Cả một buổi sáng không thấy Đông gọi mình, Tự Phương đi thẳng tới phòng của Đông, trên giường không thấy ai nhưng đệm giường hỗn loạn cho thấy tình hình kịch liệt đêm qua.
Tự Phương tìm thấy Đông đang nằm trên sô pha, cả người Đông bị chăn bông màu trắng bao lấy, chỉ lộ ra khuôn mặt, đến gần sẽ thấy sắc mặt của Đông tái nhợt, đến môi cũng trắng bệnh không một giọt máu, lông mày nhíu chặt hình như cực kì khó chịu.
Nhìn tình hình này cũng biết được đêm qua Đông không hề tốt chút nào, trong chốc lát Tự Phương nghĩ xem nên để cho cậu nghỉ ngơi nhiều thêm một chút hay nên đánh thức cậu.
Lúc đang do dự, hắn thấy môi Đông mấp máy như đang lẩm bẩm cái gì đó, Tự Phương cúi sát xuống nghe thấy: “Thành Nhất… Anh Thành Nhất…”
Miệng Đông đang gọi hắn, không phải là ‘Tự Phương’ luôn lạnh lùng băng giá hiện nay mà là ‘anh Thành Nhất’ mà cậu từng thân thiết dựa dẫm?!
Tự Phương lùi từng bước, nhớ lại quá khứ, không khỏi suy nghĩ hỗn loạn…
Bởi vì thân phận thấp kém của mẹ mình mà Đông không được ông nội Bạch Xuyên thừa nhận là con riêng, tuy rằng cậu cũng ở trong nhà Bạch Xuyên nhưng lại sống ở chỗ của người hầu, thân phận thấp hèn nên người giúp việc cũng xem thường cậu.
Lúc đó, cậu bướng bỉnh như con báo con, trong đầu chỉ nghĩ mình phải bảo vệ mẹ, bị người khác bắt nạt tàn nhẫn cũng chỉ biết trừng đôi mắt nhỏ dài xinh đẹp tuyệt đối không chịu thua, biện minh thì không ai tin và kết quả cuối cùng chỉ rước lấy thất bại thảm hại, người gây chuyện với cậu cũng không tốt hơn là bao. Ngay cả người quyết đoán, tàn nhẫn như ông nội Bạch Xuyên cũng phải đau đầu. Cuối cùng ông phải ra mặt nói rõ để người trong nhà giảm bớt một chút thì những ngày sau mẹ con cậu mới được thoải mái hơn.
Kỳ lạ là, cho dù trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy nhưng cậu lại rất lương thiện, chắc là do bản tính trời sinh… Giống người mẹ xinh đẹp dịu dàng của cậu.
Người bị đánh tới máu chảy đầy mặt cũng không khóc lại vì một con chó không cẩn thận chết đi mà khóc to lên, từ một đứa trẻ quái dị không cho người khác đến gần lại ôm chặt một con mèo nhẹ nhàng an ủi.
Tự Phương thừa nhận hắn không phải anh hùng nhưng gặp được người lợi dụng cơ hội bỏ đá xuống giếng lại không nhịn được tốt bụng giúp đỡ, cho nên người thường xuyên xù gai giống con nhím ở nhà họ Bạch Xuyên như Đông lại thân thiết với hắn, thậm chí xem hắn như anh trai.
Đứa trẻ từng bị bắt nạt cũng chịu đựng không hề khóc mà lại đỏ mắt nhìn anh gọi ‘anh Thành Nhất’.
Đứa trẻ nhận được sự khen ngợi của mẹ mình thì cười sáng lạn gọi ‘anh Thành Nhất”.
Đứa trẻ ôm thi thể lạnh như băng của con chó, đau lòng, khổ sợ gọi ‘anh Thành Nhất’…
Hỏi sao hắn lại không đau lòng mà thương yêu!
Sau này mẹ của Đông bị bệnh rồi mất, Đông cũng bị đem ra khỏi nhà Bạch Xuyên, tất nhiên đó là ý của ông nội Bạch Xuyên, đến mức cậu bị mang đi đâu, để làm gì cũng chẳng có người quan tâm, lại chẳng ai thèm để ý.
Đây vẫn là thắc mắc trong lòng Tự Phương, sau đứa trẻ kia biến mất mười năm trở về vẫn không có câu trả lời.
Nhưng hắn có thể chắc chắn, người trở về không còn là đứa trẻ năm đó, dường như lột bỏ dáng người trẻ con thì ngay cả tính cách… Cũng thay đổi hoàn toàn.
Tự Phương không thể nói rõ được, chỉ có thể nói người trước mặt không còn là đứa trẻ bướng bỉnh nhưng đơn giản, thiện lương.
Cậu vừa về đến thì nhà họ Bạch Xuyên cũng bắt đầu xảy ra biến hóa dữ dội, ông nội Bạch Xuyên bị ép thoái vị (từ chức), nhóm người thân tín từng giúp ông nội Bạch Xuyên xây dựng giang sơn cũng bị tước quyền (lấy hết quyền lực), có người bị mất quyền và cũng có người bị loại bỏ hoàn toàn, người thừa kế trước kia là Bạch Xuyên Kính, cũng chính là người Tự Phương nguyện trung thành lại bị giáng chức.
Thủ đoạn mạnh mẽ không chút lưu tình, thủ đoạn không lường trước được, tác phong lạnh lùng, khốc liệt, lấy nhà họ Bạch Xuyên là trung tâm quyền lực, cũng hoàn toàn lật đổ thế lực lạc hậu của người nắm quyền nhà họ Bạch Xuyên.
Hiện nay, Đông có đầy đủ khả năng để tự bảo vệ mình, nhưng… Rốt cuộc thì không thể tìm thấy bóng dáng hồn nhiên, hiền lành của quá khứ…
Tự Phương bất giác than nhẹ một tiếng, ném đi toàn bộ cảm giác!
Bây giờ, mặc kệ đối với hắn hay với Đông thì hắn cũng chỉ là ‘Tự Phương’ mà không phải là ‘anh Thành Nhất’ mà đứa trẻ kia thường xuyên bị bắt nạt luôn dựa dẫm.
Trong lòng có quyết định, Tự Phương đang định đánh thức Đông thì Đông đã mơ màng tỉnh lại.
Nhìn thấy Tự Phương ở trong phòng cậu lại không cảm thấy ngạc nhiên, lấy giọng nói lười biếng hỏi: “Tôi ngủ dậy trễ sao?”
“Không trễ lắm.” Tâm tư vừa trở về nói.
Dường như rất mệt mỏi, Đông lấy tay che mặt, giọng nói có chút không rõ: “Giúp tôi lấy thuốc tới đây, ở trong túi tiền trong áo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT