*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cũng may là vết mổ của Tô Di không bị rách ra.

Bác sĩ kê thuốc cho anh, ca cẩm nửa ngày trời xong mới chịu để cho anh xuất viện.

Lý Yêu Yêu định ở lại Hàm Dương nghỉ ngơi vài ngày, quan sát tình hình của Tô Di rồi mới lại đi. Tô Di uống thuốc giảm đau xong, cố tỏ ra mình không có việc gì, khăng khăng đòi đi tới di chỉ ở gần đó. Bốn người bàn bạc một hồi, quyết định ở lại Hàm Dương một đêm rồi tính tiếp.

Buổi tối, trong nhà nghỉ.

Đột nhiên Tô Di nhớ ra cái gì đó, mở vali hành lý ra, móc một chiếc hộp nhỏ đưa cho Lý Yêu Yêu: “Quên chưa đưa cho cậu này.”

Lý Yêu Yêu thờ ơ nhận lấy, mở ra nhìn, quả nhiên là ngọc hàm thiền của hắn.

Ngọc hàm thiền là vật dùng để nhét vào trong miệng người chết, thường mang hình dáng con ve, tượng trưng cho hình ảnh tuy con người đã an giấc dưới lòng đất nhưng nhất định sẽ có ngày tỉnh dậy, ve thoát xác chính là tượng trưng cho hình ảnh con người sống lại. Ngọc hàm thiền của Lý Yêu Yêu có từ triều nhà Hán, âm khí rất nặng, vừa mở hộp ngọc đã cảm nhận được khí lạnh phả ra.

Ngọc hàm thiền này là Nam Cung Cẩu Thặng tặng hắn. Theo lời sư phụ Cẩu Thặng nói, dương khí của Lý Yêu Yêu quá nặng, vào mộ sẽ kinh động đến vong linh, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến phong thủy trăm dặm xung quanh, cho nên sư phụ tặng hắn miếng ngọc hàm thiền này để hắn mang theo bên mình. Sư phụ Cẩu Thặng lý giải thế này, miếng ngọc kia tựa phù ẩn thân, mang nó bên mình cũng giống như đi cùng người chết, những thứ ô uế thấy mình cũng sẽ coi mình như bằng hữu thân quen mà không hại đến mình nữa.

Tô Di nhìn Lý Yêu Yêu đeo miếng ngọc lên cổ, anh ngồi xổm xuống trước mặt Lý Yêu Yêu, hai tay đặt lên đùi hắn, nở nụ cười vô hại: “Yêu Yêu, cậu để thứ này lại, có phải là để làm cái cớ để đến tìm tôi không?”

Lý Yêu Yêu vươn tay nắm lấy cái cằm gầy của anh mà lắc lắc, vẻ mặt vô cùng lưu manh: “Nói chứ, anh ăn gì mà tự sướng quá vậy. Ông đây đè anh suốt một năm nên để lại chút đồ gọi là bồi thường thôi. Phí chia tay đấy, hiểu chửa?”

Khóe miệng Tô Di mếu xuống, nhưng nhanh chóng khôi phục lại nụ cười, bờ môi mềm cách một lớp quần mà hôn xuống đùi hắn: “Ta làm tình đi.”

Lý Yêu Yêu nhìn bộ dạng phó mặc bản thân cho người ta giày vò của Tô Di mà cả người nóng lên, nhưng vẫn cố đè nén dục hỏa mà vỗ vỗ mặt anh: “Đi tắm trước đi!”

Tô Di nhu thuận nháy mắt mấy cái, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Anh ngồi bồn cầu một hồi, đang chuẩn bị xả nước, đột nhiên Lý Yêu Yêu phá cửa chạy vọt vào: “Đừng xả!”

Tô Di hoảng sợ, quần vẫn còn vướng trên đầu gối, ngây ngốc nhìn Lý Yêu Yêu.

Lý Yêu Yêu lôi anh ra khỏi bồn cầu, nhìn vào trong một chút, thấy trong đó có rất nhiều máu đen. Sắc mặt hắn trở nên u ám: “Anh lại bị chảy máu dạ dày à?”

Tô Di ngập ngừng không nói gì.

Lý Yêu Yêu nhíu mày: “Thôi, cổ mộ Tây Chu cái gì chứ, không đi nữa. Về Thượng Hải, đi bệnh viện.”

Tô Di vội vã xua tay: “Không sao đâu, chỉ là chảy máu dạ dày thôi mà, an dưỡng một chút sẽ tốt thôi…”

Lý Yêu Yêu liếc mắt nhìn anh, vẻ mặt không tin tưởng: “Vậy anh về Thượng Hải mà an dưỡng.”

Tô Di kéo tay hắn nhỏ giọng khẩn cầu: “Không sao mà.. Tôi sẽ uống thuốc, ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi thật tốt. Dù sao cũng đã tới đây rồi, đi đi mà..”

Lý Yêu Yêu ngẫm lại, lão Dư và lão Xa ở xa xôi ngàn dặm mà cũng đã bị hắn kéo đến đây, bây giờ bỏ đi thật không hay cho lắm, nhưng tình hình Tô Di như vậy hắn cũng rất lo. Hắn nói: “Hay là anh về trước đi, tôi và lão Dư lão Xa đi thôi vậy, dù sao anh cũng đã báo hết thông tin cho bọn tôi rồi.”

Tô Di càng không chịu đồng ý. Người anh từ eo đến đầu gối đều tơ hớ, hai tay nắm chặt cánh tay Lý Yêu Yêu, đôi mắt to long lanh nước: “Tôi còn chưa thấy bóng dáng cổ mộ Tây Chu thế nào mà, chúng ta cùng đi đi, dù sao cũng chỉ mất vài ngày thôi mà, về nhà rồi nhất định tôi sẽ nghỉ ngơi an dưỡng thật tốt, để anh tôi kêu bác sĩ đến khám, như vậy cũng không được sao….”

Lý Yêu Yêu nhớ lại trước đây, mỗi lần Tô Di biết được cùng đội khảo cổ đi khảo sát đều vui vẻ suốt mấy ngày liền. Anh mới vào cục di sản văn hóa được một năm, cái gì cũng thấy rất mới mẻ, lần trước có một lần đào được cổ mộ đời nhà Thanh, anh cao hứng mười ngày liền không ngủ ngon giấc, vừa về nhà đã ngủ ngay trong bồn tắm.

Tây Chu, triều đại thần bí, quốc gia cổ không được lưu trong sách sử.. Những từ ngữ như vậy, đến Lý Yêu Yêu nghe xong còn thấy vô cùng mê hoặc, huống hồ là Tô Di.

Ánh mắt hắn liếc qua cặp đùi trơn bóng như trứng gà luộc bóc vỏ, rất có xung động muốn đè anh lên bồn rửa tay hung hăng làm một phen, nhưng nhớ tới chuyện anh đi nhà xí xong còn chưa kịp chùi đít, hắn phiền não khoát tay một cái: “Anh đi tắm trước đi, tắm xong rồi tính sau.”

Tô Di tắm rửa xong đi ra, Lý Yêu Yêu ôm anh nhào xuống giường, chôn đầu vào xương quai xanh mà hít hà mùi dầu gội thơm mát.

Tô Di mừng rỡ ôm lấy lưng hắn, thì thầm nói: “Lý Yêu Yêu.. tôi rất thích cậu.”

Mặt Lý Yêu Yêu hơi biến sắc, hắn nắm chặt cằm anh, ra vẻ giận dữ mà uy hiếp: “Làm bạn tình, có hiểu hay không hả? Ít nói mấy lời dễ khiến người ta liệt dương đi!” Miệng thì nói vậy, nhưng hắn vẫn mân mê bắp đùi anh như cũ.

Tô Di nhìn hắn bằng ánh mắt ôn hòa.

Lý Yêu Yêu hỏi: “Anh thực sự muốn đi sao?”

Tô Di gật đầu, thanh âm mềm nhũn nhưng lại toát lên sự kiên định: “Muốn.”

Lý Yêu Yêu thở dài, nói: “Được rồi, mai chúng ta sẽ đi, làm vụ này nhanh nhanh xong rồi về.”

Tô Di dè dặt hỏi ý: “Về rồi cậu sẽ không đi nữa chứ? Cậu có thể ở lại chăm sóc tôi không? Cậu xem, tôi một thân một mình, lại còn đang sinh bệnh…”

Lý Yêu Yêu dùng sức cắn cắn bờ vai anh: “Mịa, anh ới một tiếng kiểu gì anh anh chẳng thuê một đám người hầu về! Còn muốn sai khiến ông đây?”

Thanh âm mềm nhũn của Tô Di mang theo vài phần nũng nịu: “Tôi quen được cậu chăm sóc rồi.”

Lý Yêu Yêu ngước mắt nhìn trời. Mình chăm sóc Tô Di á? Không biết bệnh của Tô Di là hại anh ta hay hại mình đây?!

Lý Yêu Yêu đi guốc trong bụng Tô Di, lười tranh cãi với anh, ậm ừ qua loa vài tiếng, nhổ nước miếng ra tay mà bắt đầu công tác khuếch trương.

So với sex doll, Tô Di còn phối hợp hơn nhiều.

Lý Yêu Yêu làm bước dạo đầu xong chuẩn bị lâm trận, nhưng lại chần chừ bên ngoài không dám đưa vào.

Mặt Tô Di ửng hồng, ánh mắt mê man lóng lánh sương: “Sao vậy?”

Lý Yêu Yêu chửi thề một tiếng, xoay người ngồi dậy: “Anh cứ như Lâm Đại Ngọc không bằng, tôi sợ lại ‘đâm’ anh đến thổ huyết, ghê bỏ xừ.”

Tô Di cười nói: “Sao có thể.. Cũng không phải chưa làm bao giờ mà. Đấy là xuất huyết dạ dày, đâu có ~~~ liên quan gì tới ~~ chuyện kia~~”

Lý Yêu Yêu bực mình nói: “Anh thì lúc nào mà chẳng “không sao không sao”! Thân thể của anh mà anh còn coi thường như vậy thì ai chăm cho anh được?” Ngưng một chút, dường như bực dọc ẩn nhẫn bấy lâu nay bị châm ngòi, tự nhiên hắn phát giận: “Tô Di, anh biết tôi chán anh nhất ở điểm nào không? Ờ thì anh tốt tính thật đấy, nhưng mà anh hèn lắm có biết không? Con mẹ nó, mua một con sex doll về có khi nó còn biết cắn người, anh thì sao?” Nói rồi đột nhiên hắn nhếch môi cười: “Ờ thì ai mà chẳng hèn, nhưng có đôi khi tôi cũng muốn có người cãi nhau chửi nhau oánh nhau với tôi cho vui cửa vui nhà một chút. Nhưng lúc quái nào anh cũng hạ mình hạ mình, anh hèn vừa thôi cho người khác hèn với chứ?”

Tô Di buông mắt xuống: “Chỉ là.. tôi rất thích cậu thôi mà…”

Lý Yêu Yêu cười khổ: “Thích cái kiểu của anh thì bố thằng tây nó cũng không chịu nổi, thế bây giờ tôi bảo anh đi nhảy lầu anh có đi không?”

Tô Di lắc đầu: “Không đi. Tôi muốn ở bên cậu cả đời cơ.”

Lý Yêu Yêu: “…”

Lý Yêu Yêu phiền não ngả người xuống giường, hứng thú gì đó bay sạch cả rồi: “Thôi, ngủ đi.”

Sớm hôm sau, bốn người ngồi xe đến Bảo Kê.

Ba đệ tử của Nam Cung Cẩu Thặng đều đã được học hỏi qua về thuật phong thủy, trong đó lợi hại nhất là Xa Xà, anh ta tính đâu chuẩn đấy không sai vào đâu được.

Sau khi thăm dò và điều tra, bốn người xác định được mục tiêu ở thôn Trúc Viên Câu, cách Như Gia Trang khoảng một nghìn mét, đứng trên ruộng bậc thang ở Trúc Viên Câu, vươn dài cổ ra liền thấy đội khảo cổ ở cách đó không xa. Giữa ban ngày ban mặt cũng không làm gì được, mấy loại chuyện trộm gà trộm chó này ai làm vào ban ngày chứ?

Bốn người trẻ tuổi mượn bốn bộ quần áo của nông dân, trước tiên dừng chân ở ruộng bậc thang ở Trúc Viên Câu, đợi đến mười giờ tối, tranh thủ đêm hôm vắng vẻ mà lẻn vào.

Mỗi người cầm trong tay một cái xẻng Lạc Dương, Xa Xà ra lệnh một tiếng, cả bốn người liền vùi đầu đào bới.

“Ở đây!” Tô Di vui sướng khe khẽ kêu lên.

“Ở đây cũng có!” Lý Yêu Yêu lấy ra một điếu thuốc, ánh lửa lập lòe chiếu lên mặt người, quỷ dị mờ ảo không gì sánh bằng.

“Bên này cũng có!” Dư Ngư cũng móc một điếu thuốc ra nhưng không tìm thấy bật lửa, anh ta dùng đèn pha chiếu đến chỗ Lý Yêu Yêu ở cách đó không xa, Lý Yêu Yêu vứt bật lửa sang cho anh.

Xa Xà bình tĩnh nhìn chỗ đất trong xẻng Lạc Dương, đất ngũ sắc nổi rõ lên trong hỗn hợp đất: “Chính xác rồi.”

Thời Tây Chu, nghi thức an táng không quá khoa trương, Cổ Ngư Quốc lại là một nước nhỏ, trong một mộ thất có hai người, quan tài và vật bồi táng cũng chỉ đặt chung trong một phòng.

Tô Di nói: “Xem ra quân vương lớn bé của nước Ngư này đều ở đây cả, chúng ta tiếp tục tìm đi, nơi nào có vấn đề thì cắm một cành liễu làm dấu.”

Sau ba giờ.

Xa Xà rọi đèn xuống ruộng bậc thang, Lý Yêu Yêu kêu “Ôi” một tiếng, mở to đôi mắt nhìn: “Sao nhiều vậy!”

Trên hai bãi đất cao cắm đến gần chục cành liễu.

Thật kinh khủng! Có khi giá trị còn lớn hơn nhiều so với mộ cổ được phát hiện ở Như Gia Trang kia! Giọng Tô Di run run: “Làm sao bây giờ?”

Dư Ngư nói: “Ai nha, hậu quả của ‘bỏ hết trứng vào một giỏ’ đây mà, lênh láng thế này rồi, chén gọn thôi!”

Tô Di nhỏ giọng nói: “Không được đâu.. trộm một hai mộ còn được chứ…”

Dư Ngư còn muốn nói tiếp, nhưng vừa mở miệng đã bị Xa Xà ngắt lời: “Hai cái.”

Dư Ngư nhún vai, thức thời im lặng.

Bốn người tìm một ngôi mộ có hình dạng và cấu tạo lớn, rồi lại chọn một ngôi mộ tương đối bình thường, phân ra hai bên bắt đầu đào.

Thật ra, đào động là một quá trình rất khô khan nhàm chán, mắt thấy trời sắp sáng, bốn người không thể làm gì khác mà dừng lại, đậy động qua loa xong rồi thu thập công cụ mà rời đi.

Bốn người tìm một nơi trong thôn để ở nhờ, Tô Di vào thành mua một đống sách cổ về thời Tây Chu, hy vọng có thể tìm được vài dữ liệu liên quan đến nước Ngư kia.

Buổi trưa, anh gọi điện thoại cho Tiểu Kiều.

“Vâng, em khỏe rồi.”

“Tiến độ mọi người thế nào rồi?”

“Vâng, được rồi.”

Tô Di cúp điện thoại, nói: “Tiểu Kiều bảo mộ bên Như Gia Trang đã khai quật tới đáy rồi, chắc ba bốn ngày nữa là họ có thể kết thúc công việc.”

Lý Yêu Yêu nói: “Có khả năng chúng ta đào được mộ của người giữ chức vị to nhất!”

.o.

Xẻng Lạc Dương:  Là loại xẻng chuyên dụng, dân khảo cổ (cũng như đạo mộ) thường dùng loại xẻng này. Xẻng Lạc Dương có thể dùng để khảo sát cấu tạo của lớp đất bên dưới, còn có thể lấy được cả những vật táng dưới mộ lên. Nếu khi đào đất mà đụng phải những thứ gốm sứ bồi táng như ly, chén, bàn, bình, hoặc là kim thiết hay gỗ thì có thể lấy ra, từ đó có thể đoán được bên dưới có mộ táng. Người khảo cổ có thể tuân theo những căn cứ như vậy để suy đoán tính chất và bố cục của những vật phẩm được cất giấu bên dưới.



Đất ngũ sắc (trong raw là đất ngũ hoa): .Để đảm bảo huyệt cát, khi đào huyệt thường dùng đất ngũ sắc, hoặc đất hồng sắc để chôn mộ, chôn tiểu quách. Ngoài ra, đất ngũ sắc và đất hồng sắc có tác dụng kết dính thành một khối khi gặp nước, đảm bảo huyệt mộ yên vị và không ngấm nước và trong quan.

đất ngũ sắc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play