Phùng Tầm Kha bốn tuổi đứng trên ghế con, khom người trước cửa sổ, chớp đôi mắt to tròn màu xanh nhìn xuống bên ngoài. Thẳng đến khi người đàn ông tóc vàng mắt xanh xuất hiện, hắn mới vui vẻ kêu lên: “Cha ơi!” Sau đó quay lại nhìn Phùng Tây cười nói, “Mẹ, cha về rồi!”
Gương mặt Phùng Tây rất ôn hòa, nàng cúi xuống bế Phùng Tầm Kha: “Đi, chúng ta đi đón cha con.”
Người đàn ông nhìn đôi mẹ con đang chờ y dưới lầu, chạy chậm vài bước rồi hôn hôn khuôn mặt nhỏ của Phùng Tầm Kha. Y khẽ hôn lên khóe môi Phùng Tây, cười bảo: “Tình yêu nhỏ và tình yêu lớn của anh.”
“Cha, cha có đem chocolate cho con không?” Phùng Tầm Kha lay lay chiếc túi của y, hắn thích ăn nhất là chocolate.
Người đàn ông cười to: “Con là quỷ tham ăn!”
Phùng Tây đứng một bên lẳng lặng nhìn bọn họ, nàng mỉm cười đến dịu dàng.
Hình ảnh vụt qua, Phùng Tầm Kha và Phùng Tầm Kha khiếp sợ đứng trước cửa, đập vào mắt hai mẹ con là cảnh tượng người đàn ông tóc vàng quần áo xộc xệch đang hôn môi một cô gái xa lạ.
Sau phút giây trầm mặc ngắn ngủi, Phùng Tây giống như phát điên. Nàng vọt lên phía trước, tách rời đôi nam nữ kia, lòng đau quặn thắt: “Tại sao? Tại sao?” Người đàn ông ôm chặt cô gái vào lòng, còn đưa tay đẩy ngã Phùng Tây đang điên tiết. Y quát to: “Cô tránh ra, tôi yêu em ấy!” Nói xong liền kéo tay cô ta rời khỏi cửa.
Mà đứng bên ngoài Phùng Tầm Kha sợ tới mức mặt đầy nước mắt, hắn vội vàng chạy tới giữ lấy tay người đàn ông: “Cha ơi, đừng bỏ con, cha ơi!”
Người đàn ông nhìn đứa bé khóc nức nở, cuối cùng thu tay, dẫn cô gái kia đi mất. Phùng Tây trong nhà tựa như phát điên, nàng gào thét, nàng vung một chiếc ghế ném vào TV, sau đó lại lật ngã cái bàn…
Phùng Tầm Kha hoảng loạn trốn ở một góc cầu thang, hắn vừa lau nước mắt vừa mếu máo kêu lên: “Cha, mẹ…”
Từ dạo ấy, Phùng Tầm Kha không hay gặp cha mình nữa. Còn người mẹ dịu dàng trước kia của hắn sẽ luôn tóm chặt vai hắn, không ngừng hỏi đi hỏi lại rằng: “Tại sao đối xử như vậy với tôi? Anh đi đâu? Vì sao không về nhà?” Hồi lâu dường như bừng tỉnh, nàng đẩy Phùng Tầm Kha ra, hốt hoảng nói: “Mi không phải anh ấy! Mi không phải! Vì sao mi giả vờ lừa gạt ta?”
Thậm chí những khi kích động, Phùng Tây sẽ không kiểm soát được chính mình, nàng bóp chặt cổ Phùng Tầm Kha: “Anh làm tôi khổ đau như thế, vì sao anh dám không cần tôi…” Nhưng cũng mau chóng buông tay, tiếp theo sẽ không ngừng nói xin lỗi với đứa con trai duy nhất. “Thực xin lỗi, mẹ không cố ý, thực xin lỗi…”
Phùng Tầm Kha bốn tuổi bởi vì sợ hãi đối diện với một người mẹ thất thường nên hắn thường bò xuống gầm giường để trốn, chờ đến khi Phùng Tây bình tĩnh hắn mới dám từ dưới giường bò ra; thậm chí có nhiều đêm hắn đều ngủ quên dưới gầm giường. Khi đó xung quanh hắn rất tối, hắn luôn lo sợ bên trên xuất hiện ma quỷ, nhưng càng sợ mẹ hắn đánh hắn hơn. Phùng Tầm Kha sống trong thấp thỏm, đôi mắt biếc xanh vì âu lo mà đầy tràn nước mắt. Thời gian bất giác trôi qua, đôi mắt ấy trở nên lạnh nhạt và bình tĩnh, bởi vì hắn cảm thấy không có gì đáng sợ, không gì là đáng sợ. Chỉ cần thích ứng với bóng đêm, thích ứng với một người mẹ bất thường thì mọi thứ sẽ ổn.
Mặc dù tối đó cha hắn đã quay lại, hắn chợt nghĩ chỉ cần cha trở về mẹ sẽ không tức giận nữa, còn hắn có thể tùy ý làm nũng với mẹ cha. Hắn sẽ không cần trốn dưới gầm giường, hắn không sợ sệt, hắn luôn mong như thế.
Thẳng đến một đêm, Phùng Tầm Kha đang ngủ thì mơ hồ nghe thấy tiếng cãi nhau. Hắn bước xuống giường, nghĩ rằng mẹ lại trở nên kỳ quái thì muốn khóa cửa phòng. Nhưng vừa ra khỏi cửa nhìn đến phòng khách đã thấy Phùng Tây quỳ mọp ôm lấy ống quần người đàn ông, kêu khóc: “Anh đừng đi, đừng về Mỹ! Em sai rồi, em thật sự sai rồi!”
“Chúng ta nên chấm dứt, tôi và cô vốn không hề kết hôn! Tôi phải về Mỹ, từ nay không liên quan gì nhau!” Người đàn ông nói bằng vẻ kích động, trong tay y còn xách theo hành lý, hiển nhiên muốn rời khỏi nơi này.
Y nói xong bèn hất tay Phùng Tây, còn vợ y vẫn thét lên từng đợt: “Không! Có chết em cũng không để anh đi!” Nhưng người đàn ông vẫn muốn thoát khỏi nàng.
Người đàn ông đang muốn ra cửa đột nhiên nghe thấy chất giọng non nớt của trẻ con: “Cha!” Y dừng bước chân, nhìn Phùng Tầm Kha từ phòng ngủ đi tới.
Y thở dài, đến trước mặt Phùng Tầm Kha, ngồi xổm xoa xoa mái tóc mềm của hắn: “Cha phải đi.” Lại dừng một chút, “Sau này… Sẽ về thăm con.”
Nói xong, y đi thật. Nhưng không đứng lên mà cứ thế ngã xuống trước mắt Phùng Tầm Kha.
Phùng Tây đứng đằng sau, cầm trên tay một cây sắt to dài, gương mặt nàng đầy vui vẻ: “Ha ha, như thế anh sẽ không bỏ tôi!”
Phùng Tầm Kha quỳ gối nhìn người đàn ông nằm trên đất, cố gắng lay lay người y, vừa khóc vừa kêu: “Cha ơi, tỉnh dậy…”
Bốp một tiếng, Phùng Tây tát vào mặt con trai, nàng hung ác mắng rằng: “Khóc cái gì? Nín ngay!” Sau đó vô cùng dịu dàng khuyên nhủ: “Cha con sẽ không bỏ mẹ con mình nữa, con nên vui mừng đấy.”
Nhưng ngay lập tức, Phùng Tây điên cuồng bác bỏ: “Không, không! Anh ấy sẽ rời đi, mẹ còn muốn chặt chân cha con, a! Không thể! Còn phải chặt đầu, tất cả băm hết… Tất cả băm nhuyễn, cha con sẽ mãi mãi ở đây!” Như đã nghĩ suy thông suốt, Phùng Tây tức khắc đứng lên, lấy trong nhà bếp ra một con dao.
Phùng Tầm Kha vô cùng sợ hãi, hắn ngơ ngác đứng đó, mở to đôi mắt màu xanh nhìn đăm đăm. Thẳng đến khi lưỡi dao sáng chói lóe lên, từng dòng máu ấm áp bắn vào môi hắn, mặt hắn, Phùng Tầm Kha mới biết được thế gian này không còn gì khiến hắn sợ sệt nữa…
Phùng Tầm Kha choàng tỉnh. Hắn bật đèn, nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường. 3 giờ sáng, hắn bóp bóp huyệt thái dương, cười khẽ. Thật nhàm chán, thế mà mơ thấy chuyện trước kia. Phùng Tầm Kha thấy hơi khát, hắn liền ngồi dậy chuẩn bị ra phòng khách rót nước.
Phòng khách sáng đèn, hắn không ngờ Phùng Tây chưa ngủ. Nàng ngồi trên sofa, cúi đầu không biết nghĩ ngợi chuyện gì. Phùng Tầm Kha đoán không ra bèn đi đến bàn nước.
Nàng vừa trông thấy Phùng Tầm Kha thì ngẩng đầu, bỗng nói: “Tao có thể gặp cha mày rồi.”
Phùng Tầm Kha đang rót nước cũng dừng lại, hắn nghiêm túc quan sát Phùng Tây, hắn muốn chắc chắn rằng Phùng Tây có phát bệnh hay không. Tựa như biết hắn nghĩ gì, Phùng Tây bèn cười ha hả: “Tao ung thư phổi giai đoạn cuối.” Ngón tay thon thon gõ mặt bàn. “Tao cảm thấy cha mày nhớ tao, muốn tao đi gặp hắn.”
Phùng Tầm Kha sau khi nghe xong, tiếp tục rót nước, rồi hắn hỏi bằng giọng điệu bình tĩnh: “Chuyện khi nào?”
Phùng Tây dựa vào sofa: “Ngày hôm qua khám ở bệnh viện.” Nàng nghiêm túc nhìn Phùng Tầm Kha, lần nữa cười ầm ĩ. “Thật hoang đường, mày quan tâm tao? Ha ha, mày đúng là rất giống tao, quá ngu xuẩn.”
“Ít nhất, mẹ đã từng yêu tôi phải không?”
Phùng Tây cảm thấy đầu ngày càng đau, gần đây dùng rất nhiều thuốc. Có khi nàng đã không phân biệt được hiện tại và quá khứ, nghĩ ngợi giây lát bèn vươn tay: “Ừ, bốn năm.”
Phùng Tầm Kha nhìn cốc nước trong tay. Rõ ràng vừa rồi rất khát nước, nhưng lúc này hắn không có tâm trạng để uống.
“Lòng dạ con người rất dễ đổi thay. Lúc trước hắn thề sống chết yêu tao, kết quả nói hết yêu thì hết, nói bỏ tao thì bỏ, cho nên tao đối với mày cũng chỉ có bốn năm yêu thương. Những ngày sau tao đều oán trách sự tồn tại của mày, tao thật không có cách hận hắn. Dường như hắn luôn lởn vởn trong đầu tao, từng giờ từng phút khiến tao mộng tưởng.”
“Tao biết tao vẫn luôn yêu hắn, vì thế tao chỉ có thể hận mày. Tựa như hiện tại, tao vui lắm chứ. Bởi tao biết tao sắp chấm dứt khổ đau, a, tao có thể nhìn thấy hắn rồi. Nay bỗng phát hiện ra, mày đối với người mẹ như tao vẫn còn cảm xúc, tao càng vui hơn. Chờ tao không còn nữa, để lại mày cô độc trên cõi đời, chắc mày rất khổ sở phải không?”
Đây là lần đầu tiên Phùng Tây nói nhiều như thế đối với đứa con trai. Nàng nói rất dịu dàng, không nhanh không chậm, giống như dốc cạn tiếng lòng, mà nét mặt còn đang vui vẻ.
“Tôi vào phòng, bà nghỉ ngơi đi.” Phùng Tầm Kha buông cốc nước, chuẩn bị vào phòng.
Phùng Tây gọi hắn: “Phùng Tầm Kha, mày phải biết tao không mong mày hạnh phúc. Tao muốn làm cuộc sống của mày nát tan, như vậy tao mới có thể đi tìm cha mày. Dưới cõi âm, tao sẽ cười hì hì nói với hắn: Con anh thật kém cỏi. Nói không chừng sẽ thấy nét mặt đớn đau của hắn, rồi hắn ôm tao, hối hận vì đã đối với tao thế này.”
Phùng Tầm Kha im lặng. Hắn chỉ lặng lẽ vào phòng, đóng cửa, nằm yên trên giường. Hắn nhắm mắt rồi mở mắt, ánh đèn sáng chói dội vào đôi con ngươi đến nhói đau. Hắn ở lâu trong bóng tối, nên chỉ lần một tia sáng lướt qua, hắn sẽ gắt gao nắm chặt.
Sáng sớm Lưu Quế Lệ mở cửa, chuẩn bị đi đổ rác thì bắt gặp nhà đối diện có một người đàn ông. Trong lòng Lưu Quế Lệ tràn ngập khinh thường, cô vội vàng đổ rác. Sau khi quay lại đã thấy Phùng Tây đứng trước cửa, nhưng hôm nay nàng không vui mừng đón khách vào nhà.
“Nếu anh không muốn chết thì đừng tìm tôi.” Phùng Tây hất mái tóc dài, cong cong đôi mắt. “Tôi bị HIV, dễ lây bệnh cực.” Nói xong nàng lấy một tờ xét nghiệm đưa cho gã. “Anh xem đi!”
Trùng hợp chính là năm trước tiểu khu này có một thanh niên nhiễm HIV mà chết. Lúc chết cả người gầy như bộ xương, người nhà của hắn sợ tới mức bỏ chạy, rốt cuộc thi thể nằm đó ngày qua ngày bắt đầu có mùi hôi thối mới có kẻ hô hoán, đem hắn kéo đi.
Huống gì những năm 200x mọi người đối với bệnh HIV không quá rõ ràng, trong mắt bọn họ, bệnh này và tình dục không liên quan nhau; nhưng một khi mắc bệnh sẽ không có thuốc chữa, cả đời sống không thể ngẩng đầu, khi chết vẫn bị thế gian ghê tởm. Hơn nữa theo quan niệm của họ, chỉ cần đến gần đối tượng bị HIV sẽ nhiễm HIV, vì vậy không ai muốn đùa mình đang mang căn bệnh thế kỷ với người khác.
Cho nên người đàn ông sợ tới mức không dám xem giấy xét nghiệm đã chạy đi.
Lưu Quế Lệ nghe được toát mồ hôi lạnh. Phùng Tây qua lại nhiều người nên sẽ dễ dàng nhiễm HIV, do trước kia cô có làm việc ở bệnh viện nên hiểu HIV không lây qua đường không khí, nhưng cô vẫn không nén được cơn sợ hãi trong lòng. Lại nghĩ đến việc Dung Dung và Phùng Tầm Kha chơi thân với nhau… Càng nghĩ càng thêm sợ, cô nhanh chóng chạy vào nhà, khóa chặt cửa, bất cứ giá nào cũng không thể để Dung Dung có quan hệ với Phùng Tầm Kha.
Phùng Tây nhìn người đàn ông hoảng loạn chạy trốn và Lưu Quế Lệ chốt chặt cửa nhà, nàng ngồi xổm xuống đất, nhặt giấy xét nghiệm lên – là bệnh ung thư phổi.
Sao cũng được, sớm thôi, hết thảy sẽ không còn vướng bận nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT