Chiếc khăn bị tháo xuống. Nàng nhắm chặt hai mắt lại.
- Đừng sợ. Ta sẽ không sao đâu.
Giọng nói lành lạnh vang lên, nhẹ nhàng trấn an nàng. Trong vô thức nàng cảm thấy giọng nói này khá quen thuộc nhưng...không nhớ ra được.
Đôi mắt bạc từ từ mở ra. Hình bóng người thiếu niên từ từ hiện ra trước mắt nàng.
Thiếu niên tóc đen đang nhìn nàng, hắn có một cặp mắt xanh sâu thẳm, lạnh lẽo...Nhìn vào thật khiến người ta thấy xa cách. Hắn mặc một bộ bạch y giản dị nhưng lại toát ra khí chất cao quý như thần tiên, không nhiễm bụi trần. Cả ánh mắt của hắn nữa. Ánh mắt đó như thấu hiểu tất cả, bất chợt mang theo nỗi bi thương nhàn nhạt...Chợt trong lòng nàng dâng lên một cảm giác áy náy không nói nên lời.