Quân nhân làm việc, tác phong đúng là vô cùng nhanh nhẹn, chỉ mới đến sáng sớm hôm sau Trần Tĩnh đã dẫn hai xe than đá trở về.

Tiểu Trần tướng quân đem than đá vận chuyển đến quặng mỏ, còn Trần Tĩnh thì đến chiều cũng về đến nhà. Vừa về đến nơi đã thấy bốn tiểu gia hỏa trắng nõn nà đang ngủ ngon lành trên giường, Dương Dật nằm ở bên ngoài cùng, Tiểu Bảo nằm mãi bên trong, còn hai tiểu ca nhi, Quân Hạo nửa thân thể ghé vào người Tiểu Bảo, Quân An thì leo hẳn lên ngực Dương Dật mà nằm, trên cái miệng nhỏ nhắn còn chảy nước miếng óng ánh.

Y cần thận dịch Dương Dật vào bên trong một chút, lại đem Quân An dịch xuống dưới, kiến nó nằm trong lòng chứ không còn đè lên ngực hắn nữa, đồng dạng cũng đem Quân Hạo ôm xuống khỏi người Tiểu Bảo. Tiểu Quân Hạo vừa bị đụng vào thì mở mắt, nhìn thấy là a mỗ của mình, lại uốn éo thân thể nho nhỏ rồi tiếp tục ngủ.

Trần Tĩnh vừa nằm xuống không lâu, Dương Dật đã đem tiểu Quân An đang nằm trong ngực mình bỏ sang một bên, rúc vào trong ngực y. Tiểu gia hỏa đáng thương chỉ đành hướng vào trong người ca ca của mình, hu, đúng là chỉ có ca ca cùng nó lớn lên mới vĩnh viễn không vứt bỏ nó mà. Trần Tĩnh bất đắc dĩ nhìn Dương Dật hướng vào ngực mình tìm một vị trí thoải mái rồi lại tiếp tục ngủ tiếp.

Lông mi thật dài rung rung vài cái, sau đó Dương Dật mở mắt, chớp chớp, lại lấy tay dụi dụi, A Tĩnh của hắn trở về, mà bản thân mình lại đã sớm mà leo lên người y lại không biết. Cuối cùng, hắn ở khóe miệng Trần Tĩnh hôn hai cái. Lúc qua đầu lại, hắn nhìn thấy tiểu Quân An bị mình ném ở một bên, trong lòng âm ầm áy náy, tiểu gia hỏa, cha thực sự xin lỗi ngươi, cha cũng không biết tại sao a mỗ ngươi vừa về bản thân lại đem ngươi ném sang một bên nha.

Cầm bản vẽ hầm lò luyện quặng lên xem, Dương Dật nhận ra đó là một cái lò lửa vô cùng rộng, phía trước được hợp bởi ba cái lò được đắp bằng bùn. Hắn nghe tiểu nhị luyện quặng nói, kỳ thực bên trong những cái bếp lò cao cao kia cũng không có nhiều quặng, mỗi lần bọn hắn luyện cũng chỉ cho vào mấy trăm cân, đợi những quặng đó sau một thời gian dài bị lửa nung thành nước chảy ra mới múc nước quặng đó chế tạo thành binh khí. Dương Dật cũng đã hỏi qua, phải mất bao nhiêu thời gian mới có nung khiến quặng biến thành nước thì nhận được câu trả lời là rất lâu.

Muốn đề cao sức nóng, sau này cứ dùng than đá sẽ có thể cải thiện được không ít, ngoài ra, bên trong bản vẽ hắn còn nhìn thấy có mấy cái túi gió, nhưng mà, so với những gì Dương Dật biết, thì đối với hắn những túi gió này tuyệt đối không thể dùng được. Hiện tại, hắn muốn dùng nguyên lý làm quạt của hiện đại tạo một cái túi gió mới, dù méo tròn thế nào thì chắc chắn cũng sẽ hơn loại túi gió đơn này ở nơi này nhiều.

“A Dật, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? Thật không ngờ loại đá kia đốt lên so với than còn tốt hơn nhiều lần, đúng rồi, A Dật, ngươi xem, đây là bọn hắn tặng cho ngươi đấy.” – Trần Tĩnh cầm lấy cái hộp nhỏ bằng gỗ đưa đến trước mặt Dương Dật lúc này vẫn đang cầm bản vẽ bằng than trên tay.

“Ta đang suy nghĩ biện pháp để làm tăng thêm nhiệt độ. Đúng rồi, đây là cái gì?” – Dương Dật nhận lấy hộp gỗ Trần Tĩnh đưa cho mình.

Sau khi mở ra, bên trong xuất hiện một con dao găm, con dao găm này cực mỏng, bề rộng bằng khoảng hai ngón tay, vô cùng sắc bắn, không có hoa văn hoa lệ màu mè gì, đơn giản lại mộc mạc, là loại phong cách mà Dương Dật ưa thích nhất.

“A Tĩnh, thứ này không tệ, nhìn xem bộ dạng rất tốt, rất sắc bén, so với dao găm lần trước lấy ở chỗ Thiết Đầu đại thúc còn tốt hơn.” – Dương Dật cầm dao trong tay nói. Con dao găm này cầm trong tay sờ lên cảm giác có một cỗ khí lạnh buốt, còn lộ ra hàn khí thật sâu, hơn nữa, thứ này nếu đem đi ám sát đúng là rất tốt, hoàn toàn không giống với loại của Thiết Đầu đại thúc đã rèn ra, hàn quang bắn ra bốn phía, rút ra một cái liền bị người ta phát hiện.

“Được rồi, đừng đùa nữa, thứ ngươi vẽ ra này là gì, nhìn bộ dáng thật giống một cái chong chóng.” – Trần Tĩnh chuyển đi lực chú ý của Dương Dật, vừa rồi nhìn hắn cầm con dao găm quá mức sắc kia, y vẫn luôn lo lắng hắn không cẩn thận lại cắt vào tay. Rõ ràng lúc nãy bản thân cầm qua chẳng cảm thấy có gì nguy hiểm, nhưng vừa đến tay Dương Dật thì lại cảm thấy thật lo lắng.

Dương Dật đưa con dao găm cho Trần Tĩnh, thứ này đưa cho hắn cũng chẳng có chỗ dùng, gọt hoa quả cũng chẳng cần đến đã có Trần Tĩnh làm rồi. Cũng không hiểu sao mỗi lần hắn gọt lại đem thịt quả cắt đi hết, mà y làm thì nhìn lại luôn căng tròn, trông có vẻ đặc biệt ngon, cho nên, con dao này đặt ở trong tay Trần Tĩnh chính là tốt nhất.

“A Tĩnh, thứ này đúng thực là rất giống với chong chóng, nhưng mà không phải là dùng giấy để làm, mà là dùng miếng sắt làm. Làm tốt thứ này, sau đó đặt túi gió ra đầu gió, như vậy có thể quạt khiến cho lò than cháy rất vượng, có thể tăng cao nhiệt độ lên.” – Dương Dật chỉ vào thứ bên trên bản thiết kế nói.

Trần Tĩnh nhìn nhìn thứ này, trong lòng nghĩ, lúc chế tạo khẳng định sẽ rất khó, y cũng không muốn khiến hắn phải lạnh tâm lúc này.

Đám tiểu gia hỏa đã bắt đầu cùng a ma bọn họ đùa đến quen thuộc, buổi tối chỉ cần ngủ cùng với Tiểu Bảo, bọn nó cũng không khóc nháo đòi cha và a mỗ nữa.

“Chu đại thúc có thể đem nó chế càng mỏng hơn một chút được không? Chính là chỗ viền này này. Chúng ta ít nhất phải làm một phiến to khoảng nửa mét, như vậy mới có thể càng tăng sức gió lên được.”

Chong chóng to như vậy, mấy người sư phó có kỹ thuật rèn tốt nhất cũng phải bỏ ra mười ngày rút cuộc mới có thể dựa theo đúng lời của Dương Dật mà làm ra một cái. Có điều, lúc lắp đặt thì lại xảy ra vấn đề, lúc gió đẩy vào trong túi gió thì không sao, nhưng lúc quay trở lại thì lại có vấn đề lớn. Dương Dật biết đó là do sức gió kéo lại khiến cho cánh quạt bị phản tác dụng, cho nên phương pháp kia không dùng được, hắn đành phải kiếm biện pháp khác.

Một tháng sau, cuối cùng Dương Dật định dùng da thú làm thành một cái quạt có tay cầm, tuy rằng cuối cùng kế hoạch này bị phá sản, thế nhưng chậm rãi cũng đã làm ra được một cái quạt chân chính, có điểu muốn dùng thì phải dùng tay để lay động. Chỉ là, như vậy thôi cũng đã khiến những thợ rèn phải rèn binh khí giữa trời nắng chói chang thoải mái hơn không ít.

Vì để tăng độ nóng của lò, bọn họ quyết định tăng thêm hai cái túi gió, như vậy, bên trong một cái đại lò sẽ có ba túi gió, phần than đã tàn ở miệng lò cũng không cần phải dùng xẻng xúc ra, độ nóng cũng tăng lên rất nhiều. Bời vậy, thời gian luyện thép rút ngắn lại rất nhiều, hơn nữa, sản phẩm làm ra, về chất lượng, những thứ trước kia làm ra căn bản là không cùng một cấp bậc.

“A Dật, chúng ta về nhà thôi, chuyện ở chỗ này đã giải quyết được rồi, số binh khí hiện tại rèn được cũng đã khá nhiều, chất lượng cũng tương đương với Đại Ngạo quốc, bọn Tiểu Bảo đều nhớ người, còn có, hai tiểu ca nhi cũng đã biết đi rồi, ngươi không muốn xem sao.” – Trần Tĩnh đi theo phía sau Dương Dật nói. Y thực sự không nên mang theo Dương Dật đến nơi này, hiện tại hắn bị phơi nắng thành đen luôn rồi. Kỳ thực, Trần Tĩnh cũng không biết, Dương Dật thực ra là bị nhiệt độ cao của lò đúc làm cho nóng đến đỏ bừng cả mặt mũi lên thôi. Có điều, y thực sự không muốn hắn mỗi ngày đều đi theo phía sau mấy thợ rèn kia, nghề rèn này thực sự không phải thứ tốt để theo.

Dương Dật gần đây có chút mê luyến công việc rèn sắt này, nghĩ đến những thứ đồ vật thần kỳ đều đó thể từ nơi này làm được, cảm giác thực sự rất tuyệt.

Chỉ là, vừa nghe đến chuyện tiểu ca nhi nhà mình đã biết đi, Dương Dật cũng cảm thấy nhớ đám nhóc con mập mạp đó, đúng là đã rất lâu hắn chưa có trở về rồi, đúng là rất muốn về nhìn hài tử. Mấy ngày trước Trần Tĩnh đã đem những vũ khí đã rèn tốt kia đến tiền tuyến phía Đại Ngạo quốc, có thể yên tâm trở về rồi.

“Được rồi, chúng ta trở về thôi. Chu sư phó, ta phải về nhà với đám hài tử rồi, hai ngày nữa sẽ lại đến thăm mọi người.” – Dương Dật cầm lấy bản vẽ trong tay, kỳ thực hắn còn muốn chế ra xe đạp các thứ nữa.

Trần Tĩnh mặt đầy hắc tuyến nhìn Dương Dật, muốn đi a, sao ta có thể lại để ngươi quay lại nơi này nữa chứ. Nguyên bản, y cho rằng Dương Dật đã sớm về nhà, thật không ngờ, lúc mình về đến nơi thì hắn vậy mà vẫn sống ở chỗ này, lúc trước hắn cũng có về một lần, nhưng sau đó lại bị mấy thợ rèn ở đây đem linh hồn câu đi mất.

Cái người lúc trước vừa mới mấy ngày không nhìn thấy mình đã bổ nhào đến trong lòng mình hôn hôn gặm gặm, bây giờ lại một mực cúi đầu nhìn bản vẽ, ngay cả một chút biểu tình cũng không có. Vì vây, Trần Tĩnh quyết định phải mang Dương Dật về, sau này cũng không cho quay lại nữa, mọi chuyện ở đây đã có Tiểu Trần tướng quân lo liệu, không còn chuyện của bọn họ nữa, A Dật dĩ nhiên là phải về nhà.

“A Tĩnh, mấy cái quạt đó là ta làm đó, ngươi nói, mấy cái đó mùa hè dùng tốt hay không nha.” – Dương Dật vẫn còn chưa nhận ra trong nội tâm Trần Tĩnh bây giờ đã bắt đầu chán ghét cái chỗ kia rồi, cho nên hắn vẫn còn ngồi trong lòng y không ngừng nói về những chuyện mà mình đã làm trong lò rèn trong thời gian qua.

Hiện tại trời đã vào thu, ngựa bước đi chầm chậm, gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, Trần Tĩnh cúi đầu, hôn lên cái miệng vẫn không ngừng nói chuyện kia.

Sau khi bị hôn, Dương Dật cuối cùng cũng tìm về sắc tâm của mình, ôm lấy Trần Tĩnh bắt đầu kịch liệt đáp lại. Cuối cùng, hắn chuyển thân, ngồi đối mặt với Trần Tĩnh, khuôn mặt đỏ bừng chôn trong ngực y, ra sức gặp cắn.

“Cha! Cha sao lại biến thành đen rồi?” – vừa nhìn thấy Dương Dật đi vào, Trần Tĩnh liền chạy tới kêu lên. Mà tiểu ca nhi nghe thấy thanh âm ở cửa, bốn con mắt to tròn đồng loạt nhìn về phía cha bọn nó, trong mắt còn mang theo nghi hoặc, vì cái gì cha nhìn không giống lúc trước nha.

Dương Dật đỡ lấy Tiểu Bảo đang nhảy phốc lên ôm lấy cổ mình, dùng sức cọ cọ khuôn mặt non mềm của nó hai cái, thời điểm ở lò rèn bên kia còn không cảm thấy gì, bây giờ nhìn thấy mấy tiểu gia hỏa, hắn mới biết mình nhớ Tiểu Bảo cùng mấy tiểu ca nhi tới mức nào. Khó trách hôm nay sắc mặt của Trần Tĩnh không tốt lắm, thì ra là do mình đã lạnh nhạt y.

Cuộc sống lại bắt đầu quay lại quỹ đạo như cũ, sau khi về đến nhà, Dương Dật lại bắt đầu những ngày tháng biếng nhác sinh hoạt như cũ. Hôm nay, đột nhiên hắn lại nhớ tới chuyện bán quặng mỏ, rõ ràng bản thân phải phát tài rồi chứ, sao đến bây giờ ngay cả một mao tiền cũng không nhận được? Thật sự là phí công khổ cực một hồi.

Nghĩ đến chuyện này hắn lại ai thán, quả nhiên đây không phải là chuyện hắn có thể dùng để kiếm tiền được, xem ra vẫn là đi nhưỡng rượu của mình cho tốt thì hơn.

“Làm sao vậy? Mất hứng?” – Trần Tĩnh thấy vẻ mặt Dương Dật ỉu xìu liền hỏi.

“A Tĩnh, ngươi nói thử xem, ta phát hiện mấy cái mỏ than kia, như thế nào lại không thấy hoàng thượng của các ngươi thưởng chút hoàng kim a.” – Dương Dật nói, tiền a, hắn cần tiền, không muốn để ca nhi nhà mình bao a.

“Tiền? A Dật, nếu như chuyện này để hoàng thượng biết được, ngươi khả năng có thể phải vào triều làm quan, cho nên chuyện lần này phụ thân không bẩm báo kỹ càng cho hoàng thượng. Nếu như A Dật muốn vào triều làm quan, vậy để ta nói phụ thân nhắc đến công lao của ngươi.” – Trần Tĩnh ôm lấy Dương Dật nói, trong lòng y vẫn có tư tâm, không muốn để cho hắn đi làm quan.

Nghe được những lời của Trần Tĩnh, Dương Dật liền biết y không muốn thay đổi cuộc sống hiện tại. Hắn cũng biết, nếu như chuyện này để hoàng thượng biết rõ, vậy thì cuộc sống của cả nhà mình sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất, mà cuộc sống khoan thai tự tại như bây giờ sợ là sẽ không thể trở lại được nữa. Hơn nữa, Trần Tĩnh lại ưu tú như vậy, nếu có ngày bị tên ở Thượng Kinh nào đó câu dẫn đi mất thì hắn phải làm sao bây giờ. Vả lại, Dương Dật cũng biết rõ, bản thân mình cũng chẳng thích làm quan, hắn chỉ muốn tự do tự tại, so với việc đó, hắn còn thích mỗi ngày ngủ đến khi nào muốn tỉnh thì tỉnh hơn. Tốt nhất là kiếm một việc gì đó kiếm tiền đến tay là được rồi, không cần phải nhúng một chân vào sự vụ trong triều đình kia.

“Quân Hạo tới đây, tới chỗ cha này, ngươi nhất định làm được nha, đến nha.” – Dương Dật ngồi cách xa Tiểu Quân Hạo ba bước, cầm lấy cái lục lạc mà tiểu gia hỏa vô cùng thích đong đưa, dụ dỗ nó tập đi.

Hai mắt Quân Hạo mở to nhìn thứ trong tay cha mình, mắt thấy cái lục lạc cách càng lúc càng xa, nó rút cuộc cũng bắt đầu bước những bước đi đầu tiên trong đời.

Mắt thấy Tiểu Quân Hạo đã bước đến chỗ mình, Dương Dật rất nhanh ôm lấy nó, đem cái lục lạc được thắt nơ đỏ hình con bướm nhét vào trong tay bé con. Vài ngày trước, Trần Tĩnh vì lừa hắn về nên nói dối là đám tiểu gia hỏa đã biết đi, nhưng thực tế là chúng nó chỉ mới đứng lên được một chút, không dám bước bước nào. Hiện tại thì tốt rồi, Quân Hạo cuối cùng cũng đã đi được, đã có lần đầu tiên tất sẽ có lần thứ hai. Ừ, hiện tại đến lượt Tiểu Quân An vẫn đang ngồi một bên nhìn chằm chằm ca ca mình.

“Đến! Tiểu gia hỏa, hiện tại đến phiên ngươi nha!” – Dương Dật nâng nhóc con đứng dậy, chính mình lại ngồi cách nó vài bước, cầm lấy mộc cầu mà Quân An thích nhất, dùng dây đỏ cột hai trái mộc cầu lại với nhau đung đưa khiến chúng phát ra âm thanh mà tiểu gia hỏa thích nhất.

“Đến nha, đến nha, đến đây rồi cha sẽ đưa nó cho ngươi, tiểu gia hỏa mau mau tới đây nào!” – Dương Dật vung vẩy mộc cầu trong tay bắt đầu dụ dỗ, đáng tiếc, Tiểu Quân An lại là đứa nhỏ không dễ lừa, chỉ thấy nó đặt mông ngồi trên ghế trúc, một đôi mắt to tròn thẳng ngoắc ngoắc trừng cha mình. Một lúc sau, tiểu tử kia liền dùng hai tay hai chân, bò đến bên người Dương Dật, thò tay muốn đoạt lấy mộc cầu.

“Nhóc con, phạm quy rồi, đến, chúng ta làm lại một lần nữa, ngươi bước tới đây, cha liền đem nó cho ngươi, được không nào.” – Dương Dật nâng nâng thứ trong tay nói ra, đáng tiếc, tiểu tử này lại không dễ nói chuyện như ca ca nó, nhìn thấy cầu cầu mà mình thích cách ngày càng xa, Tiểu Quân An liền oa oa khóc lớn lên.

Dương Dật bất lực nhìn tiểu gia hỏa chơi xấu, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này trưởng thành tuyệt đối khó trị a, vẫn là ca ca nó ngoan hơn chút. Thế là, hắn đành phải đem cầu cầu trong tay mình đưa cho nhóc con, vừa đoạt được cầu cầu đến tay, nó liền thu lại thanh âm, thật đúng là giảo hoạt.

“A Dật, chúng ta thu dọn đồ đạc đi Thượng Kinh thôi, ta hôm nay vừa mới nhận được thư nói thân thể gia gia đột nhiên không được tốt lắm, thái y viện đều nói ông khả năng không qua được mùa đông năm nay. Phụ thân và a mỗ đều hi vọng chúng ta đem tiểu ca nhi bọn nó đến gặp gia gia.” – Trần Tĩnh bước nhanh vào phòng nói.

“Tại sao lại có thể như vậy? Mới một thời gian trước không phải vẫn còn rất tốt sao?” – Dương Dật hỏi, hắn nhớ rõ lúc a mỗ Trần Tĩnh tới có nói qua, thân thể lão gia tử vẫn còn rất cường tráng, sao đột nhiên lại bệnh không dậy nổi thế được.

Trong nội tâm Trần Tĩnh cũng bất đắc dĩ, gia gia của y như vậy cũng coi như trường thọ, tính đến giờ cũng đã lớn tuổi rồi, trước kia ở chiến trường ít nhiều cũng lưu lại nội thương, bây giờ thân thể suy yếu thì toàn bộ bạo phát đi ra, tình huống như vậy, lớn tuổi rồi rất khó cứu vãn lại được.

“Gia gia đã lớn tuổi, những vết thương lưu lại trên chiến trường trước kia toàn bộ bạo phát ra nên mới như vậy. Bây giờ chúng ta chạy đến đó nhanh một chút, ta còn muốn để gia gia nhìn thấy tiểu ca nhi nhà chúng ta, cũng để cho Tiểu Bảo trò chuyện với gia gia nó. Nhất định trong khoảng thời gian này ông rất nhớ Tiểu Bảo đấy.” – Trần Tĩnh nhìn nhìn Dương Dật nói.

Triệu Phượng Nghi cùng với Dương Dật ôm theo tiểu ca nhi đi sau, Trịnh lão gia tử và Trần Tĩnh dẫn Tiểu Bảo trở về trước, người của hoàng thượng phái tới rất nhanh sẽ đến đón bọn họ.

Trải qua màn trời chiếu đất hơn mười ngày, cuối cùng cũng về tới Thượng Kinh, bới vì có Triệu Phượng Nghi cho nên bọn tiểu ca nhi được chiếu cố vô cùng tốt, ngược lại, Dương Dật thì có chút gầy đi. Cả ngày cả đêm phải trông chừng hai hài tử, lại còn phải đi gấp rút cho nên hắn quả thật có chút không chịu đựng nổi.

“A Tĩnh, thân thể gia gia thế nào rồi?” – vừa nhìn thấy Trần Tĩnh Dương Dật đã hỏi.

“Gia gia hiện tại vẫn ổn, mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc, hôm nay biết được tiểu ca nhi và các ngươi về đến nên rất cao hứng, hiện tại đang ở trong sân phơi nắng. Dương Dật, ngươi gầy. Tiểu ca nhi đâu rồi? Trên đường đi có gặp chuyện gì không?” – Trần Tĩnh hôn hôn trán Dương Dật hỏi, nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của hắn, y lại đai lòng. Thời điểm bọn họ tách ra, khuôn mặt Dương Dật vẫn còn trắng nõn nà, hiện tại gặp lại, chẳng những sắc mặt kém đi nhiều, mà ngay cả đôi môi vốn đỏ au của hắn cũng mang theo chút khô nứt.

Nắm lấy cánh tay lạnh buốt của Dương Dật, Trần Tĩnh cởi áo choàng của mình ra choàng lên cho hắn, so với chỗ bọn họ, Thượng Kinh lạnh hơn không ít, lúc đi do gấp gáp cũng không chuẩn bị nhiểu quần áo dày hơn một chút cho Dương Dật.

“Đang ngủ trong xe ngựa kìa. Hai tên tiểu tử này đúng là biết làm khổ người a, ban ngày vừa lên xe ngựa thì bắt đầu ngủ, buổi tối lại ở trong khách *** nháo loạn không chịu ngủ nữa, nếu không có a mỗ hỗ trợ, ta thực sự cũng không biết phải làm sao với chúng nó luôn.” – Dương Dật ngáp một cái nói. Dọc theo đường đi, hắn bị hai tên nhóc con này giày vò vô cùng thảm.

Sau khi đem Dương Dật và tiểu ca nhi đi gặp lão gia tử, Trần Tĩnh liền mang hắn đi tắm nước nóng, hiện tại, Dương Dật đang co lại trên giường ngủ ngon lành.

Riêng hai tiểu ca nhi thì lại ngồi trên thảm lông dê chơi đùa, Tiểu Bảo cũng cùng đệ đệ náo, mấy ngày rồi nó không được gặp đệ đệ, bây giờ cha và đệ đến nên nó đặc biệt vui vẻ.

Trần Tĩnh ngồi ở bên giường trông chừng Dương Dật, tuy rằng y và phụ thân đều đem công lao đẩy đến trên thân người khác, nhưng mà chuyện của A Dật vẫn bị hoàng thượng biết được. Chiến tranh với Đại Ngạo quốc diễn ra không được thuận lợi, từ lúc ca ca y bắt đầu đánh với Đại Ngạo đến giờ chưa từng thực sự thắng qua. Con đường về sau phải đi như thế nào, Trần Tĩnh có chút mê mang. Có lẽ, y phải đi giúp ca ca đánh trận, nếu không một ngày nào đó Đại Ngạo thực sự có thể binh lâm thành hạ, tổ chim bị phá sao có thể bảo toàn trứng cơ chứ. Tâm nguyện của y, chỉ là mong A Dật của mình có thể vĩnh viễn đều vui vui sướng sướng, vô ưu vô lự thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play