“Nhưng… Tại sao lại trở thành như vậy?” Cẩm hoang mang nói: “Cho dù nhà họ Bạch Xuyên muốn dùng thuốc khống chế em ấy thì cũng không cần phải dùng nhiều loại thuốc khác nhau như thế…”
Trung Dã mím môi, suy nghĩ một lát mới nói: “Có mấy lời đồn đại liên quan tới phòng thí nghiệm thuốc của nhà họ Bạch Xuyên, tốc độ nghiên cứu thuốc mới của bọn họ đặc biệt nhanh là vì đã tiến hành thí nghiệm trái pháp luật trên cơ thể người.”
“Ý cậu là…” Trong lòng Cẩm đã có đáp án, nhưng anh không dám nói ra miệng, dường như chỉ cần không nói, thì không phải là sự thật.
Trung Dã thay anh nói ra: “Đông có thể là vật thí nghiệm thuốc của nhà họ Bạch Xuyên…” Dừng lại một chút, đẩy đẩy kính mắt thâm trầm nói: “Dược nhân.”
Đồng tử Cẩm nhanh chóng mở to, trong mắt anh tràn đầy phẫn nộ, chờ đến khi lửa giận cháy hết cũng chỉ còn đau lòng, anh nghiến răng nói: “Nhà họ Bạch Xuyên… Đúng là tôi không nên buông tha cho bọn họ!”
Cuối cùng anh cũng có thể hiểu được tại sao Đông lại muốn trả thù nhà họ Bạch Xuyên, cũng hối hận vì mình đã hủy bỏ kế hoạch báo thù của cậu, càng thêm tự trách là… Anh lại hoàn toàn không chú ý tới Đông trở nên khác đi, mệt cho anh còn nói đi nói lại anh yêu cậu… Nghĩ đến đây, đột nhiên Cẩm giật mình…
“Vậy em ấy ngừng uống thuốc lâu như vậy…” Giọng anh khi hỏi Trung Dã có chút run lên.
“Đau đớn đó chỉ có một mình cậu ta biết!” Trung Dã thấp giọng: “Làm bác sĩ, nếu loại đau đớn này vẫn có thể chịu đựng được thì loại thuốc này đã hoàn toàn không thể đưa cho cậu ta, làm tê liệt hệ thần kinh có thể xóa đi đau đớn của cậu ta khi độc phát, làm chậm các bộ phận thần kinh có thể kéo dài mạng sống của cậu ta, nhưng ngược lại sẽ tạo thành tổn thương đối với cơ thể, đối với bệnh tình của cậu ta chẳng khác gì đang uống rượu độc để giải khát.”
“Kéo dài mạng sống?” Vài lời này làm Cẩm lạnh cả người, vội vàng hỏi: “Đó là ý gì?”
“Độc tích lũy trong cơ thể cậu ta đã sớm vượt quá giới hạn chịu đựng, có thể sống đến bây giờ…” Trung Dã dừng lại, sau đó tiếp tục: “Nói lên là bác sĩ điều trị cho cậu ta cực kì thông minh, tuy là bây giờ cậu ta uống loại thuốc tai hại không có ích lợi gì nhưng ít ra cũng có thể giảm bớt đau đớn, cũng có thể tranh thủ thời gian điều trị.” Trung Dã đẩy kính: “Mà bây giờ khoa học kĩ thuật hiện đại tiến bộ rất nhanh, thêm một ngày thời gian liền có thêm một phần hi vọng, cho dù có thể sẽ tăng tình trạng bệnh, tôi vẫn muốn đề nghị cậu ta tiếp tục dùng thuốc.”
Cho nên thời gian gần đây Đông nhanh chóng gầy yếu tiều tụy, mệt mỏi rã rời đều vì chính anh đã vô tình ngừng thuốc của cậu… Giờ phút này đến ý muốn tự giết mình cũng xuất hiện trong đầu anh.
Nhưng… Tại sao cậu tình nguyện chịu đựng đau đớn không thuộc về mình này cũng không chịu nói với anh? Nghĩ xa hơn một chút, không phải khi cậu nghĩ ra kế hoạch chạy trốn khỏi nhà họ Cẩm đã nghĩ đến chuyện ngừng uống thuốc chứ? Hay còn sớm hơn… Khi cậu trả thù nhà họ Bạch Xuyên cũng đã chuẩn bị ngừng uống thuốc?
Cẩm càng nghĩ càng thấy sợ, Đông… Không những chẳng còn chút ý chí sống, ngược lại còn muốn để mình nhanh chóng đến gần cái chết.
Cẩm ngẩng đầu thật mạnh, nắm lấy tay Trung Dã, giọng nói tràn ngập khẩn cầu: “Trung Dã, cậu có biện pháp cứu em ấy không?”
Sắc mặt Trung Dã cũng không tốt lắm, suy nghĩ một lát mới nói: “Không thử thì sao biết được!”
Thời gian Cẩm quen biết Trung Dã không ngắn, đó không phải là câu trả lời chắc chắn nhưng cũng là câu trả lời nói rằng cậu ta kiên quyết phải làm cho bằng được. Tâm trạng vẫn đang lơ lửng trong không trung của anh cuối cùng cũng yên ổn được một chút.
Trung Dã nhìn Cẩm, vẻ mặt đông cứng, thái độ cực kì nghiêm túc: “Nhưng tôi vẫn phải nói cho cậu biết, đối với Đông mà nói, đây là con đường không thể quay đầu, đồng thời hậu quả cũng không thể đoán trước được, hơn nữa còn là con đường cực kì gian nan và đau đớn.”
Cẩm hiểu được ẩn ý trong lời nói của Trung Dã, không phải anh không giãy dụa bởi vì nếu thất bại, đoạn thời gian cuối cùng trong đời Đông sẽ là tra tấn đáng sợ của địa ngục, dù có được kết quả tốt nhất, cậu cũng phải chịu tất cả đau khổ trong quá trình giải độc.
Nhưng… Nếu không làm bất kì cái gì thì anh phải trơ mắt nhìn cậu bình tĩnh đi từng bước đến cái chết hay sao? Cẩm tự hỏi như thế, và, anh không làm được!
Cẩm hít một hơi thật sâu, anh đưa ra quyết định: “Ít nhất đó là một con đường có hi vọng sống.”
“Vậy thì cuối cùng, cũng là thứ quan trọng nhất, đó chính là ý chí sống của cậu ta.”
Ý chí sống… Làm sao Đông có thể có ý chí sống được? Nếu có, cậu đã không đoạn tuyệt với nhà họ Bạch Xuyên, nếu có, cậu sẽ không muốn chạy trốn, nếu có, cậu sẽ không im lặng khi bị ngừng thuốc…
Cẩm càng nghĩ càng chán nản, anh hiểu ý của Trung Dã, nếu không còn ý chí tiếp tục sống, không cần biết là ai cũng sẽ không chịu nổi loại dày vò không thể tưởng tượng nổi kia, tuy là anh yêu Đông, cũng nguyện ý vì cậu dốc sức làm hết những gì anh có thể, tiếc là, anh biết rõ mình không đủ để trở thành ý chí sống của cậu, bởi vì… Anh không phải là người cậu lưu luyến…
Đột nhiên một hình ảnh hiện ra trong đầu anh, là bộ dáng của Đông khi nhìn ra không trung mấy ngày trước, hệt như con chim nhỏ hướng về bầu trời, nhàn nhạt bi ai và tuyệt vọng vì cánh chim đã bị bẻ gãy…
Cẩm lại nhớ đến một lần anh sợ Đông làm việc quá nhiều đã nói một câu không có ý nghĩa gì: “Tôi với em khác nhau, phần đầu đoạn kem đánh răng dùng để hoàn thành những chuyện phải làm, đoạn còn lại của kem đánh răng tôi sẽ giữ lại cho mình, hoàn toàn thuộc về tôi… Hoàn toàn tự do!”
Đáp án cực kì rõ ràng, khát vọng duy nhất người biết mạng của mình không kéo dài được lâu chính là tự do. Dù biết rõ thời gian sống sẽ bị rút ngắn, dù biết rõ mình sẽ phải chịu đau đớn vô cùng khi độc phát cũng muốn rời khỏi nhà họ Cẩm, thứ cậu khát vọng… Là tự do!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT