Sau khi xe chạy về đến nhà, Cố Thanh Bùi mở mắt, giãy dụa ngồi dậy muốn xuống xe.

Nguyên Dương vòng qua ghế lái phụ, mở cửa cho hắn mở, đem hắn từ trong xe nửa kéo nửa ôm lôi ra, y bĩu môi, "Tửu lượng cũng có tốt lắm đâu, thế mà ông cũng dám khoác lác."

Cố Thanh Bùi cũng không biết có nghe được hay không, không ngừng đẩy tay Nguyên Dương ra, "Buông ra, buông ra, để tự tôi đi."

"Đi cái rắm, ông đứng cũng có vững đếch đâu." Nguyên Dương khoác tay hắn, ôm eo hắn, đưa vào nhà.

Nguyên Dương từng có mấy lần giúp Cố Thanh Bùi xách hành lý, đưa hắn về tận cửa. Nhưng nhiều nhất cũng chỉ dừng lại tại cửa, cho tới bây giờ chưa từng tiến vào trong.*

* Khoảng chương 7 Nguyên Dương đã vào trong nhà rồi, nhưng hình như cũng chỉ đứng ở chỗ huyền quan quăng đồ vào thôi thì phải:D

Đây vẫn là lần đầu tiên y bước vào trong gian phòng này.

Nhà của Cố Thanh Bùi thực sạch sẽ, là cái loại sạch sẽ ngăn nắp, tất cả mọi thứ đều được bài trí gọn gàng đâu ra đấy, giống như không có người ở.

Gian phòng có hơn 140 m2, ba buồng hai phòng khách hai nhà vệ sinh, vị trí rất tốt, thiết bị lắp đặt cũng rất mới, là một chỗ ở không tồi. Y từng nghe ba y nói qua, cha mẹ Cố Thanh Bùi đều là giáo viên trung học tại thành phố nhỏ, không có gia thế gì, đỗ đại học đến Bắc Kinh. Khi mới vừa tốt nghiệp cũng là hai bàn hai trắng, công tác mười năm, mới hơn ba mươi, có thể dựa vào bản thân phấn đấu đến trình độ này, quả thật rất giỏi.

Nghĩ đến bộ dáng Cố Thanh Bùi mới nãy đỡ rượu cho ba y, Nguyên Dương chẳng hiểu tại sao, trong lòng không rõ là tư vị gì.

Y lôi Cố Thanh Bùi tới phòng ngủ, đem người thả xuống giường. Cố Thanh Bùi nhìn qua gầy gò, nhưng là vóc người cao khung xương lớn, như thế nào cũng đến một trăm bốn mươi năm mươi cân, thực sự không nhẹ, dọc theo đường đi, Nguyên Dương cũng phải lưu lại mồ hôi.

Cố Thanh Bùi ở trên giường trở mình, đem mặt chôn vào trong chăn, giống như trẻ con lầm bầm một tiếng, "Cậu đi đi."

Nguyên Dương nghiêng đầu nhìn hắn, không hề động đậy.

Y cảm thấy được Cố Thanh Bùi giống như đã say rồi. Nhưng mà lại không giống như người say, phản ứng thế này thật quá bình tĩnh.

Y thấy Cố Thanh Bùi vẫn không nhúc nhích, lo lắng hắn khiến bản thân bị nghẹt thở, đành phải đem hắn kéo lên, "Ông tắm rửa một cái đi, trên người thối muốn chết."

Cố Thanh Bùi bực mình đập cánh tay y, "Tắm cái rắm a, tôi muốn đi ngủ." Hắn liều mạng muốn rụt vào trong chăn, Nguyên Dương liền tóm lấy hắn, "Chí ít cũng phải thay quần áo đã, mùi vị trên người ông quả cũng có thể xông ngất người đấy."

"Không thay, không thay." Cố Thanh Bùi nhắm mắt  lăn lộn trên giường, hàng mày cau lại, nhìn qua rất không kiên nhẫn, "Tắt đèn...... Tắt đèn đi, chói quá."

Nguyên Dương dở khóc dở cười, y đè Cố Thanh Bùi xuống giường, gỡ khuy áo hắn ra.

Cố Thanh Bùi đột nhiên giữ lấy tay y, ánh mắt mê man nhìn y, khí lực kia rất lớn, Nguyên Dương cũng cảm thấy được cổ tay có điểm đau.

"Cố Thanh Bùi, ông rốt cuộc là có say hay không vậy."

"Tôi không có say." Cố Thanh Bùi nói, "Cậu ở nhà tôi làm cái gì vậy."

Nguyên Dương chẳng muốn lại nói chuyện với hắn nữa, sau khi gỡ khuy áo, liền lột sơ mi của hắn ra, sau đó cởi khóa đai lưng hắn.

Cố Thanh Bùi cuộn thân lại, "Nguyên Dương, cậu làm quái gì thế?"

Nguyên Dương có chút phát bực, "Tôi hiện tại chính là thay quần áo cho ông, chứ không phải là muốn thượng ông."

Cố Thanh Bùi liếc xéo hắn, chậm rãi nói: "Cậu muốn thượng tôi ư?"

Khuôn mặt Cố Thanh Bùi say đến đỏ hồng, làn môi lại vừa hồng vừa ướt, thân trên rắn chắc trơn nhẵn, không có lấy một vết sẹo dư thừa. Đặc biệt là ánh mắt ngà ngà mê ly kia, nhìn vào trong mắt Nguyên Dương, như thế nào cũng đều như đang dụ dỗ hắn.

Nguyên Dương tuy rằng không quá muốn thừa nhận, nhưng mà y quả thật rất muốn quan hệ cùng Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi thở dài, quay người, vẫn cuộn mình như cũ, "Cậu kỹ thuật quá kém, quá kém, so với tôi thì còn kém xa."

Đây là lời thực lòng sau khi say rượu ư? Nguyên Dương tức giận đến muốn chém hắn.

Là đàn ông ai cũng đều không muốn thừa nhận kỹ thuật giường chiếu của mình kém, hai tay Nguyên Dương chống tại hai bên đầu Cố Thanh Bùi, từ trên cao nhìn xuống hắn, "Kỹ thuật của tôi quá kém sao, ông không phải cũng đã bắn mấy lần đó ư."

"Đó là do thuốc, không liên quan đến cậu."

"Vậy sao? Hôm nay ông không dùng thuốc, chi bằng thử lần nữa xem sao."

"Không được, cậu cút đi, đừng có ở nhà tôi nữa." Tay Cố Thanh Bùi huơ lung tung trong không trung, kém chút nữa tát vào mặt Nguyên Dương.

Nguyên Dương bắt lấy cánh tay đập loạn kia của Cố Thanh Bùi, đè lại giường. Y vuốt ve làn da nơi eo bụng của Cố Thanh Bùi, xúc cảm nóng bỏng đẹp đẽ y như trong ký ức kia, lập tức khiến cho y xao động không thôi.

Y hạ thân xuống, nhẹ nhàng liếm liếm cổ Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi hừ một tiếng, thân thể lại càng cuộn chặt.

Nguyên Dương quả thật nghĩ muốn cải biến một chút cái ấn tượng kỹ thuật giường chiếu không tốt này của bản thân, nhưng mà y thực cũng lực bất tòng tâm. Thời điểm đám con trai cùng tuổi y đang bận rộn theo đuổi bạn gái nói chuyện yêu đương, thì y ở trong quân ngũ cùng một đống đàn ông thối lăn lộn bốn năm năm, tuy rằng cũng đã từng ngủ qua cùng phụ nữ, nhưng là số lần cũng không nhiều. Hơn nữa đa phần đều là đối phương chủ động, y quả thật chỉ biết đấu đá bừa bãi, không biết ve vãn là như thế nào.

Chính là Cố Thanh Bùi ghét bỏ y như vậy, làm cho y tương đối căm tức.

Y ngang ngược kéo duỗi thân thể Cố Thanh Bùi ra, nặng nề mà đè lên trên thân Cố Thanh Bùi, hừ lạnh nói: "Tôi kỹ thuật không tốt, vậy ngược lại ông dạy tôi đi a."

Cố Thanh Bùi có chút ngẩn ngơ nhìn y, ánh mắt không có tiêu cự, "Dạy những cái khác thì cậu lại chẳng chịu học."

Nguyên Dương tà ác luồn tay vào trong quần áo hắn, "Tôi chỉ muốn học cái này thôi."

Cố Thanh Bùi rên rỉ  một tiếng, "Không được."

Nguyên Dương vùi đầu vào xương quai xanh của hắn lưu lại bên trên một loạt dấu răng sắp xếp tinh tế, y cười thấp nói: "Cố tổng, tôi đã nói rồi mà, sớm muộn gì tôi cũng sẽ mặc nguyên vest mà đè ông."

Thân thể Cố Thanh Bùi đơ lại, đột nhiên mạnh mẽ đẩy Nguyên Dương một phen, kém chút nữa đẩy Nguyên Dương xuống đất.

Ngay sau đó, Cố Thanh Bùi nắm lấy cánh tay Nguyên Dương ổn định thân thể, "Oa" một tiếng phun ra.

Cố Thanh Bùi một nửa nôn ra trên người y, một nửa nôn lên giường cùng sàn nhà, trong không khí tràn mùi rượu nồng nặc khó ngửi.

Nguyên Dương nhìn quần áo bản thân, sắc mặt có thể nói là đủ màu xuất hiện.

Cố Thanh Bùi sau khi nôn xong lại càng choáng váng, trực tiếp cắm đầu ngã xuống dưới giường.

Nguyên Dương vội vàng ôm lấy, vốn nghĩ muốn đem hắn thả lại xuống giường, nhưng thật sự là đã quá bẩn, y dứt khoát ôm Cố Thanh Bùi lôi vào phòng tắm, đem Cố Thanh Bùi ném vào  trong bồn tắm lớn. Mùa đông trong phòng có bật hệ thống sưởi ấm vừa đủ, Cố Thanh Bùi đổi tư thế rồi lại mê mệt tiếp.

Nguyên Dương bật miệng một câu chửi thề*, nhìn bản thân đầy người toàn thứ ô uế, tâm tư gì cũng đều mất sạch.

* Nguyên văn: Quốc mạ (  国骂): Câu chửi toàn dân "Con mẹ nó..." truyện nào cũng gặp đó.

Y nhìn Cố Thanh Bùi mê man bất tỉnh cùng một phòng bê bối, đầu tiên sững ra vài giây, sau đó quay về phòng ngủ đem ga giường cùng chăn lột ra ném xuống mặt đất. May mắn sao tấm đệm trên giường có tấm lót bảo vệ, không bị dơ, y từ trong ngăn tủ tìm được một bộ mới thay đổi hết.

Trở lại phòng tắm liền thấy, Cố Thanh Bùi dường như đã ngủ rồi.

Nguyên Dương cởi sạch quần áo bẩn trên người mình, sau đó cũng đem Cố Thanh Bùi cũng lột sạch bách, mở nước ấm, dội từ đầu xuống chân.

Cố Thanh Bùi khẽ kêu một tiếng, nhìn qua tương đối bất mãn.

Nguyên Dương tức giận đến nghĩ muốn đạp hắn.

Y một bên cọ rửa cho bản thân, một bên đem Cố Thanh Bùi tắm sạch từ đầu đến chân một lần. Y đời này chưa từng phải hầu hạ ai tắm rửa, vốn tưởng rằng đó hẳn phải là một sự kiện cực tình thú. Nhưng thời điểm đối phương say đến giống hệt như người chết, việc này thực con mẹ nó quá mệt nhọc.

Ảo tưởng một đêm kích tình mãnh liệt của Nguyên Dương hoàn toàn tan thành bọt nước, y vừa tức tối vừa dữ dằn, chà xát làn da Cố Thanh Bùi đến phát hồng.

Chờ đến khi hai người hoàn toàn sạch sẽ, y phát hiện Cố Thanh Bùi cũng đã hoàn toàn say giấc.

Y cho tới bây giờ chưa thấy qua có người nào uống rượu lại như vậy, không ồn ào không náo loạn không ba hoa, nhìn qua thậm chí là bộ dáng rất có lý trí, kết quả đều là đánh lừa người.

Y ôm Cố Thanh Bùi lên giường, bản thân cùng đã mệt nhoài, liền ngáp một cái.

Y đứng ở bên giường nhìn Cố Thanh Bùi say ngủ, nhìn nửa ngày, cuối cùng vén chăn lên vào nằm.

Giường của Cố Thanh Bùi rất lớn, hai người đàn ông to lớn nằm ngủ hai bên đầu, cũng không chạm vào nhau. Nguyên Dương ban đầu trong lòng còn đang cáu, nằm cách ở rất xa.

Sau lại nghĩ đến Cố Thanh Bùi đang trần trụi nằm ở chốn y duỗi tay ra là có thể đụng tới, y thật sự nhịn không được, chậm rãi tiến sát lại, nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng trơn nhẵn của Cố Thanh Bùi, cuối cùng đem người ôm vào trong lòng.

Thật ấm áp......

Nguyên Dương đem mặt chôn vào hõm gáy của Cố Thanh Bùi, nhịn không được cọ cọ.

Một trận buồn ngủ đánh úp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play