“Chờ tới khi cậu thật sự yêu một người cậu sẽ biết, cậu sẽ hi vọng người ấy cũng yêu mình, là tình cảm đơn thuần mà không pha lẫn tạp chất nào khác… Không muốn ngươi ấy vì mình mà đau khổ, không muốn người ấy vì mình mà tự làm khổ bản thân…”

“Nhưng cậu vì cậu ta làm nhiều như thế, cậu ta lại hoàn toàn không biết gì cả, cậu không cảm thấy không đáng giá sao?”

“Nhìn thấy em ấy khỏe mạnh sống trên đời chính là thù lao lớn nhất cho tôi.” Cẩm lộ ra nụ cười thoải mái.

“Cậu thật là vĩ đại!” Lời này của Trung Dã nửa là cảm thán, nửa là mỉa mai.

“Vĩ đại sao?” Cẩm cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười có chút mờ mịt: “Cậu vẫn còn nhớ rõ cơ mà! Khi đó rõ ràng em ấy không chống đỡ nổi nữa, sau khi em ấy tỉnh lại cậu còn nói ý chí sống của em ấy rất mạnh.”

Trung Dã gật đầu.

“Cậu biết hôm đó tôi nói với em ấy cái gì không?” Cẩm nói tiếp: “Tôi đã nói chỉ cần em ấy sống sót tôi sẽ cho em ấy tự do…” Anh ngẩng đầu nhìn Trung Dã, mắt cũng đỏ lên: “Tôi không cam tâm! Tôi làm sao có thể cam tâm? Nhưng em ấy vì tự do mà ở lại, bây giờ những gì tôi có thể làm chính là trả bầu trời lại cho em ấy…”

Đúng là khi sắp chết Đông đã sống sót bằng ý chí sống mạnh mẽ, nhưng hai người không hề biết lời nói của Thiên Diệp khi đó, họ chỉ nghĩ khát vọng tự do của Đông đã vượt xa mọi thứ, Trung Dã thở dài, cũng không thèm khuyên nữa.

========Phân cách tuyến tới đây==========

Từ sau lần cấp cứu đó, Cẩm không tới nhiều như trước nữa, chính xác mà nói thì anh vẫn đến mỗi ngày như cũ, chỉ là số lần đến phòng Đông giảm xuống, thời gian Đông nhìn thấy anh khi tỉnh táo lại càng ít.

Thời khắc chia ly sắp tới, anh cần chút thời gian đuổi đi hình bóng của cậu trong lòng, hay, ít nhất là sau khi thức giấc thì đặt cậu ở một góc nhỏ nào đó là được rồi, không thể để cậu tùy ý chiếm hết trái tim anh.

Đương nhiên Đông cũng chú ý tới chuyện này, chỉ là hôm đó cậu nghĩ Cẩm cố ý tra tấn mình nên cậu đối với Cẩm cực kì lạnh nhạt. Lại nhớ tới lúc cậu nghe thấy cả mẹ mình bọn họ cũng không muốn buông tha, cậu đối với Cẩm lại càng tuyệt vọng.

Dù sao thí nghiệm thuốc đã gần đến giai đoạn hoàn thành, một chén thuốc cậu uống cũng chẳng còn quan trọng, Cẩm không đến cũng là chuyện bình thường…

Nhưng mà… Tại sao cậu vẫn còn chờ mong? Tại sao mỗi lần nhớ tới anh, lòng cậu liền đau đớn khó chịu?

Lúc con chip theo dõi được lấy ra cũng là lúc cậu có thể rời đi, Cẩm thậm chí không hề xuất hiện, chỉ có tiểu Mộ đứng đó với hốc mắt đỏ hồng cùng vẻ mặt không đành lòng.

Một túi hành lý không lớn lắm, bên trong có mấy bộ quần áo trước kia của cậu, tiểu Mộ nói Cẩm đã dặn là chờ cậu ổn định rồi sẽ kí gửi những thứ của cậu qua đó.

Một hộp đồ ăn của Ma Mĩ làm riêng cho cậu.

Một cái bao nhỏ là giấy chứng nhận sở hữu và một quyển sổ tiết kiệm một tỷ gửi ngân hàng cùng một xấp ngân phiếu dùng tên của cậu, đó là tiền công cho việc cậu làm vật thí nghiệm thuốc.

Nếu là trong mấy loại tiểu thuyết không thực tế kia thì sổ tiết kiệm sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ sau đó ném lên mặt Cẩm, nhưng Cẩm lại không có ở đây, cũng không cần phải lãng phí tiền như thế, còn tạo ra rác nữa! Hơn nữa cậu làm vật thí nghiệm thuốc đã chịu không ít đau khổ, còn giúp Cẩm giữ lại một người thừa kế, tiền này cậu lấy cực kì yên tâm thoải mái.

Đông vỗ vỗ xấp ngân phiếu, cậu không vừa lòng lắm hừ nói: “Hội trưởng của các người đúng là keo kiệt, tiền này còn không đủ mua một căn hộ cao cấp, chẳng lẽ anh ta muốn tôi trốn trong hang cùng ngõ hẹp nào đó sao?!”

Tiểu Mộ bị cậu chọc cho cười ra tiếng, người vẫn đứng trong phòng theo dõi cũng lắc đầu bất đắc dĩ, nụ cười chua xót kia cũng tràn ngập dịu dàng.

Sao anh lại muốn cậu trải qua những ngày cực khổ đây? Anh chỉ sợ cậu không chịu nhận, nếu anh biết cậu sảng khoái như vậy thì đưa thêm vài con số cũng chẳng có vấn đề gì.

Anh vừa nghĩ như thế thì Đông đã nhét hết ngân phiếu vào tay tiểu Mộ, nở nụ cười rực rỡ: “Làm phiền tiểu Mộ giúp tôi giao cho cô nhi viện.”

“Gì cơ?” Tiểu mộ trợn mắt, há miệng, hoàn toàn không thể tin được.

Đông vỗ vỗ mặt cậu ta, tinh nghịch nói: “Một tỷ có thể nhìn thấy vẻ mặt này của tiểu Mộ cũng xem như đáng giá.”

“Đông Sơn…” Tiểu Mộ mới mở miệng nước mắt đã trào ra, một tay cậu ta kéo ống tay áo của Đông, một tay không ngừng gạt nước mắt, miệng nói cái gì đó không nghe rõ lắm.

Đông buồn cười nhìn cậu ta: “Tiểu Mộ, cậu khóc nữa tôi cũng không thể cho cậu nhiều hơn, muốn trách thì trách hội trưởng nhà cậu quá keo kiệt đi!”

Tiểu Mộ nghe thấy mấy lời này liền lặng đi một chút, sau đó vội vàng giải thích: “Cậu Đông Sơn, không phải tôi nói tiền quá ít, thật đó… Tôi…”

Đông không nhịn được cười ra tiếng, cậu xoa đầu tiểu Mộ: “Cậu thật là đáng yêu.” Sau đó sắc mặt đột nhiên nghiêm túc, bình tĩnh nhìn tiểu Mộ nghiêm chỉnh nói: “Tiểu Mộ, cám ơn cậu mấy ngày nay đã chăm sóc tôi.”

Tiểu Mộ bị Đông nhìn như vậy, mặt đỏ lên, ấm úng nói: “Đó… Đó đều là những chuyện phải làm.” Sau đó nhớ tới thiếu gia nhà mình lại vội vàng nói: “Đây đều là thiếu gia cho cậu, anh ấy thật sự rất quan tâm và quý mến cậu.”

Đông khẽ cười, cậu đột nhiên quay đầu nói với hình vẽ pha lê trên tường một câu: “Giữ gìn sức khỏe.”

Trong lòng Cẩm nóng lên, thiếu chút nữa anh đã muốn tung cửa chạy ra, may là vẫn nhịn được.

Sau đó, anh thấy Đông xách túi hành lí thoải mái cất bước rời đi.

Tầm mắt Cẩm nhìn theo bước chân Đông đang bước tới cổng lớn, cậu đã hoàn toàn toàn khỏe mạnh, làn da trắng như sứ đã lộ ra vẻ hồng hào, hai má phúng phính thịt, đường cong cứng nhắc như tượng đá cũng đã mềm mại đi nhiều, dáng người trước kia anh luôn chê là gầy yếu bây giờ vẫn gầy yếu, chỉ là anh tuấn hơn nhiều lắm…

Người đang đắm chìm trong ánh mắt mặt trời kia thật chói mắt, chói đến mức mắt anh không thể mở ra được…

Đây là lần cuối cùng rồi! Cứ như vậy, để hình ảnh này in sâu từng chi tiết của nó vào đáy lòng anh…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play