc này, bên ngoài có tiếng chuông cửa, Yên Vũ dừng lại động tác trên tay. Cô đoán tám phần người tìm tới là Hàn Vệ, mà thật đúng là như vậy.
Thấy cô mở cửa, Hàn Vệ hơi hơi nheo mắt lại. Hắn là người tinh tế cỡ nào, liếc mắt qua đã phát hiện vẻ mặt hồng nhuận của cô, những vết thương nhỏ trên người đều chuyển biến tốt hơn rất nhiều!

"Cô, làm sao có thể?"

"Vào rồi nói." Yên Vũ ngoắc tay, ý bảo Hàn Vệ không nên đứng ở cửa nói chuyện.

Lúc này hai người ngồi xuống ghế, đối diện nhau, Hàn Vệ thật không biết mở miệng từ đâu.

"Nếu anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, có thể nói tôi đều sẽ nói."

Hàn Vệ không nghĩ tới Yên Vũ lại trực tiếp như thế, hắn ngẩng đầu nhìn cô:

"Vết thương của cô làm cách nào lành nhanh như vậy?"

"Cái này không thể nói rõ, đại khái cơ thể tôi hơi khác thường một chút." Yên Vũ tiếp tục công việc băng bó vết thương của mình, đơn giản đáp lại. Việc cô có dị năng hệ chữa trị, cũng không nhất thiết phải cho Hàn Vệ biết.
Cơ thể khác thường? Hàn Vệ lý giải rằng đây là do dị năng của cô có tác dụng phụ trợ, hắn cũng không hỏi nữa, lần này đến nguyên nhân chính không phải điều tra bí mật trên người Yên Vũ.

"Ban đầu cô nói có chuyện muốn làm, sau đó chỉ hướng cho tôi đi về phía Tây Nam, có phải đã biết rõ nơi đó có cơ sở ngầm của căn cứ phía Tây rồi không?"

Yên Vũ không khỏi khen ngợi trí thông minh của Hàn Vệ, cô còn chưa nói, hắn đã biết nơi đó thuộc về căn cứ phía Tây, cô lơ đễnh gật đầu.

"Nguyên nhân dẫn đến mạt thế thì sao?" Hàn Vệ đã có suy đoán trong lòng, lại vẫn hỏi.

Nghe đến đây, Yên Vũ hơi động mí mắt:

"Cái này tôi cũng không thật sự biết... Nhưng có thể nói, là do con người gây ra."

Hàn Vệ nhận được đáp án như trong dự tính, gật đầu rồi đứng lên:

"Xin lỗi vì đã làm phiền cô. Chờ bố của tôi tỉnh lại, có lẽ sẽ hỏi được một ít tin tức."
Yên Vũ im lặng tiễn hắn ra cửa, căn cứ phía Tây âm thầm bắt cóc giáo sư Hàn, còn bí mật xây dựng cơ sở nghiên cứu ngầm như vậy, nghiên cứu ra thực vật biến dị và phá hủy cả một thành phố, nếu nói bọn họ không có âm mưu thì không thể nào.

Căn cứ phía Tây, Tiết Mộng Kỳ không yên lòng nhìn về phía nam nhân đối diện mình:

"Vương Hào, chúng ta nhất thiết phải làm vậy sao?"

"Anh đã nói rồi, em quá thiện lương. Chẳng lẽ đến giờ phút này em lại không muốn trả thù nữa sao?"

Nam nhân tuấn tú siết chặt bàn tay Tiết Mộng Kỳ, hắn là nam chính, cũng là người mà Tiết Mộng Kỳ tin tưởng nhất, bất kể có bí mật gì cô cũng sẽ nói cho hắn. Ngay cả việc cô trọng sinh, cô cũng không e ngại để hắn biết.

Tiết Mộng Kỳ muốn trả thù là thật, nhưng những người cô muốn gϊếŧ trên cơ bản đều đã ngã xuống, chỉ còn lại Yên Vũ mà thôi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play