Chiều tan học, vừa mới ra khỏi cổng trường Phùng Tầm Kha đã bị bốn thằng oắt cao to hơn hắn đẩy vào một hẻm nhỏ nằm khuất.
Nguyên do Phùng Tầm Kha bị ghen ghét cũng rất đơn giản. Ví như bọn chúng thấy Phùng Tầm Kha lại nhận được một bức thư tình, ví như chúng nghe thấy nhóm nữ sinh lén bàn tán về Phùng Tầm Kha lớn lên thật đẹp trai, ví như hoa khôi của trường nam sinh đều thích, hôm qua đã viết một mảnh giấy cho Phùng Tầm Kha.
Những ghen tỵ ấu trĩ của đám con trai đã hóa thành một lưỡi dao làm tổn thương thời thanh xuân của kẻ khác, bọn chúng vì thế càng đắc ý vô cùng.
Bốn đánh một, vốn không phải tiểu thuyết kiếm hiệp, không thể xoay ngược đường sống.
Hai thằng con trai giữ chặt cánh tay của Phùng Tầm Kha, hai thằng còn lại vung chân đá vào bụng hắn. Phùng Tầm Kha bị đá đau đến gập người.
“Ha ha, nó sẽ quỳ xuống thôi.” Một tên cười nói.
“Này chưa xi-nhê đâu, đá mạnh hơn đi!” Thằng khác xen vào.
Tiếp theo, một chân hung hăng đá vào bụng hắn. Ngón đòn này khiến hắn không trụ nổi. Hai tên khác thấy vậy cũng không thèm đè hắn, bỏ tay ra, Phùng Tầm Kha ngã sóng soài trên đất.
Một trong bốn tên bị hắn chọc giận bèn lấy một cây gậy gỗ ra, đập xuống người Phùng Tầm Kha: “Mày trừng tao nữa đi! Trừng này!”
Phùng Tầm Kha ôm đầu, cuộn tròn trên mặt đất. Hắn cắn răng, không hề rên rỉ lời nào.
“Ha ha, tiếp tục đánh! Đánh tới khi nó khóc lóc cầu xin bọn mình thì thôi.” Mấy thằng con trai bên cạnh ồn ào châm chọc.
“Này, tới lượt mày, tay tao mỏi quá!” Một tên bỗng đem gậy ném cho đứa khác.
Lúc này ở đầu hẻm đã có bốn năm học sinh chú ý. Chúng đứng trước hẻm xem trò vui có, phát ra tiếng cười nhạo cũng có. Nếu có ai muốn chạy lên ngăn cản sẽ bị bạn học vội vàng lôi đi.
Mà lúc này Cao Dung bị Trương Hạo làm phiền mệt chết.
“Dung Dung, cho mình mượn vở chép đi mà.” Trương Hạo ghì lấy bả vai Cao Dung, đáng thương năn nỉ.
Cao Dung huých vai, bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng giống con lười, tự thân mà vận động.”
Mặt Trương Hạo dài như mướp đắng: “Dung Dung, cậu giúp đỡ mình đi, cậu cũng biết mình ngán nhất môn Toán mà…”
Cao Dung trợn trắng mắt: “Đó là vì muốn tốt cho cậu.”
Trương Hạo còn muốn năn nỉ ỉ ôi thì trông thấy rất nhiều người tụ vào con hẻm nhỏ, ánh mắt nó bỗng sáng lên: “Dung Dung để mình sang xem có chuyện gì, cậu chờ mình chút xíu!” Nó vốn thích mấy chỗ xôm tụ, vì thế cong chân chạy nhanh hơn.
Cao Dung im lặng đứng tại chỗ chờ nó.
Chỉ chốc sau, Trương Hạo đã cau mày quay lại: “Học sinh vừa chuyển trường, tức Phùng Tầm Kha đang gặp phiền phức. Lần này rất nhiều thằng cầm gậy đánh cậu ta!”
“Cái gì? Phùng Tầm Kha?” Như là phản xạ có điều kiện khi nghe đến cái tên này, Cao Dung dường như đã kêu lên.
“Nhìn cậu thật thà như thế chắc cũng không biết góc khuất của trường học đâu.” Trương Hạo thản nhiên nói, “Từ lúc đứa con lai Phùng Tầm Kha chuyển đến đây, cứ dăm bữa nửa tháng sẽ bị người khác làm phiền. Tên của cậu ta ai cũng biết, nhưng bị đánh thê thảm như vậy mới là lần đầu tiên. Ê, Dung Dung, cậu chạy đi đâu vậy?” Lời còn chưa nói xong đã thấy Cao Dung vọt lên phía trước.
Cao Dung không thể tin vào mắt mình. Đập vào mắt cậu là Phùng Tầm Kha yếu ớt cuộn tròn trên đất, tóc vàng hỗn loạn rũ trên mặt, thoạt trông chật vật vô cùng.
Một đám con trai vây quanh mắng hắn bằng lời lẽ thô tục: “Thằng kém cỏi, gọi tao một tiếng ông nội tao sẽ tha cho mày…” “Đồ con hoang, bị đá mấy cái đã không dậy nổi, ha ha…”
Một tên khác đột nhiên giơ chân đạp vào bụng Phùng Tầm Kha.
Cao Dung cảm thấy đầu óc trống rỗng. Thẳng đến khi cậu định thần lại, cậu đã đạp ngã đứa con trai đang đè trên người Phùng Tầm Kha, còn đấm nó thêm một cái.
Bởi vì đám nhãi ranh không ngờ Cao Dung sẽ xuất hiện nên trước đó cậu đã chiếm ưu thế. Nhưng lúc chúng phản ứng lại thì cậu bị chúng vây quanh, đứa vừa bị Cao Dung đánh ngã bèn chồm dậy đè cậu trên đất, hung hăng tát vào mặt hai cái khiến cậu choáng váng.
Ngay tức khắc ‘A!’ Đứa con trai rên thảm thiết một tiếng, trán nó chảy một dòng máu tươi. Không biết từ lúc nào Phùng Tầm Kha đã cầm một viên gạch trên tay: “Mày dám đánh cậu ấy?” Nói xong lần nữa đập vào đầu nó. Phùng Tầm Kha giơ tay lên cao, đôi mắt màu xanh lạnh lùng nhìn thẳng, vừa quỷ dị vừa tàn khốc.
Cao Dung biết Phùng Tầm Kha muốn làm gì, chỉ cần một tay kia vung xuống, thằng nhãi ấy chắc chắn có chuyện. “Phùng Tầm Kha, dừng tay! Phùng Tầm Kha, cậu mau dừng tay cho mình!” Cậu ôm lấy Phùng Tầm Kha thét lên, cậu không thể cứ thế nhìn Phùng Tầm Kha sa đà, hủy hoại.
Phùng Tầm Kha thấy gương mặt Cao Dung tràn đầy nước mắt, hắn bèn buông viên gạch trong tay xuống: “Dung Dung, đừng khóc.”
Đứa bị vỡ đầu kéo tóc mái ra, ba tên còn lại thấy bạn mình đầu đầy máu cũng sợ xanh mặt. Suy cho cùng bọn chúng chỉ là đám trẻ ranh 12 tuổi, ỷ đông hiếp yếu thì có thể nhưng không bao giờ dám nghĩ đến chuyện giết người.
Lúc này bên ngoài hẻm đột nhiên có kẻ hô: “Thầy tới!”
Bốn thằng con trai đã hoảng hốt càng hoảng hốt hơn, chúng kéo đứa bạn bị thương ngã trên mặt đất rồi vội vàng chạy ra khỏi hẻm. Thời điểm ấy học sinh trung học đối với thầy cô vẫn vô cùng sợ hãi, huống chi bọn chúng còn chưa tới tuổi nổi loạn.
Mà đám học sinh vây xem bên ngoài cũng dần tản ra.
Trương Hạo chạy vào hẻm nhỏ, nó sợ hãi kêu lên: “Các cậu chạy nhanh đi, coi chừng bọn chúng trở lại!” Vừa rồi là nó giả vờ hô hoán, cơ bản không có thầy nào đến đây, nó đã cho đám đầu gấu vị thành niên ăn quả lừa trót lọt. “Mình… Mình đi trước.” Nói xong Trương Hạo vội vàng chạy đi. Lá gan nó rất nhỏ, rất sợ dây vào mấy chuyện liên lụy bản thân. Nay nó dám thừa nước đục thả câu, tuy rằng chỉ là một hành động bình thường nhưng đã cứu Cao Dung một bàn thua trông thấy; điều này có nghĩa là – nó thực sự xem Cao Dung là bạn.
Sắc trời hơi tối, vì để mau chóng về nhà, Cao Dung đưa Phùng Tầm Kha vào con đường tắt.
Cao Dung nhìn gương mặt Phùng Tầm Kha, đâu đâu cũng là vết thương và vết bầm, hơn nữa làn da hắn rất trắng, vết tích càng hiện lên rõ ràng hơn. Hắn luôn dùng một tay ôm bụng, Cao Dung bắt gặp tình cảnh này thì lòng dạ đau đớn không thôi. Cậu hỏi: “Phùng Tầm Kha, cả người cậu đau lắm ư?”
Phùng Tầm Kha lắc đầu: “Chỉ có ở đây đau nhất.” Hắn chỉ vào bụng, quả nhiên vừa rồi lãnh trọn mấy đá không nhẹ.
Cao Dung vén áo sơ mi hắn lên, cậu hít một hơi, phát hiện bụng hắn đều bầm tím.
“Cũng không đau lắm, chỉ cần Dung Dung sờ thì tốt rồi.” Phùng Tầm Kha đột nhiên nắm lấy tay Cao Dung, đặt lên chỗ bị thương của mình.
Cao Dung sửng sốt, bèn rụt tay: “Đừng nói bừa, mình cũng không biết phép thuật.”
Phùng Tầm Kha nghiêm túc nhìn Cao Dung bằng đôi con ngươi xanh thẳm: “Dung Dung, bây giờ mình đau lắm, cậu không thể đối xử thô bạo với mình.” Tiếp theo hắn mỉm cười, “Cũng không thể đẩy mình ra.”
“Hả?” Cao Dung mờ mịt.
Ngay sau đó, hai tay Phùng Tầm Kha đặt lên vai Cao Dung, rồi hắn cúi đầu, đôi môi có chút lạnh lẽo khẽ hôn lên môi Cao Dung.
Cao Dung theo bản năng đưa tay muốn đẩy hắn ra, nhưng đột nhiên nhớ tới lời Phùng Tầm Kha vừa nói: Dung Dung, bây giờ mình đau lắm, cậu không thể đối xử thô bạo với mình. Rốt cuộc tay cậu đặt trên ngực hắn, lại buông lơi. Gương mặt cậu nóng bừng, tâm trí càng bối rối.
Cao Dung có thể thấy hàng mi cong dài của Phùng Tầm Kha, còn có đôi mắt xanh xinh đẹp mở to nhìn mình.
Lúc đó là thiếu niên, nụ hôn chỉ như cánh chuồn lướt nước; không vẩn đục, ngược lại thanh khiết đến mức làm người khác không nỡ lòng cắt ngang.
“Dung Dung đừng vứt bỏ mình, đừng giống 7 năm trước vứt bỏ mình như vậy.” Môi Phùng Tầm Kha dời qua vành tai Cao Dung, nhẹ nhàng thủ thỉ.
Cao Dung sững sờ. Hóa ra hắn vẫn luôn giữ trong lòng chuyện đó. Ký ức cậu bỗng hiện lên một Phùng Tầm Kha năm tuổi lẳng lặng đứng ở nơi xa, cô đơn dõi theo bóng lưng của cậu. Cũng không biết xuất phát từ đâu, ma xui quỷ khiến bèn gật gật đầu.
Đôi mắt xanh thẳm như vụt sáng lên, hắn cười nói: “Dung Dung đã đồng ý với mình, không được đổi ý đâu.” Hắn cười thật đẹp đẽ, dường như mọi khổ sở, lăng mạ mà hắn vừa nếm trải cũng vứt hết sau đầu.
Nếu có người tình cờ đi ngang con đường nhỏ, hẳn sẽ nghe được đoạn đối thoại của hai cậu thiếu niên.
“Ưm… Sau này cậu không thể hôn mình nhé.”
“Vì sao không? Từ lúc còn rất nhỏ, mình đã xem Dung Dung như cô dâu của mình.”
“Con trai không thể hôn môi với con trai, điều này rất kỳ quái.”
“Có gì kỳ quái, sau này chúng ta còn phải làm chuyện vợ chồng cơ.”
“Phùng Tầm Kha, cậu…”
“Dung Dung đỏ mặt.”
Bọn họ vừa trở về tiểu khu đã thấy Lưu Quế Lệ nôn nóng chạy tới: “Dung Dung, con đi đâu? Tại sao muộn như vậy mới về?”
“Con học thêm ở trường ạ.” Cao Dung tùy ý bịa lý do, rồi cậu cúi đầu chạy vèo đi. Sắc trời nhá nhem, Lưu Quế Lệ cũng không phát hiện mặt cậu bị sưng đỏ.
Phùng Tầm Kha một bên chào hỏi lễ phép: “Dì ơi.”
Lưu Quế Lệ trông thấy Phùng Tầm Kha, sắc mặt cô khẽ biến, nhưng cô vẫn tươi cười, xem như đáp lại.
“Mau về nhà, con làm mẹ lo chết mất!” Lưu Quế Lệ kéo Cao Dung đi về phía trước.
Cao Dung vội vã nhìn Phùng Tầm Kha: “Mình đi đây.” Sau đó quay đầu đối với Phùng Tầm Kha làm khẩu hình, “Khám bác sĩ.”
Phùng Tầm Kha hiểu ý gật đầu, mắt xanh cong lên. Quả nhiên thế giới này chỉ có Dung Dung là tốt với hắn.
Mọi chuyện sắp hoàn toàn thay đổi, chỉ cần Dung Dung thích, hắn đều có thể ngụy trang. Yếu đuối cũng được, đơn thuần cũng được, rộng lượng cũng được, mọi thứ đều được, đều chẳng phải việc khó.
“Mày về rồi?” Phùng Tây vận váy trắng ngồi trên sofa, vừa mỏng manh vừa lạnh lùng. Nàng nhìn lướt qua Phùng Tầm Kha, từ tốn nói: “Đánh nhau với người ta nhưng cũng đừng chết sớm hơn tao đấy.”
Phùng Tầm Kha không quan tâm Phùng Tây, chỉ đi vòng qua nàng để trở về phòng mình.
Trong phòng, hắn cởi quần áo, cúi đầu nhìn một mảng bầm trên bụng. Đôi mắt xanh trở nên lạnh lẽo, hắn mở cặp ra, bên trong là một con dao bén ngót. Hắn chợt lẩm bẩm: “Còn chưa dùng tới.”
Ngay lúc đưa tay chạm vào môi mình, hắn khẽ cười thành tiếng: “Cũng đáng thôi.”
Tuy rằng hắn chưa đâm bọn chúng thủng ruột, nhưng Dung Dung đã đến thật gần. Chỉ cần có được thứ hắn muốn, kể cả giả vờ đáng thương không chống trả nổi, hắn vẫn cam tâm.
Phùng Tầm Kha tùy tiện lấy một bộ trang phục màu đen và mũ đen mặc vào, lần nữa mở cửa đã thấy mẹ mình nằm trên sofa. Hắn nói: “Tối nay nhớ giúp tôi mở cửa.”
Sau đó liền rời khỏi nhà.
Phùng Tây đột nhiên cười ha hả: “Kẻ giết người, khụ khụ, xem tao nuôi ra loài quái vật gì đây…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT