Một tháng sau, vết roi trên người Đông đều khép miệng lại, cậu bị đưa đến một phòng bệnh đặc biệt chuẩn bị vì mình. Nếu có thể bỏ qua những dụng cụ điều trị lạnh như băng kia, Đông không thể không thừa nhận hoàn cảnh nơi này tương đối tốt.
Đông hoàn toàn không nhận ra nó là phòng bệnh, nhìn qua như là một căn phòng được thiết kế tỉ mỉ, lịch sự và tao nhã. Lớn thì là hình vẽ pha lê chiếm hết một phần hai mặt tường, nhỏ thì là một chi tiết trang trí nhỏ trên bàn, cái nào cũng không phải là sắp xếp tùy tiện.
Bộ loa nhiều tầng xa hoa, ti vi LCD cực lớn, kệ sách xếp đầy các loại sách truyện, máy tính hoàn toàn mới đã được kết nối mạng, thậm chí ở một góc sáng bên kia còn có một bộ dụng cụ tập thể dục.
Đối diện với giường bệnh của cậu là một vườn hoa nhỏ, trong vườn rực rỡ sắc màu, tràn trề một màu xanh, ở bên ngoài hàng rào cậu còn thấy được mấy đỉnh núi, phong cảnh tương đối đẹp.
Đông nghĩ trong lòng, Cẩm thật sự rất dụng tâm, chắc là anh cũng biết có lẽ nơi này chính là nơi cuối cùng trong sinh mệnh cậu, tính ra thì… Đúng là không bạc đãi (đối xử tệ) với cậu.
Hình vẽ pha lê trên tường mà Đông đã thấy, ở một căn phòng khác chính là một tấm kính trong suốt có thể nhìn thấy toàn bộ phòng cậu, nó chính là nơi theo dõi tình trạng Đông.
Một tháng này trừ chuẩn bị căn phòng kia, Cẩm và Trung Dã còn làm không ít chuyện, ngoài tạo áp lực tới nhà họ Bạch Xuyên để lấy được bệnh án của Đông, họ còn yêu cầu Thiên Diệp phối hợp cùng với Trung Dã tham gia vào quá trình trị liệu cho Đông. Trừ phương án chữa trị kỹ lưỡng và chi tiết, mấy loại thuốc giải độc cũng dần được nghiên cứu và chế tạo xong, ở một căn phòng khác Đông không nhìn thấy chứa những thiết bị cấp cứu tiên tiến nhất.
Đông rất bình tĩnh với những xiềng xích trói buộc siết chặt trên cơ thể mình, Cẩm đứng ở sau kính thủy tinh nắm lấy áo Thiên Diệp lớn tiếng hỏi ông ta lí do tại sao.
“Đây là phương pháp tốt nhất có thể tránh được nhiều thương tổn.” Giọng Thiên Diệp không hề có chút tình cảm: “Cậu sẽ không muốn nhìn thấy cậu ta không khống chế được mà tự mình hại mình đâu!”
Cẩm chuyển hướng nhìn Trung Dã, Trung Dã chỉ gật đầu với anh, giọng nói tràn ngập thương xót: “Cẩm, đây là việc làm cần thiết, phòng khi Đông mất đi ý thức sẽ làm chính mình bị thương.”
Cẩm chậm rãi buông tay ra, căm hận nói với Thiên Diệp: “Sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày tôi san bằng nhà họ Bạch Xuyên, san bằng cái địa ngục trần gian kia.”
Vẻ mặt Thiên Diệp không thay đổi: “Đối với Đông mà nói, nơi đó đúng là địa ngục trần gian, nhưng cậu không thể phủ nhận thuốc nhà họ Bạch Xuyên nghiên cứu chế tạo ra đã cứu được bao nhiêu người.”
“Nói được những lời như thế cũng đủ thấy ông bị điên rồi.” Cẩm âm trầm nói: “Ông lấy tư cách gì để quyết định người nên xuống địa ngục là ai? Đó là việc của Thượng Đế, không phải của ông! Cho dù toàn bộ mọi người trên thế giới chết hết thì liên quan gì đến chuyện của Đông?”
Đối mặt với lời chất vấn của Cẩm, Thiên Diệp chỉ xoay người đi chỗ khác kiểm tra số liệu trên thiết bị, ông ta bình thản nói: “Tôi nghĩ việc hội trưởng Cẩm cần quan tâm nhất bây giờ là làm sao chữa khỏi cho người bệnh.”
Cẩm hừ một tiếng: “Ông nói đúng, nhưng tôi tuyệt đối không quên ai là người hại em ấy biến thành như hôm nay.” Anh nói xong, tức giận ngồi xuống.
Nhưng chỉ mới ngồi không quá năm phút Cẩm lại đứng lên, anh không tự chủ được bước đến trước tấm thủy tinh, người bị ngăn cách bên kia đã có phản ứng đau đớn, dù cậu bị trói rất chặt nhưng anh vẫn nhìn thấy cơ thể kia mãnh liệt run rẩy và giãy dụa. Cuối cùng anh cũng hiểu được tại sao Trung Dã nói trói cậu là việc cần thiết.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, anh nghe thấy trong cổ họng mình truyền ra một tiếng lại một tiếng gầm nhẹ tự kiềm chế. Cẩm thật sự tan nát cõi lòng, anh siết chặt hai nắm tay, trán áp sát vào kính thủy tinh, không biết từ khi nào, từ khe hở ở nắm tay của anh đã có tơ máu chảy xuống, mà nước mắt đã sớm che mờ tầm mắt anh.
Kỳ thật đau đớn chỉ kéo dài trong một giờ, nhưng một giờ ngắn ngủi này cũng đã làm hao hết tinh lực của Đông, đau đớn kết thúc thì cả người cậu như bị hút hết sinh khí, toàn thân ướt đẫm như vừa từ trong nước lao ra, tay chân không tự chủ được hơi run lên, sắc mặt trắng bệch gần như một đống tro tàn, thứ duy nhất có chút màu sắc tươi sáng chính là bờ môi bị cắn loang lỗ tia máu, đôi mắt mở thật to từ lâu đã mất đi tiêu cự.
Cẩm sớm đoán được quá trình sẽ có nhiều gian nan và đau đớn, anh cũng cho là mình đã chuẩn bị tinh thần thật tốt, nhưng khi thực tế phát sinh mang tới cho anh sự rung dộng vượt xa sự chuẩn bị.
Đau khổ này này anh chỉ có thể tưởng tượng ra, nhưng người anh yêu nhất lại phải tự mình chịu đựng… Cái loại chỉ có thể bất đắc dĩ mà trơ mắt nhìn này, cái loại hận không thể lấy mình thay cho em ấy nhưng hoàn toàn không làm được… Tim của anh từng mảnh từng mảnh như đang bị lăng trì… Đau đến mức hô hấp cũng thấy khó chịu…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT