“Con mèo kia theo em năm năm, giống như người thân của em vậy, cứ như thế bị đuổi đi…” Ánh mắt Chức Hương hồng hồng, không hề có ý định bỏ qua dễ dàng.
Cẩm luôn thấy phiền với mấy chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi này, nếu con mèo bỏ chạy không phải là mèo của Chức Hương, anh cũng lười phải giải quyết, bây giờ anh đã bắt đầu mất bình tĩnh: “Tôi đã nói với cô phải trông coi mèo của cô cho cận thận từ sớm, đừng để nó đến chọc vào Chiêu Tài!”
Chức Hương lập tức ngừng tiếng khóc nức nở, vẻ mặt oán hận nhìn Cẩm.
Sắc mặt Cẩm vẫn không đổi: “Chuyện này dừng ở đây, tất cả đều giải tán đi.” Nhìn thấy Đông cũng muốn cất bước đi, anh liền bổ sung: “Đông, cậu ở lại.”
Mọi người đều đi hết Cẩm mới hỏi: “Sao cậu lại cố ý dọa mèo của Chức Hương?”
“Con mèo đó khiến người ta ghét giống hệt chủ của nó!” Đông mím mím môi, lười biếng chậm rãi đáp, hoàn toàn không có một chút bộ dáng đang báo cáo với ông chủ.
Cẩm cũng không để ý mấy chuyện này, anh khẽ cười: “Đúng là như thế.” Sau đó lại nghiêm mặt nói: “Nhưng đó là mèo của Chức Hương.”
“Nếu không phải là mèo của cô ta tôi cũng không rảnh vậy đâu!” Đông nhướng mày, giọng nhanh chóng lạnh xuống: “Nợ nần bán đứng tôi của Chức Hương tôi vẫn chưa tính với cô ta đấy! Đuổi có một con mèo của cô ta là tôi đã quá khách sáo rồi.”
Cẩm lắc đầu bất đắc dĩ: “Con mèo kia cô ấy nuôi năm năm, theo như cô ấy nói, cũng giống như người thân của cô ấy vậy.”
“Tôi cũng đâu có chặn đường chạy của con mèo đó, nếu tình cảm tốt như thế sao nó lại chạy ra ngoài? Rõ ràng đó là hướng ngược lại với chỗ Chức Hương.”
Cẩm thở dài, nói: “Con mèo Ba Tư đó là mèo nhà, đến đầu đường cậu nghĩ nó sẽ sống thế nào?”
Đông cụp mắt xuống, một lúc lâu không lên tiếng, sau đó chậm rãi nói: “Thích ứng với hoàn cảnh là bản năng của động vật, nếu nó thật sự muốn sống tất nhiên có thể sống sót…”
Nhận ra cảm xúc của Đông trong lời nói, nhớ đến thân thế và vài lần cậu bị bán đứng, đường đường là chủ tịch một tập đoàn, bây giờ lại là một tên chăm sóc mèo, làm sao Cẩm còn có thể trách cứ cậu nữa. Lại nói, trong chuyện này, Cẩm cũng không có ý trách cậu.
“Có muốn đến Hội Tam Hoàng làm việc không?” Cẩm hỏi.
Để cho cậu đến Hội Tam Hoàng, tất nhiên cậu sẽ không còn là người làm ở nhà họ Cẩm, anh hỏi như thế cũng xem như là đầu hàng.
Đáng tiếc Đông không thèm cảm kích, ngước mắt lên, cậu lạnh lùng mia mai: “Đây là mệnh lệnh của ông chủ anh sao? Tôi nên làm gì? Tiểu nhân xin tuân mệnh? Hay là quỳ lạy ta ơn anh?”
Không phải Cẩm không biết tức giận nhưng có lẽ do anh trân trọng tình cảm, luôn dễ dàng tha thứ cho Đông. Nhưng, nhớ đến tại sao hai người lại biến thành tình trạng này… Cái cảm giác đau đớn khi bị phản bội từ dưới đáy lòng anh dâng lên… Người như thế, hoàn toàn không xứng để người khác tốt với cậu!
Mấy câu của Đông dễ dàng gợi ra một mặt lạnh lùng ác liệt của Cẩm: “Không muốn thì cứ tiếp tục làm người nuôi mèo của cậu đi! Mèo của Chức Hương là do cậu dọa chạy mất, cậu phụ trách tìm nó trở về, nếu trong vòng ba ngày không tìm về được…” Anh còn có thể làm gì cậu đây? Nhưng mà lời này cũng không cần phải nói, trực tiếp ‘hừ hừ’ hai tiếng để kết thúc.
Uy hiếp này hoàn toàn không có tác dụng đối với Đông, nghe thấy có thể ra ngoài tìm mèo, trong đầu lại bắt đầu xoay chuyển.
“Đừng nghĩ cách bỏ trốn, tôi đã gắn chip theo dõi lên người cậu.” Một câu của Cẩm dễ dàng đánh vỡ giấc mộng của Đông.
Đông nghe xong quả thật không thể tin nổi, thở hổn hển hỏi: “Anh xem tôi là cái gì? Thú nuôi của nhà họ Cẩm sao?”
Hiếm khi thấy Đông xúc động lớn như thế, Cẩm mừng rỡ cười ra tiếng, sau đó sắc mặt trầm xuống: “Thú nuôi của nhà họ Cẩm chỉ có thể bị dọa chạy mất, chưa từng tự bỏ trốn, cậu… Còn không bằng thú nuôi!”
Đông nhìn Cẩm chòng chọc, trong mắt như đang đốt hai ngọn lửa.
Cẩm giữ thái độ nhàn nhã ngồi xuống, uống một ngụm trà chậm rì rì, nói: “Cậu có thể ra ngoài! Nhớ cho kỹ, cậu không thể so sánh với con mèo kia, nó chưa bao giờ chạy trốn.”
Đông tức giận đến mức đá cửa đi ra ngoài, Cẩm lại thoải mái cười ha hả.
Điền Thôn đứng ở một bên rất là bất đắc dĩ với hai người này, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hít một hơi.
“Sao vậy? Ông có ý kiến?”
“Tôi không dám.” Điền Thôn lắc đầu, sau đó lại nói: “Tâm trạng của cậu Đông Sơn vừa mới tốt lên, mấy ngày nay cả người nhìn cũng có chút tinh thần, bây giờ lại không biết sẽ tiếp tục buồn bực trong bao lâu…”
Điền Thôn biết Cẩm không xem Đông là người làm thật sự, xử lí lần này chẳng qua cũng chỉ vì hờn dỗi cho nên trước mặt Cẩm ông vẫn gọi là ‘cậu Đông Sơn’.
Đúng là Điền Thôn vừa nói xong Cẩm liền buốn bực, không khỏi hối hận anh nhất thời tức giận mà thuận miệng nói dối. Chẳng lẽ bây giờ lại đến chỗ Đông thừa nhận anh chỉ gạt cậu, hơn nữa… Cẩm nhận ra ý định chạy trốn của Đông vẫn chưa bị cắt đứt, cứ để cậu nghĩ như thế đi cũng tốt.
Cẩm phiền lòng hất tay: “Mấy ngày tiếp theo trông chừng cậu ta nhiều một chút.”
~Hết chương 50~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT