Mặc dù lúc này, trong lòng dao động kịch liệt nhưng anh chỉ yên lặng nhìn cô.
Trải qua một hồi lâu, anh mới dùng giọng hơi run run, nói: “Hy vọng đời này em sẽ không thay đổi suy nghĩ lần nào nữa.”
Hạ An An cười, gật gật đầu: “Vâng, sẽ không đâu.”
Khi ba người họ tới Hoắc gia, tất cả các thành viên khác đều đã đến đông đủ.
Nhà chính của Hoắc gia nằm tại một huyện ngoài thành phố, là một căn nhà nhỏ. Vì thời gian xây dựng đã từ rất lâu về trước, nên tất cả căn phòng đều tản mát không khí cổ kính, xung quanh tường rào rậm rạp cây leo, khiến cho người ta cảm thấy như lạc vào một bức tranh lãng mạn.
Do cha mẹ Hoắc Minh Hiên cũng không sống tại nhà chính mà ở trong nhà tại nội thành nên trước kia, cô chỉ mới tới nhà họ. Còn căn nhà này thì là lần đầu tiên cô đến.
Khi Hạ An An và Hoắc Minh Hiên xuất hiện, không khí vốn đang náo nhiệt bỗng trầm xuống.
Hoắc lão phu nhân đang vui vẻ ngồi giữa con cháu, vừa thấy Hạ An An, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo. Còn những thành viên khác của Hoắc gia thì đều im lặng như tờ.
Hoắc lão phu nhân sinh tổng cộng ba người con gái và hai người con trai. Những người con gái đều được gả đi xa, người thì đã xuất ngoại, người thì một năm mới về một lần. Về phần hai người con trai, người con trai lớn là cha của Hoắc Minh Hiên, còn người kia là chú ba của anh.
Hoắc Minh Hiên chỉ có hai anh em ruột, là anh và Hoắc Minh San. Chú ba của Hoắc Minh Hiên có ba người con trai, anh cả là Hoắc Minh Vĩ, thứ hai là Hoắc Minh Xán còn em út là Hoắc Minh Húc.
Các anh chị em trong nhà họ Hoắc đều rất tôn kính Hoắc Minh Hiên. Cho nên, vừa thấy anh xuất hiện, bọn họ đồng loạt cung kính kêu một tiếng “Anh hai”. Đưa ánh mắt nhìn Hạ An An, họ không biểu lộ thái độ ra ngoài, kính cẩn gọi “Chị dâu”. Dù sao, tốt xấu gì thì cô cũng là vợ của anh trai họ.
Hạ An An tuy không được tự nhiên nhưng vẫn lịch sự đáp lại từng người.
“Đây không phải vợ của Minh Hiên sao? Gả đến Hoắc gia chúng ta lâu như vậy, lần đầu tiên mới thấy cô bước vào cổng này.” Hoắc lão phu nhân dù đã tám mươi nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, giọng nói chỉ như mới trung niên. Lúc này, bà đang uống một ngụm trà, sắc mặt tỏ rõ sự thiếu thiện cảm với cô.
Dù đã đoán trước sẽ phải gặp người nhà của Hoắc gia nhưng bị lão phu nhân mắng như vậy, trong một thoáng, cô không biết phải ứng xử thế nào.
“Ôi mẹ ơi, con nít không hiểu chuyện, mẹ so đo với cháu nó làm gì? Mẹ cũng biết sức khỏe An An không được tốt. Nếu không, con bé đã tới thăm mẹ từ lâu rồi.” Người lên tiếng là Lý Tú Liên, vừa nói bà vừa nháy mắt với cô.
Hạ An An hiểu ý, vội vàng cầm quà chuẩn bị sẵn trong tay tiến đến, ngoan ngoãn nói: “Bà nội, đây là quà con chuẩn bị cho nội.” Vì biết chuyện khá trễ nên cô không có thời gian chuẩn bị, đành sẵn tiện mua quà trên đường. Tuy nhiên, món quà này cô thật sự đã dùng tấm lòng để chọn.
Hoắc lão phu nhân không đáp, chỉ hừ một tiếng.
Nhận thấy thái độ của bà, Hạ An An không khỏi xấu hổ, lúng túng không biết làm gì, thật sự lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
“Bà nội, hôm nay là đại thọ của bà, ngày vui như vậy bà đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe. Đợi lát nữa cháu sẽ đánh cờ với nội có được không?”
Hoắc lão phu nhân đưa mắt nhìn Hoắc Minh Hiên cao to khỏe mạnh, ra vẻ bất mãn: “Cháu thật biết nói đỡ cho cháu dâu.”
Dù miệng nói như vậy, nhưng sắc mặt bà đã bớt khó chịu nhiều.
“Bà nội sai rồi, không phải cháu muốn nói đỡ, mà chỉ lo nội tức giận làm hại đến sức khỏe thôi.”
Hoắc lão gia vỗ vai Hoắc Minh Hiên một cái, cười nói: “Thằng nhóc con, chỉ giỏi dỗ ngọt bà nội.”
Hạ An An đứng bên trợn tròn mắt, không ngờ anh chồng mặt lạnh của mình cũng biết dỗ ngọt người khác, vài ba câu đã khiến cho bà nội đang tức giận vui vẻ trở lại.
Hoắc Thiên Dục lúc này cũng lon ton chạy đến, mở đôi mắt to nhìn bà cố, miệng nhỏ dẻo quẹo nói: “Bà cố, lát nữa con hát cho bà nghe có được không?”
Hoắc lão phu nhân vừa nhìn thấy Thiên Dục liên cười tươi, vuốt ve khuôn mặt của Thiên Dục, lên tiếng: “Ôi chao, bảo bối của bà, lâu không gặp đã cao lên nhiều rồi.”
Vốn dĩ, đối với Thiên Dục, gương mặt của cậu chỉ có mẹ và cha mới được phép nựng. Người khác nếu muốn nựng cậu đều nhất quyết không chịu. Nhưng mà để giúp mẹ, cậu ngay cả liều mạng cũng làm được. Nắn đi, nắn đi, chỉ cần bà cố không giận mẹ là được. Có điều, nghĩ như vậy nhưng nụ cười trên gương mặt Thiên Dục vẫn có vẻ không được tự nhiên.
Dọc đường đi, Hoắc Minh Hiên đã giới thiệu sơ các thành viên trong gia đình Hoắc gia. Lúc này, chỉ cần nhìn thoáng qua một vòng cô cũng có thể nhận biết từng người.
Vợ của Hoắc Minh Vĩ tên là Tần Thục Tuệ, hai người đã kết hôn nhiều năm. Con gái của họ tên Hoắc Thiên Dương, chỉ nhỏ hơn Thiên Dục một tháng.
Tần Thục Tuệ là người khá tốt, lại chăm chỉ. Ngày thường cô vốn biết cách dỗ ngọt lão phu nhân nên rất được bà yêu quí. Hôm nay, tất cả mọi việc quan trọng trong nhà Hoắc gia đều do cô chăm lo, mà cô cũng không phụ kì vọng của bà. Hoắc gia thật sự được chăm chút gọn gàng, ngăn nắp.
Nhìn Hạ An An ngại ngùng đứng một bên, Tần Thục Tuệ lên tiếng: “Chị hai, nếu chị không phiền thì cùng theo em xuống phòng bếp nhé? Trong bếp bây giờ chỉ có mỗi Tiểu Thi.”
Người vừa được nhắc đến là vợ của Hoắc Minh Xán, tên Bạch Tiểu Thi. Cô chỉ mới đến Hoắc gia chưa tới nửa năm, vì là con dâu mới nên việc nhà cái gì cũng phải làm.
Vừa nghe Tần Thục Tuệ nói xong, Hạ An An cảm thấy như được ra tù, vội vàng gật gật đầu: “Vậy được, chị đi theo em vào bếp xem sao.”
Phòng bếp của Hoắc gia rất to, trong nhà ngày thường cũng có người giúp việc. Nhưng dịp sinh nhật quan trọng của lão phu nhân, các con dâu đều cố sức lấy lòng bà nên việc nấu nướng giao lại cho họ. Mỗi người đều phải tự tay làm một vài món ăn để thết đãi anh em.
Sau khi theo Tần Thục Tuệ vào bếp, cô thấy đúng là trong căn bếp to lớn chỉ có độc một người.
Bạch Tiểu Thi mặc một chiếc áo bằng sợi đay ngắn tay rộng thùng thình, phía dưới là chiếc quần culottes màu xanh da trời. Cô vốn có dáng người thon gầy, mặc quần áo rộng trên người càng tôn thêm vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn.
Tóc cô vừa dày vừa đen được quấn sau ót. So với vóc dáng nhỏ nhắn của cô, mái tóc to dày đó như được phóng đại.
Hai người em dâu này quả thật vô cùng khác nhau. Tần Thục Tuệ xử sự khéo léo, có thể nói là rất hiểu chuyện. Còn Bạch Tiểu Thi lại khiến người khác cảm thấy có chút vụng về, nhưng không đáng ghét mà ngược lại rất đáng yêu.
Hơn nữa, nghe nói nhà Bạch Tiểu Thi là quán ăn.
Bạch Tiểu Thi đang cắt thịt bò, thấy Hạ An An bước đến, liền hì hì cười, chào: “Chị hai.” Đôi mắt vốn to tròn híp lại, nhìn qua có vẻ rất vui vẻ.
Hạ An An cũng đáp lại bằng nụ cười, nhiệt tình chào hỏi cô ấy.
Đối với Hạ An An mà nói, phòng bếp tuyệt đối là lãnh địa của cô. Cô biết rõ, hôm nay nếu muốn thay đổi suy nghĩ của người trong Hoắc gia về mình, cô cần phải trổ hết tài nghệ.
Tần Thục Huệ thấy cô xắn tay áo đi đến bếp thì vội vàng nói: “Ôi, chị hai, chị không cần phải nhúng tay vào làm thức ăn đâu, có em và Tiểu Thi làm rồi. Chị chỉ cần giúp chúng em rửa đồ ăn là được.”
Mặc dù lời nói có vẻ lễ phép, nhưng Hạ An An nhận ra hàm ý không tin tưởng mình của Tần Thục Huệ. Dù hai người này tươi cười chào hỏi cô, nhưng bởi biểu hiện của cô sau khi kết hôn thật quá tệ nên bọn họ tự nhiên cũng cảm thấy xa cách.
Xem ra muốn thay đổi cái nhìn của người khác về mình, không phải chỉ trong chốc lát là được.
Hạ An An cười cười: “Không sao, chị cũng muốn nấu gì đó để bày tỏ tấm lòng với lão phu nhân.” Vừa nói, cô vừa đón lấy con dao trong tay Bạch Tiểu Thi.
Thấy cô chủ động như vậy, hai người cũng không nói thêm nữa.
10 phút sau, Tần Thục Huệ và Bạch Tiểu Thi nhìn kĩ thuật dùng dao và xào đồ ăn của cô, lập tức trợn tròn mắt.
“Chị dâu, thật không ngờ chị còn có tuyệt chiêu này.” Tần Thục Huệ không che giấu được giọng nói đầy kinh ngạc.
Bạch Tiểu Thi dùng ánh mắt lấp lánh quan sát cô: “Ôi thần linh ơi, dáng chị nấu thức ăn thật đẹp hết chỗ chê. Hôm nay chị chính thức trở thành nữ thần của lòng em.”
Hạ An An không trả lời, thật sự không nghĩ rằng chỉ làm thức ăn thôi cũng có thể thu phục được fan hâm mộ. Mà câu nói kia trước đây cô đã nghe qua quá nhiều, ngay cả đầu bếp thực thụ còn phải thần tượng cô nữa là.
Sau khi Hạ An An biểu diễn xong, hai người vốn tỏ vẻ không tin tưởng cô lúc nãy đã ngoan ngoãn nghe cô sai khiến.
“Ơ, Hạ An An, quen nhau lâu vậy rồi mà tớ không biết cậu giấu nghề đó nha.”
Ba người nghe thấy tiếng nói này liền quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Minh San hai tay ôm ngực đứng tựa vào khung cửa. Cô cắt tóc ngắn, mặc một bộ quần áo thường ngày, bây giờ đang cười híp mắt nhìn Hạ An An.
Không giống với những người anh em có ngoại hình ưu tú, cô gái duy nhất của Hoắc gia lại có vẻ ngoài khá bình thường. Tuy vậy, vì gia cảnh hơn người, sống trong phú quý từ nhỏ nên trên người cô có một loại khí chất giàu sang. Dù không quá xinh đẹp nhưng với khí chất độc đáo, Hoắc Minh San tự nhiên cũng có sức quyến rũ đặc biệt.
Tần Thục Huệ thấy cô liền cười, nói: “Cô út bây giờ mới đến à? Có mang bạn trai cùng về không?”
Tần Thục Huệ mỗi lần thấy cô đều phải trêu ghẹo một chút, Hoắc Minh San lâu dần cũng thành quen. Cô nhét một miếng gan ngỗng vào miệng, đáp: “Chị quan tâm tới hôn sự của người ta vậy, sao không giới thiệu cho em một anh đi, toàn chỉ nói miệng là có ý gì đây?”
Cô chủ nhỏ nhà này miệng lưỡi vốn chua ngoa, Tần Thục Huệ cũng sớm quen từ lâu nên không tức giận, cười nói: “Được được được, có người nào ok chị nhất định sẽ giới thiệu cho cô.”
Hoắc Minh San đang nói chuyện vui vẻ phát hiện dĩa thịt bò trên bàn chỉ còn một nửa, giật mình lên tiếng: “Sao thịt bò chỉ có nhiêu đây?” Nhưng liền nghĩ ra gì đó, cô quay đầu về phía Bạch Tiểu Thi bĩu môi: “Đừng nói là chị ăn rồi nha.”
Bạch Tiểu Thi rụt rè nuốt nước miếng: “Tôi chỉ định nếm thử thế nào thôi nhưng ngon quá nên không kiềm lòng được.”
Hoắc Minh San liếc mắt: “Đợi đến lúc đồ ăn chuẩn bị xong, có khi mọi người còn chưa ăn thì đã bị chị ăn sạch rồi.”
Tần Thục Huệ ở bên cạnh phụ họa: “Rất có thể à.” Vừa nói cô vừa chỉ chỉ một mảng lớn đồ ăn bị thiếu.
Hoắc Minh San lập tức nổi giận: “Ta nói Bạch Tiểu Thi, chị chỉ biết ăn thôi, ăn hoài không ngừng, nhà họ Bạch đầy thứ ngon cơ mà.”
Bạch Tiểu Thi cảm thấy oan ức, đáp lại: “Tại miệng tôi to nên ăn nhiều vậy đấy được không?”
Hạ An An nhìn mấy người bọn họ đấu võ mồm, trong lòng chợt vui vẻ. Cô thầm nghĩ, đây mới đúng là một gia đình, vừa nhộn nhịp vừa ấm áp. Mẹ cô qua đời sớm, cha cô sau khi cưới vợ thì không còn quan tâm tới cô nữa, khiến cô phải chịu cảnh cô đơn một mình. Chưa kể, lúc trở thành một người vô cùng mập mạp, cô đã hết hy vọng với hôn nhân, cũng không nghĩ sẽ tìm một gia đình thuộc về chính mình. Nhưng hôm nay nhìn thấy họ, cô bỗng cảm nhận được cảm giác gia đình ấm áp.
Chợt nhớ tới cảnh không một ai bên cạnh ngày trước, Hạ An An nhìn những người đang ồn ào xung quanh mình, trong lòng không khỏi xúc động. Cô thầm nghĩ, trước kia “cô ta” không biết quý trọng thì bây giờ cô sẽ thay cô ta giữ chặt lấy sự ấm áp này.
“Có thời gian rảnh rỗi cãi nhau chi bằng giúp tôi làm thức ăn, mấy cô không thấy tôi một mình tay chân luống cuống hay sao?”
Tần Thục Huệ nghe thấy Hạ An An nói, liền vỗ tay một cái: “Kìa kìa, cứ mãi nói chuyện. Chị hai, chị cần gì, em lấy giúp chị.”
Thật không ngờ chưa tới nửa tiếng đồng hồ, cô đã tìm lại được quyền uy vốn có của con dâu trưởng. Mấy người họ đều ngoan ngoãn làm theo lời cô chỉ đạo, dù miệng không ngừng cãi nhau, nhưng vẫn giúp cô làm việc.
Khi con dâu Hoắc gia đang bận bịu trong bếp, thì mấy anh em họ Hoắc cũng không chịu lãng phí thời gian, tranh thủ bàn chuyện công ty ở phòng khách.
Tổ tiên Hoắc gia vốn đi lên từ nghề buôn bán trái cây, nhưng đến bây giờ, Hoắc gia không đơn thuần chỉ bán trái cây nữa. Thuận theo trào lưu thời đại, Hoắc gia vừa kinh doanh hoa quả vừa sản xuất nước trái cây và mở nhà máy sữa chua, quy mô lên đến hàng trăm chi nhánh. Tập đoàn Bách Minh của Hoắc gia tuy chưa thể nói là tầm cỡ, nhưng cũng không phải nhỏ.
Trước khi Hoắc lão gia qua đời, ông vốn muốn giao công ty Bách Minh cho Hoắc Minh Hiên. Có điều, Hoắc Minh Hiên tính tình độc lập, không chịu tiếp quản công ty mà tự thành lập công ty khai thác phần mềm trò chơi. Những người khác tuy lúc anh mới bắt đầu sự nghiệp thì đều không vui, nhưng sau đó thấy anh kinh doanh tốt như vậy nên đành im lặng, không dám nói gì.
Mà, Hoắc Minh Hiên dù kinh doanh bên ngoài, song vì khả năng quản lý của anh quá tài giỏi, hơn nữa sau nhiều năm thành đạt, anh có được tiếng nói không nhỏ trong thành phố. Vì vậy người của Hoắc gia rất tôn kính anh, hễ bàn chuyện trọng đại đều tìm đến anh cùng thảo luận.
Lúc này, Hoắc Minh Xán đang cùng anh thương lượng cách phát triển sản phẩm đại diện cho tập đoàn Bách Minh.
Công ty Bách Minh là xí nghiệp thuộc thành phố Nộ Giang. Trước mắt, công ty chỉ sản xuất nước trái cây và sữa chua trái cây tại khu vực thành phố. Muốn công ty thêm lớn mạnh, nếu chỉ tiêu thụ tại địa phương thì không được, cần phải mở rộng con đường.
Mà đường lối phát triển này chính do một mình Hoắc Minh Xán phụ trách.
“Anh hai, em nghĩ thế này, chúng ta đầu tiên có thể phát triển ở thành phố H, thành phố P, còn có thành phố Đ. Mấy nơi này dân số dày đặc, các siêu thị lớn mọc lên rất nhiều. Nếu Bách Minh có thể đưa sản phẩm đến đây thì không cần phải lo lắng số lượng tiêu thụ. Hơn nữa, còn có thể tăng thêm danh tiếng cho công ty. Anh hai, anh thấy thế có được không?”
Ánh mắt Hoắc Minh Hiên hơi trầm xuống, hai tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng tắp, cả người toát lên một luồng khí trầm tĩnh.
Lén liếc mắt đến phòng bếp, Hoắc Minh Hiên vừa ung dung vừa từ tốn, nói: “Lời của cậu không phải không có lý, nhưng thành phố H hay các thành phố khác, những nơi này công nghiệp địa phương tương đối phát đạt. Ngành thực phẩm của họ trình độ thế nào chúng ta không thể so sánh được. Nếu Bách Minh xuất hàng vào các thị trường này, chắc chắn sẽ bị những xí nghiệp lớn của họ nuốt chửng đến cả cặn cũng không chừa. Theo quan điểm của tôi, chúng ta nên tiến vào khai thác thị trường phía Tây Nam trước, công nghiệp ở khu vực này còn lạc hậu, chỉ có Thành Đô là giàu có và đông đúc. Bách Minh lúc này vẫn chưa đủ thành thạo, nên xuất hàng ở những nơi có công nghiệp lạc hậu thì mới có hy vọng.”
Dứt lời, anh cầm chén nhấp một ngụm trà. Vào khoảnh khắc uống trà, ánh mắt anh lần nữa len lén hướng về phía phòng bếp.
Hoắc lão gia và các thành viên khác đều đồng ý gật gật đầu, Hoắc Gia Huy cười nói: “Minh Xán à, xem ra sau này muốn tiến bộ con cần phải
theo anh hai học tập nhiều hơn.”
Hoắc Minh Xán vốn rất tôn trọng anh cả, nghe vậy liền gật đầu đáp: “Đây là điều tất nhiên ạ.”
Hoắc Minh Húc là con trai út của con trai thứ hai nhà họ Hoắc, năm nay mới mười chín tuổi, vừa lên đại học. Chuyện trong công ty cậu không chen vào được, nên ánh mắt lo lắng không ngừng liếc về phòng bếp của anh cả không qua được mắt cậu.
Hoắc Minh Húc vừa lấy cherry mới được hái từ vườn trái cây ăn, vừa trêu ghẹo: “Anh hai thật là tài ba nha. Dù người đang ở bên Tào còn lòng bên Hán nhưng vẫn có thể phân tích đạo lý rõ ràng. Anh nếu lo lắng chị dâu bị làm khó trong bếp thì cứ tự mình đi xem thôi.”
Động tác uống trà của Hoắc Minh Hiên lập tức dừng lại, anh đưa ánh mắt lạnh băng nhìn Hoắc Minh Húc, khiến cậu ta phải rùng mình một cái.
“Khụ khụ khụ!” Quả nhiên anh đại cái gì cũng ghê gớm. Nếu biết ánh mắt của anh có thể phóng dao đáng sợ đến nỗi làm cho cậu bị sặc như vậy thì cậu đã ngoan ngoãn câm miệng rồi.
Hoắc lão phu nhân đang ngồi bên cạnh Hoắc Minh Húc, vừa vỗ vỗ lưng giúp cậu vừa khiển trách: “Không biết lớn nhỏ, cả anh hai mà con cũng dám chọc ghẹo? Bị sặc như vậy, đáng đời!”
Hoắc Minh Húc cảm thấy oan ức, nói: “Bà nội bất công, bà chỉ thích anh hai, không thích con.”
Hoắc lão phu nhân nghe vậy chỉ đành cười cười: “Đúng đúng, nội thích anh hai không thích con. Có ai lại không thích người hiểu chuyện mà thích người chuyên môn đi đâm sọt cơ chứ?”
Hoắc Minh Húc á khẩu chép chép miệng, đúng là nói không lại bà nội.
Mọi người thấy Hoắc Minh Húc bối rối như vậy thì cùng cười lên, vui vẻ vô cùng, quên mất lời trêu ghẹo vừa rồi của Hoắc Minh Húc.
Do chuẩn bị tương đối nhiều, đến lúc cơm được dọn lên thì trời đã tối đen. Có điều, sau khi các món ăn đầy sắc màu được trưng ra thì những người trong phòng đều sợ đến sững sờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT