Hạ Thụy Nhiên là một cảnh sát nhưng bề ngoài trông anh rất tuấn tú, diện mạo ôn hòa, bộ dáng hào hoa phong nhã nên người bình thường thường không thể nhìn ra nghề nghiệp của anh.

Hạ Thụy Nhiên cũng là một người rất hiền lành, bóng đèn nhà hàng xóm cháy, vòi nước hỏng, không cần kêu, chỉ cầ phàn nàn một tiếng trước cửa, anh liền mang dụng cụ chạy sang sửa giúp. Người ta tỏ vẻ cảm ơn, mời anh sang ăn bữa cơm, Hạ Thụy Nhiên liên tục xua tay, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, nói chuyện cũng thành nói lắp.

“Tiểu tử này thật không tồi.” Bà lão tóc trắng xóa nhà kế bên mỗi lần nhìn thấy anh liền khen ngợi không dứt,lại trừng mắt, coi như chuyện trong nhà mình nói: “Nếu có cô gái nào gia cảnh tốt, thì nói cho Tiểu Hạ nhà chúng ta một tiếng, để ý nhiều chút.”

Đối phương bao giờ cũng thờ dài:

” Ai, thật ra tôi cũng muốn tìm cho cậu ấy một cô gái tốt. Bà nhìnTiểu Hạ xem, muốn diện mạo có diện mạo, lại một lòng cầu tiến, trong nhà còn không có người già cần chăm sóc. Nhưng vừa nghe cậu ấy là cảnh sát, các cô gái liền không muốn nữa”.

Làm cảnh sát quá mệt mỏi, thời gian công tác lại không ổn định, không thể chăm sóc gia đình. Hạ Thụy Nhiên lớn lên rất đẹp trai, thời còn đi học cũng có quen bạn gái, bất quá không có tình cảm gì, chưa được bao lâu liền chia tay.  Hơn nữa Hạ Thụy Nhiên cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn. Lúc trước cha mẹ anh bệnh nặng, cả nhà và xe đều bán tất, nhưng vẫn không cứu được tánh mạng hai người, một trước một sau lần lượt từ giã cõi đời, chỉ để lại cho anh một khoản nợ lớn. Tiền lương của Hạ Thụy Nhiên lại không cao, miễn cưỡng chi đủ cho cuộc sống của bản thân và trả nợ, anh không muốn cô gái kết hôn cùng mình phải chịu khổ như anh.

Bởi vì không có bạn gái nên thời gian rảnh của anh rất nhiều. Lúc không có ca trực, đồng nghiệp anh thường ra ngoài chơi, Hạ Thụy Nhiên sẽ không tham gia, nói ngại nơi đó rất buồn chán, anh thà rằng về nhà ngủ, cũng không thèm đi đâu hết.

Một ngày nào đó, Hạ Thụy Nhiên đã hết ca trực buổi trưa. Khi học đại học, anh có một người bạn khá thân, sau khi tốt nghiệp làm công tác quản lý hộ khẩu, cách nhà anh không xa,nhưng dù gần, Hạ Thụy Nhiên lại chưa bao giờ đến đó chơi qua. Tuy nhiên, hôm nay rảnh rỗi không có việc gì làm, anh muốn tìm bạn cũ tán gẫu, lấp đầy cái khoảng thời gian nhàm chán này.

Người bạn kia tên là Chu Sinh, nghe tên có vẻ là một người nho nhã hiền lành, nhưng thực tế lại là một người đàn ông anh khí mười phần, cao một mét chín, làn da phơi nắng đen bóng, sáu khối cơ bụng chỉnh tề, bất quá bây giờ cũng chưa có bạn gái. Nếu có bạn gái, khẳng đinh người ta sẽ không cùng Hạ Thụy Nhiên nói chuyện phiếm.

Hạ Thụy Nhiên còn chưa ăn cơm trưa, mua ba khối gà rán đem đi cùng, xem như ứng phó một chút. Hiện tại trong văn phòng, trừ bỏ Chu Sinh, còn có một nữ nhân viên văn chức, tuy nói người ta không ăn thực phẩm dầu mỡ, nhưng Hạ Thụy Nhiên Vẫn cứ mua, coi như là tôn trọng phái nữ.

Ai ngờ đến khi Hạ Thụy Nhiên đi qua, trong văn phòng có ba người, Chu Sinh cùng một đồng nghiệp đang cầm bút thẩm vấn. Trên chiếc ghế dựa bằng gỗ ở giữa phòng, một thiếu niên đang ngồi, thoạt nhìn còn chưa trưởng thành, gương mặt cứng ngắc, hai chân khép lại, lưng không dám tựa vào ghế dựa phía sau, giống như phi thường khẩn trương. Mà nữ đồng nghiệp kia hẳn đã đi ăn cơm, không có ở trong này.

“Thế này là sao?” Hạ Thụy Nhiên tháo mũ xuống, đem chân gà đưa cho Chu Sinh, hỏi.

” Không có chuyện g lớn, chỉ là không có giấy phép lái xe.” Chu Sinh vươn tay nhận lấy, chưa ăn mà để ở bên cạnh, ” Kêu cậu ta nộp tiền phạt, cậu ta nói không có tiền.”

“Nhìn tuổi cũng không lớn, chắc không phải là vị thành niên chứ?”

“Không biết a, hỏi cái gì cậu ta cũng nói không biết, hỏi đến tên liền im lặng luôn.” Chu Sinh nhíu mày, chuyện này thực phức tạp.

Hạ Thụy Nhiên từng đối mặt rất nhiều phần tử tội phạm, tâm lý rèn luyện rất tốt, đối với việc này cũng không phản ứng mình, thậm chí còn đi lên phía trước, xoay người đối thiếu niên kia nói:

” Cậu tên gì?”

Lúc trước đã nói qua, bộ dạng Hạ Thụy Nhiên ôn hòa, khí chất cũng đoan chính, trước kia khi thẩm vấn vị thành niên hoặc phạm nhân nữ, đều do anh đảm nhận, làm cho đối phương buông lỏng cảnh giác. Thiếu niên thấy Hạ Thụy Nhiên xoay người, hơi hơi dịch về phía sau một chút, cả người đều cứng ngắc, hai mắt mở lớn, mặt không biết vì cái gì mà đỏ lên, tựa hồ muốn mở miệng nói ra suy nghĩ của mình, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Hạ Thụy Nhiên kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, thấy cậu ta quả nhiên không nói lời nào, vuốt cái mũi cười cười, xoay người ngồi xuống bên cạnh Chu Sinh.

Chu Sinh cảm thấy thực bất đắc dĩ, dùng giọng điệu thẩm vấn như không liên quan tới mình, nói:

“Nè, phối hợp chút đi. Đã giữa trưa rồi mà chúng tôi còn chưa ăn cơm nữa, cậu nhanh nói, chúng tôi liền thả ra.”

Ba người cũng không phải là người mới, liếc mắt liền nhìn ra, thiếu niên này còn chưa trưởng thành, nếu có giấy chứng nhận, liên hệ với người giám hộ để dẫn về nhà, nghiêm khắc giáo dục là được. Nhưng thiếu niên này không biết do sợ hay khẩn trương, miệng ngậm giống như vỏ sò, một câu cũng không dám nói.

Giữa trưa mùa hè vô cùng nóng bức, Hạ Thụy Nhiên cũng không muốn ăn cơm, rót chén trà ngồi ở bên cạnh Chu Sinh xem di động. Một lát sau, anh nghe được thanh âm tiếng giày cao gót, một cô gái mặc váy ngắn, dáng người rất đẹp đi đến, vừa nhìn thấy Hạ Thụy Nhiên liền cười, nói:

“Ai u, đây không phải Hạ Thụy Nhiên sao, lâu rồi không thấy an đến đây? Là đến thăm Chu Sinh à.”

Cô gái kia tên là Lâm Dật, tính tình cởi mở, rất thích nói đùa.

Chu Sinh cười mắng: “Cô nhớ tiểu Hạ nhưng đừng có lôi tôi vào.”

Lâm Dật tới đây nhận ca, để cho hai người kia đi ăn cơm, vốn dĩ do cô trông chừng, nhưng mà công việc còn chưa làm xong, vừa thấy Hạ Thụy Nhiên liền an tâm,  nhờ anh giúp để ý thiếu niên trong phòng, chính mình thì đến văn phòng phía xa chỉnh lý lại hồ sơ.

Sau khi Chu Sinh cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm, trong phòng chỉ còn lại Hạ Thụy Nhiên cùng thiếu niên, thanh âm của quạt máy bị phóng to gấp mấy lần,Hạ Thụy Nhiên cúi đầu xem màn hình di động, liếc nhìn qua thì thấy thiếu niên cong thắt lưng.

Hạ Thụy Nhiên nghĩ rằng cậu muốn đi WC, vội vàng bỏ di động tiến lên phía trước, ai ngờ còn chưa tới gần, chợt nghe bụng thiếu niên phát ra tiếng vang, Hạ Thụy Nhiên lập tức sửng sốt.

Khuôn mặt thiếu niên đột nhiên đỏ bừng, thắt lưng cúi càng thấp, có thể nhìn thấy làn da tái nhợt dới lớp quần áo, lỗ tai hồng hồng trong suốt.

“…” Hạ Thụy Nhiên khựng lại một chút, nhìn thiếu niên quẫn bách đến sắp khóc, liền lấy gà rán ờ trên bàn, đưa tới thiếu niên trước mặt, nói: “Cậu ăn đi”.

Gà rán sau khi để nguội thoạt nhìn toàn là dầu mỡ, rất không muốn ăn. Hạ Thụy Nhiên cảm thấy để cậu ăn cái này không tốt, vừa định gọi Lâm Dật, nói bản thân muốn đi căng tin mua chút đồ ăn một lần nữa, lại thấy thiếu niên sợ hãi vươn tay, lấy gà rán ăn.

Hẳn do tuổi nhỏ, ăn cơm cũng không để ý, một lát sau đã thấy cả mặt cậu đều là dầu mỡ, Hạ Thụy Nhiên quay đầu rút hai tờ giấy, quay người lại liền thấy thiếu niên đang lấy tay lau nước mắt.

Từ khi anh nhận công tác, trừ bỏ bên ngoài năng lực thừa nhận rất mạnh, đều cảm thấy áp lực rất lớn, nên đối với tình cảm kích động, ủy khuất cùng tức giận đặc biệt rõ ràng.

Hạ Thụy Nhiên thậm chí đã từng gặp qua không ít người thoạt nhìn cương ngạnh lại khóc lóc, kêu rên, lâu dần thành thói quen, nhưng vẫn không thể nhìn được phụ nữvà trẻ em khóc, nhất thời tay chân trở nên luống cuồng.

Thiếu niên khóc không thành tiếng, cái mũi chỉ ngẫu nhiên sụt sịt, chờ cậu bình tĩnh lại một chút, Hạ Thụy Nhiên ngồi xổm xuống, vành mắt nhìn thẳng thiếu niên, dùng âm thanh ôn hòa nói:

“Cậu cũng muốn rời khỏi đây đúng không? Để tôi giúp cậu liên hệ với gia đình, mang cậu trở về, được không?”

Thiếu niên rốt cục bình tĩnh trở lại, ánh mắt đỏ bừng nhìn Hạ Thụy Nhiên, thấp giọng nói:

“Tôi không có cha mẹ”

“A?”

“Bọn họ mặc kệ tôi.”

Hạ Thụy Nhiên khuyên bảo một lúc, cũng không thu được kết quả gì, cuối cùng không có biện pháp, liền hỏi: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Mười …bảy, tám tuổi.” Thiếu niên dừng một chút, nói.

Hạ Thụy Nhiên thở dài, bất đắc dĩ nói:

“Được rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play