Thị trấn nhỏ trải qua sự tàn phá của chiến tranh không có cách nào phồn vinh ngay lại được, bất quá đồ vật được bày bán vẫn không ít, chỉ là thiếu đi rất nhiều đặc sản của Tây Lương mà thôi.

Trần Tĩnh đánh xe ngựa lên thị trấn mua được không ít thứ, thời điểm y và Tần Huy dỡ hàng xuống rút cuộc Dương Dật cũng rời giường.

Hai tiểu gia hỏa mặc thành hai cục bông tròn tròn ở trong đình tránh gió chơi đùa, A Lặc không có việc gì liền đến trông chừng bọn chúng. Tiểu Bảo thì đang tập viết chữ, hiện tại nó đã bắt đầu dùng bút lông để luyện chữ rồi, tuy rằng về độ giun dế thì có thể so sánh với Dương Dật, nhưng mà nó vẫn còn nhỏ, thời gian để nó chậm rãi tiến bộ còn rất nhiều.

“Tiểu Bảo, a mỗ ngươi đâu rồi?” – Dương Dật ăn xong bữa sáng, từ trong phòng đi ra hỏi.

“A mỗ đang đem đồ đạc mua về xếp xuống.” – Tiểu Bảo không để ý đem mực viết dính đầy lên mặt.

“Ha ha ha, Tiểu Bảo, ngươi mau đi soi gương mà xem, biến thành tiểu hoa miêu rồi kìa.” – A Lặc vừa nghe được thanh âm của Dương Dật, liền đem lực chút ý từ trên người hai tiểu ca nhi rời qua, kết quả vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt lọ lem của Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo nghe thấy A Lặc nói trên mặt mình có mực liền buông bút lấy tay lau mặt, kết quả càng lau thì lại càng giống mèo.

“Tiểu Bảo, mau tới, để cha giúp ngươi rửa mặt, dùng tay lau càng lúc sẽ càng bẩn đấy.” – Dương Dật thấy A Lặc cười lúc này mới để ý thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của của Tiểu Bảo dính đầy mực nước, mà bàn tay nhỏ của tiểu mập mạp kia lại bôi loạn, kết quả khiến khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn nhìn hệt như một con mèo hoa.

Lúc này Trần Tĩnh và Tần Huy cũng đã đem toàn bộ đồ đạc mua được chuyển vào trong bếp, những thứ này đều cần phải xử lý qua. Lần này Trần Tĩnh muốn làm một ít thịt khô và lạp xưởng, là những món mà Tiểu Bảo và A Dật thích ăn.

“Tiểu Bảo, mặt ngươi sao lại đen sì sì thế kia?” – Trần Tĩnh thấy Dương Dật bê nước ấm đến liền hỏi.

“Nó dùng mực ở trên mặt vẽ mèo a.” – A Lặc vừa cười vừa nói.

Xế chiều hôm nay, A Lặc cùng Tiểu Bảo ngồi trông chừng tiểu ca nhi, còn Tần Huy, Trần Tĩnh và Dương Dật ba người bắt đầu làm lạp xưởng, ai bảo Tần Huy và A Lặc cũng thích ăn đâu, muốn ăn là phải lăn vào bếp.

Đến tối, hai tiểu ca nhi nghịch ngợm cả ngày đã sớm mệt mỏi, ngủ mất, năm người ngồi quanh bàn ăn lẩu thịt dê. Tiểu Bảo rất vui vẻ, đông người náo nhiệt, nhất là không có nhiều quy củ, tuy rằng chỗ mỹ nhân ca ca rất tốt, nhưng mà Tiểu Bảo không thích ở đó lắm, cảm giác không được tự tại như ở nhà, nếu như mỹ nhân ca ca có thể đến nơi này của nó thì thật là hoàn mỹ.

Trần Tĩnh đem giường nhỏ của Tiểu Bảo đặng gần bên giường của hai tiểu ca nhi, tiểu gia hỏa nói đến mùa hè mới chịu ngủ một mình, mà y vì lo lắng nó ở một mình một phòng khi ngủ sẽ đá chăn, bị cảm lạnh, nên cũng thỏa hiệp để đến mùa hè mới tách nó ra.

“A Lặc, Tần đại ca, rút cuộc thì các ngươi đã xảy ra chuyện gì?” – Trần Tĩnh ngồi xuống hỏi, y vốn cho rằng Tần Huy sẽ đem A Lặc về Thượng Kinh để đón lễ mừng năm mới, dù sao thì Tần Huy cũng là hán tử, không thể so với y được.

“Bọn họ nói thà rằng để ta độc thân cả đời cũng không muốn cho A Lặc cùng ta một chỗ, bởi vì A Lặc có huyết thống của Tây Lương.” – Tần Huy nói.

Hắn cũng nghĩ đến việc cha mình sẽ không đồng ý, nhưng thật không ngờ, tuy ông phản đối nhưng cũng không làm ra hành vi quá khích nào, chỉ hy vọng A Lặc sau khi sinh hài tử thì rời đi. Mà a mỗ hắn, lại vô thanh vô tức kê dược sảy thai cho A Lặc. Cũng may, a mỗ hắn vì không giấu đến cùng, A Lặc vừa uống xong dược ông đã nói ra, y liền đem toàn bộ dược nôn ra hết, nếu không không chừng hài tử đã không thể giữ được. Cũng phải cảm tạ A Lặc còn có chút công phu, nếu không cũng không nhất định có thể trốn được. Sau đó A Lặc quay lại Bình Nhạc trấn, trốn vào trong sơn cốc. Hắn ngàn vạn lần không tin lời giải thích của cha và a mỗ, nói A Lặc đã cầm ngân lượng, nguyện ý bỏ hài tử, rời đi, hắn tin A Lặc nhất định không phải người như vậy. Một đường từ Thượng Kinh quay về đến thị trấn, cuối cùng tại phòng trúc trong sơn cốc tìm thấy A Lặc.

“Sao có thể như vậy? Tuy rằng A Lặc có huyết thống của Tây Lương, nhưng cũng không phải là rất rõ, ngoại trừ màu mắt có hơi nhạt một chút, thân hình cũng cao hơn, nhưng màu tóc của y cùng chúng ta giống nhau. Cha và a mỗ ngươi sao lại không muốn tiếp nhận y cơ chứ. Trần Tĩnh cũng cao lớn như A Lặc, chỉ cần A Lặc và chúng ta không nói ra, căn bản không có người nào nghĩ y là người Tây Lương cả.” – Dương Dật nói.

“Việc này cũng phải trách ta, nếu ta không nói ra tình huống của A Lặc thì sẽ không có chuyện gì, sớm biết như vậy ta đã…” – Tần Huy đối với chuyện này phi thường ảo não, nếu như hắn không nói ra chuyện A Lặc là cô nhi, như vậy cũng sẽ không phát sinh chuyện gì.

“Tần Huy, đều là ta không tốt, nếu không ngươi cũng đã có thể trở về nhà mừng lễ mừng năm mới. Nếu như ngươi nhớ nhà thì liền quay về đi thôi, cha và a mỗ không thích ta, ta ở lại chỗ Dương Dật mừng năm mới là được rồi. Đợi qua năm ngươi lại trở về, ta sẽ ở chỗ này chờ ngươi.” – trong lòng A Lặc kỳ thực có chút khổ sở, y là con lai của Nam Nhạc và Tây Lương, nói khó nghe chút thì là tạp chủng, ngay cả ở Tây Lương y cũng phải chịu tình huống này, nếu không y cũng sẽ không vất vả trốn đi. Thật vất vả y mới có được những người bằng hữu như Dương Dật, Trần Tĩnh, mà Tần Huy cũng không để ý đến thân phận của y, y không muốn hắn vì mình và không vui, y mong Tần Huy lúc nào cũng được vui vẻ. Y biết song thân Tần Huy không đời nào sẽ chấp nhận một người như mình và hắn ở cùng một một chỗ, nhưng mà, y thực sự không muốn rời đi.

Tần Huy nhìn sang phía A Lặc, trong khoảng thời gian này, hắn biết A Lặc luôn không vui, nhưng mà hắn thực sự không có cách nào thuyết phụ cha và a mỗ mình. Hiện tại, hắn chỉ muốn ở đây trông chừng A Lặc, như vậy, cho dù bị người mà cha và a mỗ phái tới tìm được, ít nhất hắn có thể bảo hộ y và hài tử không phải chịu nguy hiểm.

“Bọn họ phái người đến đuổi giết A Lặc sao?” – Trần Tĩnh hỏi.

Tần Huy gật gật đầu. Nếu không phải vì chuyện này thì cửa hàng trên trấn của hắn cũng sẽ không bị phá. Hiện tại, hắn cũng chẳng có tâm tư đâu mà đi quản mấy chuyện này, đợi khi nào sinh hài tử xong, hắn sẽ đưa A Lặc và hài tử đi đu sơn ngoạn thủy, như vậy người trong nhà cũng không thể tìm được. Có điều, hiện tại A Lặc còn đang mang thai, không thích hợp chạy đông chạy tây.

Dương Dật nghe Tần Huy kể xong, có cảm giác y như truyện trong tiểu thuyết. Làm gia gia, a ma, vậy mà cam lòng giết chết cháu của mình, hơn nữa lại còn tự tay động thủ. May mắn, a mỗ và phụ thân Trần Tĩnh, mặc dù không đặc biệt thích hắn, nhưng lại rất yêu thương Tiểu Bảo và tiểu ca nhi.

“Việc này xác thực rất phiền toái. Bất quá, A Lặc có thể ở lại chỗ của ta, ta và Dương Dật sẽ chăm sóc cho y. Đợi sinh hài tử ra rồi, ngươi đem hài tử đến cho cha và a mỗ ngươi nhìn, chắc chắn hai người sẽ vì hài tử mà tiếp nhận A Lặc. Chỉ có điều ngươi phải chú ý xem chừng một chút.” – Trần Tĩnh tiếp lời. Y cũng không biết phải giải quyết chuyện này sao sao tốt. Dù là có tha thứ, thì trong lòng cũng vẫn sẽ có khúc mắc. Tựa như việc phụ thân đem A Dật giao ra, tuy rằng đã cố kìm nén, nhưng y có thể không hận được sao? Mà hận, thì y lại phải hận thế nào? Đó là phụ thân của y. Còn cứ thế bỏ qua thì tuyệt nhiên lại không thể. Chuyện một khi đã xảy ra rồi, muốn cứu vãn cũng đã muộn. Con người quả nhiên vẫn là cứ sống hồ đồ một chút mới có thể vui vẻ.

“Ta cũng muốn chờ A Lặc sinh hài tử xong rồi mới tính. Đến lúc đó cha và a mỗ vẫn không thể tiếp nhận hài tử và y, ta sẽ đem cả hai đi ẩn cư. Đời này, ta cũng chẳng cần làm ra chuyện đại sự gì, chỉ cần cùng A Lặc và hải tử sống bình an bên nhau, như vậy là đủ rồi.” – Tần Huy cười khổ một cái nói.

Đêm giao thừa hôm ấy trong nhà chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon, bởi vì trong bụng Trần Tĩnh và A Lặc đều đang có đứa nhỏ, cho nên bọn họ không đốt pháo, chỉ châm một đống lửa lớn trong sân. A Lặc dùng phương pháp nướng thịt của thảo nguyên nướng một con dê nhỏ, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều vây quanh đống lửa, đặc biệt vui vẻ.

“A Lặc thúc thúc, con muốn thêm một miếng.” – Tiểu Bảo cần chén nhỏ đưa cho A Lặc, nó muốn ăn thêm một khối thịt dê, thật sự mùi quá thơm, khiến nó ăn đến no căn bụng vẫn còn muốn ăn nữa.

“Ngươi tiểu tử này, ăn no căng bụng thế kia rồi vẫn còn muốn ăn nữa à.” – Dương Dật cười lớn nói, uống ngụm rượu lớn, ăn miếng thịt to, cảm giác thực sự rất tốt, nhất là thịt dê này nướng vô cùng ngon.

“Cha, người cũng ăn rất nhiều còn gì, Tiểu Bảo ăn hết miếng này sẽ không ăn nữa.” – Tiểu Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn thở phì phì nói, ai bảo trẻ con thì sẽ ăn ít chứ, nhiều đồ ngon như vậy đều bị đại nhân ăn hết sạch, nó chỉ có thể trơ mắt nhìn, rất thống khổ đó, khi nào nó mới có thể lớn lên đây.

“Tiểu Bảo, ngươi nếu muốn ăn nữa lần sau thúc thúc lại nướng cho ngươi ăn.” – A Lặc cười cười nhìn Tiểu Bảo chu cái miệng nhỏ ra, tiểu hài tử đứa nào cũng rất đáng yêu, dù là tức giận thì cũng đáng yêu nốt. Cúi đầu, nhìn cái bụng đã hơi phình ra của mình, sang năm hài tử của y cũng sẽ ra đời, đến lúc đó cũng sẽ đáng yêu hệt như Tiểu Bảo vậy.

Tiểu Bảo lập tức mặt mày hớn hở, A Lặc thúc thúc hứa sẽ lại làm cho nó ăn, thực sự là quá tốt rồi.

“A nha nha, cám ơn A Lặc thúc thúc, chỉ có thúc thương Tiểu Bảo nhất, Tiểu Bảo sẽ lại được ăn thịt dê nướng rồi.” – Tiểu Bảo cao hứng kêu to.

“Được rồi, ăn no rồi thì để a mỗ đưa các ngươi đi ngủ, đệ đệ ngươi cũng buồn ngủ rồi kìa.” – Trần Tĩnh vỗ vỗ đầu Tiểu Bảo nói. Tiểu ca nhi tuy rằng chơi cùng mọi người rất hưng phấn, nhưng thỉnh thoảng cũng mệt mỏi ngáp mấy cái, vì ham vui nên cứ mở mắt chừng chừng không chịu ngủ, chắc chắn chỉ cần đưa lên lầu một chút sẽ ngủ mất.

Cấp ba tiểu gia hỏa rửa tay chân sạch sẽ xong, hai tiểu ca nhi vừa dính giường đã ngủ mất. Trần Tĩnh cười lắc đầu, hai tên nhóc con này tối nay ham vui quá mức, buồn ngủ cũng không chịu đi ngủ, ngay cả Tiểu Bảo vừa bò lên giường cũng vù vù ngủ mất.

Trở lại dưới lầu, Dương Dật đã sớm uống đến mặt đỏ bừng, xem chừng cũng đã có chút say.

“Tần đại ca, ngươi cũng đừng rót cho A Dật nữa, chút tửu lượng của hắn sao có thể so với ngươi kia chứ.” – Trần Tĩnh cười đem rượu nho trong tay Dương Dật đoạt lấy, may là rượu bọn họ uống là rượu nho, nếu là rượu gạo thì chắc mặt Dương Dật đỏ như hạt đậu đỏ luôn rồi.

“A Tĩnh, ngươi cũng tới uống.” – Dương Dật đoạt lại chén rượu, xem ra hắn thực sự say rồi, ngay cả chuyện Trần Tĩnh đang mang thai không được phép uống rượu cũng quên mất.

“Hắn say thật rồi, Tần đại ca, A Lặc, các ngươi nếu mệt thì cũng sớm đi nghỉ ngơi đi, ta mang A Dật lên lầu.” – Trần Tĩnh kéo Dương Dật mắt vẫn lờ đờ mông lung ôm lên lầu.

“Dương Dật thật hạnh phúc.” – A Lặc nhìn Dương Dật được Trần Tĩnh cẩn thận ôm lên lầu, trong mắt toàn là sủng ái thì hâm mộ không thôi. Bất quá, hiện tại y cũng không tệ, chỉ có điều người nhà Tần Huy không tiếp nhận y, đây là điều duy nhất mà y tiếc nuối.

“Ngươi hâm mộ gì chứ, để ta ôm ngươi về.” – Tần Huy đi đến bên cạnh A Lặc, một tay ôm lấy y hướng Vọng Nguyệt Các đi đến, tiếng bước chân đạp lên tuyết để lại từng tiếng vang nhỏ, đống lửa giữa sân bởi vì không có người tiếp tục thêm củi, rất nhanh cũng bị tuyết vùi lấp.

Đảo mắt đông đi xuân tới, cây nho vốn rụng hết lá nay cũng đã đâm chồi, chim én trú đông cũng từ phía nam bay trở về, hai ngày gần đây, Dương Dật để ý dưới mái hiên nhà hắn có một đôi chim én líu ríu xây tổ. Tiểu Bảo cũng đã lên thị trấn đi học, Quân An và Quân Hạo hiện tại cũng có thể tự mình đi đường, có điều vẫn còn chưa vững, cảm giác như có thể ngã bất cứ lúc nào, khiến người trông chừng bọn nó vô cùng lo lắng. Đã thế bọn nó lại còn không thích người dắt, Dương Dật thời điểm thấy hai tiểu gia hỏa như muốn ngã chạy đến định đỡ, vậy mà hai tên nhóc vô lương tâm kia còn đẩy ra, ngươi mà muốn đỡ bọn nó, bọn nó sẽ khóc cho ngươi xem. Dương Dật lúc thì sợ bọn nó ngã, lúc thì lại sợ bọn nó khóc, thường xuyên bị hai đứa này quay cho đầu đầy mồ hôi.

“Cha, cha, chim con, chim con, ăn, ăn.” – Quân An đem bánh ngọt hướng bên trên đưa tới, đây là muốn để cho chim én nhỏ ăn mà.

“Bảo bối, chim én nhỏ sẽ không ăn cái này, bọn chúng ăn là côn trùng, là cái loại trùng trùng nhỏ biết bò ấy.” – Dương Dật đêm hai tiểu gia hỏa ôm vào trong ngực nói, hai tên nhóc con này coi vậy chứ chẳng dễ chăm đâu.

“Chim én nhỏ rất đáng yêu có phải không, Quân An, Quân Hạo có muốn cha các ngươi bắt bọn nó xuống cho các ngươi chơi không nào?” – A Lặc ngồi trong đình nghỉ mát nhìn hai con chim én nhỏ bay qua bay lại ngậm bùn xây tổ.

“A Lặc, ngươi cũng đừng ra chủ ý xấu cho bọn nó a, bọn nó mà bắt đầu nháo thì ta cũng đành bó tay, A Tĩnh lên thị trấn rồi, không có người trị bọn nó đâu a.” – Dương Dật vội vàng nói. Hai tên tiểu tử này càng lớn thì càng nghịch như quỷ, so ra thì Tiểu Bảo vẫn còn nghe lời hơn nhiều.

A Lặc nhìn Dương Dật bị hai tiểu gia hỏa làm cho luống cuống tay chân, cười cười, hai tử lớn rồi cũng biết ai là người nó có thể bắt nạt. Trước mặt Trần Tĩnh hai tiểu tử này ngoan ngoãn biết bao nhiêu, nhưng mà vừa đến tay Dương Dật thì lại biến thành hai tiểu ma tinh, hết đòi cái này lại đòi cái khác, náo loạn không ngừng. A Lặc thích nhất là nhìn Dương Dật bị bọn nó quay cho đầu đầy mồ hôi, bộ dáng lúng túng không biết phải làm thế nào cho ổn.

Thời tiết càng ngày càng nóng, cây nho cũng đã bắt đầu chín, hiện tại toàn bộ trong sân treo từng trùm từng trùm nho chín màu tím sậm, hai tiểu ca nhi năm sáu tuổi, dẫn theo hai tiểu tử mới biết chạy lắc la lắc lư đùa dưới dàn nho, chơi đến bất diệc nhạc hồ.

Trong nháy mắt, vậy mà đã qua rất nhiều năm. Năm đó bởi vì gia đình Tần Huy một mực không đồng ý, hắn liền đem A Lặc đi tha hương để tránh gia đình đuổi giết, về sau, bọn họ liền yêu thích cuộc sống như vậy. Đứa nhỏ Tần Hiên này là phu phu Tần Huy đầu xuân năm nay đưa tới. Bụng A Lặc lại có, Tần Huy vì muốn chiếu cố A Lặc, Tần Hiên lại còn nhỏ, căn bản là bận không chịu nổi, cho nên đành đưa đến chỗ Dương Dật. Dương Dật và Trần Tĩnh cũng khuyên bọn họ ở lại, chờ khi nào hài tử sinh ra rồi hãy đi, kết quả, hai người ngốc không nổi một chỗ quá lâu, ở vài ngày lại đi mất, hẹn bọn họ thêm vài ba năm sẽ quay về đón hài tử đi.

Hiện tại rượu đỏ của Dương gia đã nổi danh ở Thượng Kinh, mấy ngọn núi phụ cận vì có Dương gia thu mua nho nên đều chuyển sang trồng nho, giá cả không tệ, mọi người ai nấy cũng đều có thể kiếm được thêm chút bạc. Dương gia cũng mở thêm một tràng nấu rượu, không những ủ rượu nho, còn nấu cả rượu gạo, ngay cả nho và các loại quả khô cũng sản xuất. Có thể nói nhà bọn họ bây giờ chính là phú giáp một phương.

“A Dật, kêu bọn nhỏ đến ăn điểm tâm đi, đừng có chạy loạn khắp nơi, ngay cả bộ dáng của ca nhi cũng không có, so với đám tiểu tử còn nghịch hơn.” – Trần Tĩnh bưng bánh ngọt tới nói, trong nhà bọn họ có rất ít người hầu, chỉ thuê mấy người để nấu nướng và dọn dẹp, hai người bọn họ sợ nhiều người sẽ nháo ra nhiều chuyện không hay.

“Nghịch ngợm thì sao chứ, ngươi cũng có giống ca nhi chút nào đâu, vậy mà ta vẫn yêu muốn chết đấy thôi. Bọn nó nghịch ngợm như vậy cũng tốt, vô ưu vô lự.” – Dương Dật nói, tiện tay nhúm một khối bánh ngọt đưa đến bên miệng Trần Tĩnh, ngăn lại Trần Tĩnh chuẩn bị cằn nhằn.

“Cha, a mỗ, hai người có ăn ngon cũng không chịu gọi ta một tiếng. Mỹ nhân ca ca của ta bao giờ mới đến nha.” – Tiểu Bảo vừa về đến nhà, nhảy xuống ngựa kêu lên. Nó hiện tại đã tám tuổi, nội công luyện cũng không tồi. Nửa năm trước Trần Tĩnh đã để nó tự mình đến học đường. Nó vừa rồi mới xong công khóa, từ học đường trở về, cứ tưởng trễ điểm tâm chiều, không ngờ vẫn còn kịp. Đương nhiên đối Tiểu Bảo mà nói, nó sợ trễ bữa chiều không phải vì sợ đói bụng, mà là sợ lỡ mất thời điểm hạnh phúc mà toàn gia cùng đoàn tụ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play