Đối với Từ Táp mà nói, hiện tại mọi việc đều đủ, chỉ thiếu thổ lộ.
Chính là mỗi khi Lý Xuất Vân hỏi Từ Táp “Cậu đang nghĩ gì”, Từ Táp lại rút lui.
Nếu thổ lộ có thể nào, sẽ không có đường thối lui.
Nếu thổ lộ có thể nào, không thể tiếp tục làm bạn.
Một bước này, muốn bước đi, rất khó.
Khi Từ Táp vừa nghĩ tới Lý Xuất Vân sẽ khinh thường mình rồi la lên “Cậu là đồng tính luyến ái tử biến thái”, là sợ muốn chết.
Chống đầu, Từ Táp không dám nghĩ nữa.
Hầu Dũng đã biết Từ Táp kéo dài một tuần cũng không có thổ lộ, nhéo Từ Táp kêu to: “Cậu có phải đàn ông hay không, thi đấu cũng có hai đợt, cậu cư nhiên ngay cả một câu cũng không nói.”
“Việc này so với đá banh vào vùng cấm của khung thành, còn khó hơn.”
“Khụ, cái so sánh thối nát gì.”
Lý Xuất Vân không phải không biết Từ Táp có lời muốn nói với mình, cậu mơ hồ cảm thấy, mỗi khi nhìn đến Từ Táp muốn nói lại thôi, Lý Xuất Vân sẽ dâng lên một tia thất vọng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ chuyện này sẽ phát triển theo phương hướng không tốt.
Vào một buổi trưa, Lý Xuất Vân làm thí nghiệm xong, không ở lại thư viện, tính toán về nhà yên tĩnh nghĩ một chút chuyện.
Chính là Từ Táp trở về sớm hơn.”A, cậu sớm như vậy.”
“Ân, tôi làm bài xong rồi.”
“Đợi lát nữa tôi đi nấu cơm, tôi đang phơ quần áo.”
“Tôi không quá đói, đừng vội.” Lý Xuất Vân đứng ở trong phòng khách, nhìn đến Từ Táp đem quần áo được giặc xong, treo lên ban công phơ.
Bóng dáng Từ táp trong nắng chiều giống như là một đạo cắt hình, chiếu vào trong mắt.
Áo sơmi màu lam nhạt, ba cúc áo trên cùng được cở ra, da thịt màu đồng cổ của Từ Táp dưới ánh mặt trời, lóe sáng như viên kim cương.
Lý Xuất Vân không khỏi nhắm hai mắt lại.
Một thời gian ngắn gần đây, thời gian Từ Táp ở nhà ít hơn, ngẫu nhiên cũng sẽ ở lại ký túc xá của đội Minh Châu.
Một phần là vì Từ Táp không dám đối mặt với Lý Xuất Vân, vì chuyện thổ lộ hắn còn có chút do dự, phần khác, gần đây các hoạt động bên ngoài của đội bóng rất nhiều.
Lý Xuất Vân muốn biết chuyện của Từ Táp, lại phải giống như trước kia, phải xem tin tức mới biết được.
Tin tức trên TV, gần đây vẫn đưa tin cầu thủ đội Minh Châu mời Fan của nhóm bóng đi xem huấn luyện.
Mỗi một năm, đội Minh Châu đều mở sân huấn luyên trong thời gian ngắn cho công chúng, mọi người có thể tùy tiện đi thăm huấn luyện, cùng cầu thủ mình yêu thích tiếp xúc gần gũi.
Từ Táp cũng không phải cầu thủ có đủ khí chất thần tượng nhất đội Minh Châu, nhưng cũng là một người rất có sức ảnh hưởng, rất nhiều fan bóng nhỏ đến đều thích kề cận hắn.
Nhìn trong TV, Từ Táp chỉ bọn họ đá cầu, phi thường kiên nhẫn, bọn nhỏ cùng hắn ngoạn thành một mảnh.
Có lẽ vài năm sau, một người trong số bọn nhỏ đó sẽ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp.
Ở bên nhau cũng hơn nửa năm, Lý Xuất Vân đối với chuyện Từ Táp hiểu biết rất nhiều.
Hắn cũng không đem mình thành minh tinh, thực giản dị cũng thực bình dị gần gũi.Sau khi trận đấu kết thúc, người mê bóng vây quanh muốn kí tên, hắn cũng không cự tuyệt, đặc biệt đối với các em nhỏ yêu bóng, hắn tuyệt không đẩy bàn tay nhỏ bé bọn nhỏ ra, dù có bao nhiêu đứa cũng sẽ ký hết.
Có rảnh Từ Táp sẽ cùng tiểu cầu thủ cùng nhau đá cầu, đem kinh nghiệm huấn luyện của mình nói cho bọn hắn biết.
Thường ngày, Từ Táp thực ít đi ra ngoài dạo phố, đồ sinh hoạt hằng ngày mua một lần rất nhiều, hắn cơ hồ đem tất cả thời gian đều dùng để huấn luyện, lúc không huấn luyện sẽ xem ghi hình trận đấu.
Nghe Từ Táp nói qua, một cầu thủ, khoảng hai mươi tuổi, kỹ thuật cơ bản đã định hình, từ nay về sau có có thể làm chính là rèn luyện thể năng, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, còn có người tu dưỡng cùng đề cao hoạt động đạo đức, Lý Xuất Vân vẫn nghĩ đến, cầu thủ chỉ là đá banh, không nghĩ tới ở sau lưng còn có rất nhiều.
Từ Táp không chỉ là một cầu thủ có kỹ thuật tốt, hắn còn chuẩn bị rất nhiều thứ người khác không chuẩn bị.
Mỗi lần nhìn xem TV, rất nhiều người đều ở bên người Từ Táp ai ai cọ cọ, Lý Xuất Vân thực không thoải mái.
Chậm rãi, ngay cả Lý Xuất Vân cũng có thể phát hiện, cậu đối với Từ Táp có một loại độc chiếm dục.
Trước kia, người này là cao cao tại thượng, Lý Xuất Vân chưa từng nghĩ tới mình sẽ cùng hắn xuất hiện, cậu không nghĩ tới có một ngày sẽ quen người này.
Chính là hiện tại, hắn ở trong nhà mình, cùng nhau sống, mỗi ngày nấu cơm, giặt quần áo, quét tước, hai người cùng nhau nói chuyện phiếm.
Từ Táp anh tuấn luôn tươi cười rạng rỡ, khiến cho Lý Xuất Vân say mê, còn có, trên người Từ Táp, có hương vị của mặt trời cùng cỏ xanh.
Đó là, hơi thở trên sân cỏ.
Bây giờ Lý Xuất Vân thường thường có một ý nghĩ: mọi người có thể thích Từ Táp, nhưng Từ Táp, hắn chỉ có thể thích một mình mình.
Bị ý nghĩ của mình dọa nhảy dựng, nhưng lại không thể áp chế được suy nghĩ đó.
TV gần đây luôn luôn phát quảng cáo của Từ Táp. Lúc trước khi cùng Từ Táp nói chuyện phiếm hắn có kể Lý Xuất Vân nghe.
Trừ bỏ huấn luyện, thi đấu ra, Từ Táp không thích tham gia hoạt động buôn bán nào, hắn luôn luôn cho rằng, cầu thủ nên hảo hảo thi đấu, làm tròn bổn phận, những chuyện phân tâm khác đều không muốn làm.
Bởi vì do thị trường cường đại kêu gọi, vẫn có nhà máy hiệu buôn muốn mời Từ Táp chụp quảng cáo, cơ hồ toàn bộ bị Từ Táp từ chối, hắn đang tham gia quá vài quảng cáo công ích, toàn bộ thù lao có được đều đi quyên góp.
Trong đội Minh Châu, cao tầng của câu lạc bộ đối với việc làm của Từ Táp phê bình rất kín đáo, nhưng là vẫn tôn trọng lựa chọn của Từ Táp.
Lúc này đây, một nhà nổi danh sản xuất quần Jean mời Từ Táp, bảng giá cực cao, đồng thời nhà sản xuất cũng tỏ vẻ, quảng cáo sẽ phối hợp hoạt động công ích, đồng thời xưởng sẽ đem mỗi thương phẩm bán ra, đi quyên cho các trường học không đủ kinh phí, để mua đồ dùng thể dục.
Vì vậy, Từ Táp đồng ý.
Sau khi quảng cáo được phát ra, hưởng ứng rất lớn. Đương nhiên, một phần nguyên nhân cũng là bởi vì đại chúng rất ít nhìn thấy Từ Táp chụp quảng cáo, muốn gặp hắn, bình thường đều là ở trên sân bóng, trừ bỏ trận đấu hắn có rất ít tin tức.
Từ Táp cho rằng như vậy là đủ rồi.
Trong Quảng cáo, Từ Táp đi chân trần đứng ở bờ biển, mặc một cái áo sơmi trắng mở hết tất cả các nút, quần bò ôm sát người làm chân Từ Táp có vẻ thon dài thẳng tắp, gợi cảm nói không nên lời. Áo sơmi khoác trên vai, hiển lộ bờ vai dày rộng cùng xương quai xanh của Từ Táp, còn có, cơ bụng góc cạnh rõ ràng. TBD: ♥_♥ ực!!! Giết người không cần vũ khí.
Từ Táp là vận động viên, cơ bụng phi thường xinh đẹp, rắn chắc mà không để cho người ta cảm giác thấy quá cường hãn, quần lưng xệ đem thắt lưng mảnh khảnh cân xứng của Từ Táp hoàn toàn triển lãm ra, tin tưởng ai thấy cũng đều cảm thấy hâm mộ. TBD: Chết tập 2!! ONZ
Gió biển lướt qua, mái tóc đen của Từ Táp vũ động trong gió, gió qua, những sợ tóc mềm mại lại nằm trở lại theo nép, dưới ánh mặt trời, da thịt màu đồng cổ phản xạ quang mang thái dương.
Nhìn TV quảng cáo, tâm tình Lý Xuất Vân, từ hâm mộ, ca ngợi, chậm rãi chuyển hóa.
“Hừ, cần gì phô ra có nhiều người xem vậy chứ.” TBD: *gãi cầm* ghen hả gấu =]]]
Tính toán vừa thấy Từ Táp liền nói móc hắn vài câu, chính là gần đây Từ Táp đều không trở về, nói ở ký túc xá.
Lý Xuất Vân bắt đầu hoài nghi, Từ Táp có phải tính dọn đi không.
Ý nghĩ này khiến Lý Xuất Vân sợ hãi, nhưng cậu vẫn nghĩ không ra vì cái gì.
Hôm nay, lúc Lý Xuất Vân trở về, vừa vặn Từ Táp phải đi ra ngoài.
Ngốc ở trong phòng khách nhìn Từ Táp đi ra cửa, Lý Xuất Vân nói không ra lời.
Dĩ vãng gặp Từ Táp, hắn luôn mặc áo vận động cùng quần ngắn, nếu không thì là áo sơmi và quần jean, hôm nay hoàn toàn bất đồng.
Áo sơmi màu đen, trang sức phối với tây trang màu đen vừa người, cà- vạt màu ngân hôi, giày da màu đen, trên cổ tay đeo một cái đồng hồ màu bạc, trang sức cùng quần áo này mặc trên người Từ Táp, làm cho hắn vừa tao nhã lại toát ra vài phần thần bí, khí chất bất động như núi hiển lộ không thể nghi ngờ.
TBD: Táp, anh xác định không phải đổi nghề thành mafia chứ, sao đen nguyên con dzi =.=!!
Khuôn mặt Từ Táp anh tuấn, có thêm bộ đồ này thì càng thêm xuất chúng, tin tưởng đi tới chỗ nào đều có thể hấp dẫn vô số ánh mắt ái mộ.
Hắn quả thực giống như vương tử.
Chú ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Lý Xuất Vân, Từ Táp cúi đầu, đưa tay vuốt tóc ở trên trán, trong nụ cười mang chút ngượng ngùng nho nhỏ.
Lý Xuất Vân thưởng thức tất cả trước mắt, đột nhiên trong lòng vừa động, lập tức đặt câu hỏi: “Cậu muốn làm gì? Bán hoa*?”
_Từ gốc là Tố Tú, ai có biết nghĩa khác thì chỉ tiểu Bạch với.
Từ Táp lắc đầu, “Không phải, hôm nay câu lạc bộ có cái tiệc rượu, tất cả mọi người phải tham dự.”
“Mặc thành như vậy, như vũ nam a.” Lý Xuất Vân không chút khách khí bình luận. Kỳ thật, bộ đồ này phi thường đứng đắn, dù không đẹp, nhưng Từ Táp mặc vào phi thường đẹp trai.
Từ Táp sửng sốt, cúi đầu nhìn xem, “Tôi không biết, đây là trang phục đoan trang, chúng tôi vẫn có người tài trợ trang phục.”
“Hừ.”
Không rõ vì cái gì Lý Xuất Vân lại mất hứng, Từ Táp dường như nghiên cứu nhìn cậu.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì, Từ Táp nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ, “Đã đến giờ, tôi đi
đây.” Mở cửa, Từ Táp quay đầu dặn dò, “Cơm ở trong nồi, nhớ hâm nóng rồi mới ăn.”
Nhìn bóng dáng Từ Táp biến mất ở phía sau cửa, trong lòng Lý Xuất Vân dâng lên một cỗ sợ hãi, nếu, Từ Táp không bao giờ trở lại nữa, biến ất trong cuộc sống của mình, mình phải làm sao bây giờ.
Rút vào trong sô pha, cắn ngón tay, Lý Xuất Vân suy nghĩ thật lâu, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.
Bầu trời tối dần, Lý Xuất Vân cũng không có bật đèn, vẫn rút trong sô pha.
Buổi tối mau mười một giờ thời điểm, cửa phòng mở, Từ Táp đã trở lại.
Lý Xuất Vân nghe thấy tiếng cửa phòng mở, vội vàng dùng sức hít hít cái mũi, muốn đứng lên trở về phòng, lại bởi vì co lại quá lâu mà chân đều tê hết, nhất thời không thể đứng lên.
Mở đèn phòng khách lên, Từ Táp thấy Lý Xuất Vân rút trong sô pha.
“Tiểu hùng miêu, cậu không ngủ? Không bật đèn, ta còn tưởng rằng cậu đã ngủ.”
Lý Xuất Vân lại hút hút cái mũi, không.
Từ Táp thay tây trang ra, vẫn mặc áo sơmi màu đen cùng quần tây, đi vào phòng bếp hỏi: “Tiểu hùng miêu, muốn uống nước không.”
“Không cần.”
Phát hiện bữa tối không bị động tới, Từ Táp nhíu mày, Lý Xuất Vân đối đồ ăn dị thường chấp nhất, hôm nay cư nhiên không có ăn cơm chiều.
Rót một chén sữa, Từ Táp đem cái chén đặt trên bàn trà giữa sô pha.
“Tiểu hùng miêu, làm sao vậy?” Muốn tới gần một chút nhìn mặt Lý Xuất Vân, lại bị cậu né tránh.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có.”
“Gần đây công khóa không thuận lợi?”
“Không phải.”
“Kia làm sao vậy chứ?” Từ Táp hỏi thập phần ôn nhu, gặp Lý Xuất Vân xoay đến xoay đi trốn tránh, liền vươn tay sờ sờ đầu cậu.
Lý Xuất Vân “Ba” một cái hất tay Từ Táp ra, “Đừng đụng tôi.”
“Rốt cuộc có chuyện gì không vui, ngay cả cơm chiều đều không có ăn.” Mới vừa hỏi xong những lời này, chợt nghe thấy bụng Lý Xuất Vân phát ra một trận kêu càu nhàu.
Từ Táp nở nụ cười.
Lý Xuất Vân tức giận trừng hướng Từ Táp, “Cậu cười cái gì?”
“Trước đem sữa uống ngay.”
Lý Xuất Vân uốnđầu, “Không uống.”
“Cậu lại nháo cái gì khó chịu sao?”
“Không cần ngươi lo.”
Từ Táp rũ xuống mi mắt, đứng lên, không nói cái gì nữa, hướng gian phòng của mình đi đến.
Lý Xuất Vân xem Từ Táp muốn đi, lại không thể mở miệng gọi hắn lại, lui vào sô pha, lại hút cái mũi.
Từ Táp dừng bước, quay đầu lại, nhìn Lý Xuất Vân rút mình trên ghế sa lon, gương mặt nhỏ nhắn của hắn vo thành một nắm, dưới cái mắt kính thô đen kia, càng có vẻ nhỏ.
Thật không có cách nào với Tiểu hùng miêu bốc đồng này.
Từ Táp lại đi trở về.
Nghe cước bộ đi ngược trở về, trái tim vốn lên tới cổ họng của Lý Xuất Vân, lại rơi xuống.
Hắn quay đầu lại, hắn quay đầu lại.
“Tôi mang cậu đi ăn khuya được không? Bạn bè nói cho tôi biết phụ cận có một quán bar, đồ ăn ở đó rất ngon.” Từ Táp ôn hòa hỏi, tính toán mặc kệ Lý Xuất Vân đáp lại mình như thế nào, cũng không thể tức giận.
Đưa tay nhu nhu cái mũi, Lý Xuất Vân gật gật đầu. Lúc này đây ngoài ý muốn không có bác miệng.
Lúc đi vào quán bar Thiên Xứng, đã là buổi tối hơn mười một giờ.
Trong quán rượu khách nhân rất nhiều, cái bàn cơ hồ ngồi đầy.
Chọn cái bàn ở gốc ngồi xuống, liền có người tiến lại đưa thực đơn.
Thừa dịp Từ Táp đang chọn đồ ăn, Lý Xuất Vân đánh giá chung quanh.
Nơi này nói là quán bar, nhưng lại có mùi đồ ăn. Vách tường tuyết trắng, ngọn đèn sáng ngời mà lại nhu hòa, trên tường trưng vài tấm hình chụp cảnh biển, cái bàn hình bán nguyện Lý Xuất Vân trước kia chưa từng thấy qua, ghế dựa hình chữ S cũng thực thoải mái.
Giữa quán bar có một sân nhảy nho nhỏ, cũng không có người khiêu vũ. Cách quầy bar không xa, có một cái máy quay đĩa kiểu cũ, thoạt nhìn có chút lâu năm.
Âm nhạc ở trong quán nhẹ nhàng vang lên, mang theo mùi thức ăn, không có mùi khói thuốc mình không thích, khách nhân mặc dù nhiều, nhưng không ai ồn ào, tinh thần căng thẳng của Lý Xuất Vân chậm rãi thả lỏng xuống.
Thức ăn cũng cực kỳ ngon, món khai vị là nem rán đến món chính cơm chiên, canh cũng rất ngon.
Từ Táp biết thói quen của Lý Xuất Vân, cậu thích đồ ăn ngon, không phải quá thích cơm Tây, vì thế đều chọn món Trung.
Thịt nướng xâu được đưa lên, Lý Xuất Vân cơ hồ ăn luôn tất cả trong chén đĩa, bởi vì thật sự là ăn quá ngon.
Sau khi ăn xong, tựa hồ chuyện khó chịu vừa rồi, cũng đã biến mất.
Ngồi trên ghế dựa, uống bia, hai người tạm thời cũng chưa muốn về, đều tự nghĩ tâm sự.
Máy quay đĩa, không biết khi nào, bài ca tiếng Anh đã biến thành một khúc tiếng Trung ca.
Một giọng nam nhẹ nhàng vang lên:
“Khó có thể quên lần đầu tiên gặp em,
Ánh mắt ấy thật khiến người đắm say,
Thân ảnh em vẫn ở trong đầu anh, dù cố xóa cũng không nhòa
Nắm chặt hai tay em để cảm nhận sự dịu dàng từ người,
Như đã thấu triệt mọi thứ trên đời này,
Sự hồn nhiên của em làm anh muốn quý trọng,
Nhìn thấy em bị ức hiếp, anh sẽ thương tâm.
…
Chỉ vì sợ bản thân sẽ yêu thương em
Mà không dám để mình quá thân cận
Sợ anh không có gì có thể cho em
Yêu em cũng cần có dũng khí rất lớn
…
Vì sao anh lại gặp em
Anhthật sự thật sự không muốn
Cứ như thế mà hãm sâu vào giếng tình
…
Chỉ vì sợ bản thân sẽ yêu thương em
Mà không dám để mình quá thân cận
Sợ anh không có gì có thể cho em
Yêu em cũng cần có dũng khí rất lớn
Chỉ sợ mình sẽ yêu em
Có lẽ có ngày không nén được nỗi lòng
Tưởng niệm chỉ làm tổn thương chính mình
Nhưng tình yêu đối với em đã không thể ngừng lại.
…
Nhưng tình yêu đối với em đã không thể ngừng lại….”
Nghe bài hát này, hiểu đuợc ca từ, Lý Xuất Vân ngẩng đầu lên, nhìn Từ Táp, phát hiện hắn cũng đồng dạng nhìn mình.
“Tiểu hùng miêu…”
“Táp…”
Đột nhiên, Lý Xuất Vân trừng to mắt, trừng Từ Táp, “Cậu nhìn cái gì?”
Từ Táp rũ mi mắt, chậm rãi mỉm cười, thở dài nói: “Quên đi, anh thừa nhận.”
“Thừa nhận cái gì?” Lý Xuất Vân loáng thoáng cảm giác được cái mà Từ Táp gọi là “Thừa nhận ” là chỉ cái gì, rồi lại không dám hoàn toàn phán định.
Từ Táp nắm lấy cánh tay gác ở trên bàn, cúi thấp mình, tiến sát vào Lý Xuất Vân, nhìn cậu, từ biểu tình đến thanh âm đều phi thường ôn nhu, “Anh thích em, Tiểu hùng miêu.”
Chân chính nói ra những lời này, cả người Từ Táp đều thoải mái. Thích liền thích, thừa nhận là tốt rồi, không cần tái ngụy trang.
Từ Táp ôn nhu làm cho Lý Xuất Vân cảm động, Từ Táp vốn đã rất suất, lộ ra biểu tình ôn nhu như vậy, liền suất đến làm cho lòng người động, miệng lưỡi bén nhọn của Lý Xuất Vân bỗng không còn sót lại chút gì, chi chi ngô ngô nói không ra lời.
Đợi một hồi, thấp Lý Xuất Vân không lên tiếng, Từ Táp nhất chọn mi, “Như thế nào, em không có gì muốn nói sao? Em không phải luôn luôn có thực nhiều chuyện để nói sao?”
“Tôi… Tôi…, Từ Táp, cậu…”
“Anh sẽ hảo hảo quý trọng em, hảo hảo thương em, Tiểu hùng miêu, tin tưởng anh. Anh thích em.” Nói xong, Từ Táp vươn tay, vò mái tóc ngắn hỗn độn của Lý Xuất Vân.
Lý Xuất Vân chu hu miệng, lắc mình muốn tránh tay Từ Táp, cái miệng nhỏ giọng than thở: “Đây chính là cậu nói.”
“Ân.”
Nhìn ánh mắt Từ Táp, biểu tình Lý Xuất Vân hơi có vẻ nghiêm túc nói: “Vậy cậu vẫn phải đối tốt với tôi, cậu không được thích người khác. Cậu nếu để cho tôi biết cậu hai lòng, hừ, tôi, tôi, tôi cắn chết cậu.”
Nhìn biểu tình uy hiếp của Lý Xuất Vân lại có vài phần buồn cười, Từ Táp nghiêm túc nói, “Anh chỉ thích mình em, không có hai lòng, tin tưởng anh.”
“Vậy tạm thời tin anh.”
“Như vậy, em là đáp ứng rồi?”
Nhìn đến ánh mắt nhiệt tình tha thiết của Từ Táp, Lý Xuất Vân đột nhiên đỏ mặt, cau mày cúi đầu, nửa ngày, mới nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.
“Tiểu hùng miêu, chúng ta trở về đi.”
Dưới ngọn đèn đường, Từ Táp cùng Lý Xuất Vân sóng vai đi.
Hình như cố ý lại giống như vô tình, tay hai người đụng phải nhau, Từ Táp không bỏ qua cơ hội này, hắn nắm chặt tay Lý Xuất Vân.
Lý Xuất Vân ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, ánh trăng đêm nay rất đẹp.
Từ Táp vừa đi, vừa nhẹ giọng ngân nga.
”
Chỉ vì sợ bản thân sẽ yêu thương em
Mà không dám để mình quá thân cận
Sợ anh không có gì có thể cho em
Yêu em cũng cần có dũng khí rất lớn
…
Chỉ sợ mình sẽ yêu em
Có lẽ có ngày không nén được nỗi lòng
Tưởng niệm chỉ làm tổn thương chính mình
Nhưng tình yêu đối với em đã không thể ngừng lại….”
Lý Xuất Vân nói: “Anh học thật rất nhanh.”
“Ca từ thật dễ nhớ, nghe một lần liền nhớ kỹ.”
Lý Xuất Vân thừa nhận, ca từ rất dễ nhớ, đây quả thực là đang nói mình cùng Từ Táp.
Vào cửa nhà, không đợi bật đèn, Từ Táp liền ôm lấy Lý Xuất Vân, đem cậu đặt lên cánh cửa.
TBD: chương sau……..kekeke *cười gian*
*Qùa*
Tình Phi Đắc Dĩ
难以忘记初次见你,
Nányǐ wàngjì chūcì jiàn nǐ
Khó có thể quên lần đầu tiên gặp ngươi
一双迷人的眼睛,
Yīshuāng mírén de yǎnjīng
Ánh mắt ấy thật khiến người đắm say
在我脑海里你的身影挥散不去,
Zài wǒ nǎohǎi lǐ nǐ de shēnyǐng huī sàn bù qù,
Thân ảnh ngươi vẫn ở trong đầu ta, dù cố xóa cũng không nhòa
握你的双手感觉你的温柔,
Wò nǐ de shuāngshǒu gǎnjué nǐ de wēnróu
Nắm chặt hai tay ngươi để cảm nhận sự dịu dàng từ người
真的有点透不过气,
Zhēn de yǒudiǎn tòu bùguò qì
Như đã thấu triệt mọi thứ trên đời này
你的天真我想珍惜,
Nǐ de tiānzhēn wǒ xiǎng zhēnxī
Sự hồn nhiên của ngươi làm ta muốn quý trọng
看到你受委屈,我会伤心。
Kàn dào nǐ shòu wěiqu, wǒ huì shāngxīn.
Nhìn thấy ngươi bị ức hiếp, ta sẽ thương tâm
……
只怕我自己会爱上你
Zhǐ pà wǒ zìjǐ huì ài shàng nǐ
Chỉ vì sợ bản thân sẽ yêu thương người
不敢让自己靠的太近
Bù gǎn ràng zìjǐ kào de tài jìn
Mà không dám để mình quá thân cận
怕我没什么能够给你
Pà wǒ méishénme nénggòu gěi nǐ
Sợ ta không có gì có thể cho ngươi
爱你也需要很大的勇气
Ài nǐ yě xūyào hěn dà de yǒngqì
Yêu ngươi cũng cần có dũng khí rất lớn
……
什么原因,我竟然又会遇见你
Shénme yuányīn, wǒ jìngrán yòu huì yùjiàn nǐ
Vì sao ta lại gặp ngươi
我真的真的不愿意
Wǒ zhēn de zhēn de bù yuànyì
Ta thật sự thật sự không muốn
就这样陷入爱的陷井
Jiù zhèyàng xiànrù ài de xiàn jǐng
Cứ như thế mà hãm sâu vào giếng tình
……
只怕我自己会爱上你
Zhǐ pà wǒ zìjǐ huì ài shàng nǐ
Chỉ vì sợ bản thân sẽ yêu thương người
不敢让自己靠的太近
Bù gǎn ràng zìjǐ kào de tài jìn
Mà không dám để mình quá thân cận
怕我没什么能够给你
Pà wǒ méishénme nénggòu gěi nǐ
Sợ ta không có gì có thể cho ngươi
爱你也需要很大的勇气
Ài nǐ yě xūyào hěn dà de yǒngqì
Yêu ngươi cũng cần có dũng khí rất lớn
只怕我自己会爱上你
Zhǐ pà wǒ zìjǐ huì ài shàng nǐ
Chỉ sợ mình sẽ yêu ngươi
也许有天会情不自禁
Yěxǔ yǒu tiān huì qíngbùzìjīn
Có lẽ có ngày không nén được nỗi lòng
想念只让自己苦了自己
Xiǎngniàn zhǐ ràng zìjǐ kǔle zìjǐ
Tưởng niệm chỉ làm tổn thương chín mình
爱上你我情非得已,
Ài shàng nǐ wǒ qíng fēiděi yǐ
Nhưng tình yêu đối với ngươi đã không thể ngừng lại.
……
爱上你是我情非得已,
Ài shàng nǐ wǒ qíng fēiděi yǐ
Nhưng tình yêu đối với ngươi đã không thể ngừng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT