*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhớ tới tình cảnh buổi chiều người đàn ông ngâm mình nằm ở trong bồn tắm lớn mà ngủ, Trình Tuấn đẩy cửa phòng vệ sinh —— quả nhiên, bên trong bồn tắm lớn nước tràn đầy, Tiểu Ngũ ngâm mình nằm ngủ ở bên trong.
Việc làm của Tiểu Ngũ thật sư làm cho Trình Tuấn cảm thấy vô cùng kỳ quái, hắn chỉ biết bản thân mình ngẫu nhiên quá mệt mỏi cũng sẽ ngủ quên trong khi ngâm mình trong bồn tắm, nhưng cũng chưa bao giờ gặp qua bản thân hay là bất cứ người bình thường nào lúc thanh tỉnh lại tự động vào trong nước mà ngủ, hơn nữa lúc ngủ hắn còn mở một mắt nhắm một mắt nữa chứ.
Thử hỏi như thế này không phải đặc biệt quỷ dị sao?
Trình Tuấn đẩy đẩy Tiểu Ngũ, đánh thức hắn để về lại trên ghế sa lông mà nằm, Tiểu Ngũ thực rất nhanh mở con mắt bên trái, cả người tỉnh táo trở lại với tốc độ cực nhanh, làm cho Trình Tuấn có cảm giác hắn kỳ thật căn bản không có ngủ.
Tiểu Ngũ đối với chuyện bị Trình Tuấn an bài chuyển tới ngủ trên sô pha có như vậy chút không tình nguyện, lề mề ở trong bồn tắm lớn một hồi lâu mới chậm rề rề đi ra, thân thể trần như nhộng khiến cho khuôn mặt già nua Trình Tuấn ửng hồng, cái vật bên dưới quần rất mất mặt mà ngẩng đầu.
Vội vàng đem khăn tắm ném qua cho Tiểu Ngũ, để hắn nhanh chóng lau khô thân thể trở về ghế sa lông, Trình Tuấn lần thứ hai chạy trối chết.
Trình Tuấn mất ngủ, lăn qua lộn lại hồi lâu, cái giường mét tám rộng rãi bị hắn làm cho nhăn nhúm hết cả lên giống hệt cái ổ chó. Trong bóng đêm hắn bất đắc dĩ thở dài, nghiêng mình thò tay vào trong quần cộc...
Trình Tuấn mơ, trong mơ hắn vẫn là một thằng con trai đang học năm thứ tư hơn hai mươi tuổi, vào một kì nghỉ hè nghỉ hè ở chỗ bà ngoại. Làng chài trong thôn cũng có mấy thằng con trai trạc tuổi hắn, bọn họ hẹn nhau ra quán nhậu đầu làng uống rượu, sau khi uống vào một bụng liền chạy ra bờ biển la hét, giống như một đám điên.
Tiếng sóng biển xô bờ, xen lẫn trong làn gió biển xuyên thấu vào màng tai, làm cho hết thảy tiếng thở dốc phóng túng đều trở nên không quá chân thực, mặc dù như thế, thân thể luật động cùng nhiệt độ lại rất rõ ràng cũng rất thật, thân thể nam nhân trong ngực mềm dẻo, làn da bóng loáng như ngọc, lửa nóng trong người bùng cháy khiến Trình Tuấn có loại ảo giác giây tiếp theo sẽ bay tới phía chân trời xa...
"A —— "
Tích tắc tích tắc tích tắc...
Khi đồng hồ báo thức lanh lảnh réo vang, Trình Tuấn thét chói tai tỉnh lại, một đầu đầy mồ hôi lạnh.
Mệt mỏi đè đồng hồ báo thức xuống, ngăn cản cái tiếng réo chết tiệt tiếp tục huyên náo inh ỏi, Trình Tuấn mệt lả thở một hơi dài.
Giấc mơ này, Trình Tuấn không phải mơ qua một lần mà thường xuyên lặp lai, hơn nữa mỗi lần nội dung đều cùng một dạng. Ước chừng kì nghỉ hè bảy năm trước,lúc trở về nhà thăm bà ngoại, đêm đó trùng hợp hẹn với mấy thanh niên trong thôn uống rượu kể từ ngày đó liền bắt đầu mơ thấy giấc mộng này. Trong mộng nhìn thấy không rõ khuôn mặt của nam nhân thế nhưng độ ấm cùng cảm giác đụng chạm lại đặc biệt chân thật, thật đến mức khiến Trình Tuấn nghĩ là chuyện đó quả thực đã từng xảy ra.
Vì mơ thấy mộng như vậy cho nên cái chất cái* bên trong Trình Tuấn mới bắt đầu thức tỉnh. Hắn nghĩ, khó trách bản thân mình vẫn luôn đối với nữ nhân không có cảm giác gì, hóa ra chính là thích nam nhân.
* Chất cái (Calcium, Ca) là một nguyên chất về hóa học.-----------------
Trong tâm lý Trình Tuấn cũng có không gánh nặng gì cứ thế mà tiếp nhận sự thật này. Sau khi trở lại thành phố T liền bắt đầu tìm kiếm nam nhân vừa ý thế nhưng kết quả lại làm cho hắn thực sự quá thất vọng, hắn thích luôn lại là thẳng nam. Thế nên từ trên mạng quen biết, trong lòng ôm tâm tính thử một lần xem sao, kết quả hắn còn chưa có đi vào, đã bị ngụy nương* ngay trước cửa ăn mặc diêm dúa lòe loẹt với thân hình lộ lộ mấy khối cơ bắp cường tráng.
*Đàn ông giả nữTình yêu khó tìm, tình yêu đồng chí lại càng khó tìm.
Lúc Trình Tuấn cảm nhận được thực tế liền thành thành thật thật làm sinh viên ngoan của hắn, thời điểm đói khát thì cầm bức hình bắn súng cứ như thế cũng thỏa mãn. Chính là ngẫu nhiên lúc ngủ vẫn mơ thấy giấc mộng bên bờ biển ấy, số lần không nhiều lắm, nhưng mỗi lần mộng như thế hình ảnh đều cũng một dạng.
Từ ngày Trình Hiểu Hải xuất hiện trong ngôi nhà, Trình Tuấn rất ít khi mơ về giấc mộng kia, cũng chỉ có hai năm đầu tiên ngẫu nhiên vẫn còn xuất hiện nhưng về sau không còn nữa, gần hai năm nay hắn cơ hồ đã quên mất mình đã từng mơ thấy giấc mơ đó, nhưng là khi cách nhiều năm, kể từ ngày Tiểu Ngũ tuấn mỹ xuất hiện, hắn lại một lần nữa mơ thấy hình ảnh đã từng quen thuộc.
Trình Tuấn bụm mặt tự mình phỉ nhổ, quả nhiên vẫn là bị sắc đẹp ảnh hưởng a!
Bữa sáng bao gồm sữa, trứng ốp la với lạp xưởng, còn có cháo hoa. Trình Tuấn uống hai bát cháo lớn, ăn một cái trứng ốp la cùng hai cây lạp xưởng, sữa còn dư lại bên trong chén trước mặt không động tới nữa. Trình Hiểu Hải không được như ý thì dây dưa không bỏ, chỉ trích Trình Tuấn chỉ cho quan phóng hỏa. Trình Tuấn bị nghẹn nói không ra lời, đành phải một hơi uống sạch.
Bữa sáng của Tiểu Ngũ là nửa con cá, xét thấy hắn ngày hôm qua có hành động ăn cá sống, hôm nay Trình Tuấn giúp hắn đem cá chiên chín. Nhưng hắn hiển nhiên vẫn bày ra cái bộ dáng thiếu hứng thú, tựa hồ đối với việc làm chín cá không có ngon bằng ăn nguyên lúc nó còn sống. Trước cái nhìn chăm chú như có điều suy nghĩ của Trình Tuấn, Tiểu Ngũ miễn cưỡng đem cá ăn luôn.
Bữa sáng qua đi, Trình Tuấn phải đi làm.
Nói thực ra, Trình Tuấn lo lắng khi để thằng nhóc để ở trong nhà. Tuy rằng Tiểu Ngũ thoạt nhìn hệt như kẻ ngốc không hơn, cũng không có giá trị vũ lực gì, nhưng Trình Tuấn vẫn là lo lắng Tiểu Ngũ sẽ có mưu đồ. Nếu hắn không ở nhà, Tiểu Ngũ hoàn toàn không cần tốn sức liền dễ dàng mang thằng nhỏ đi. Lòng hại người có thể không có, nhưng đề phòng người không thể không có.
Vừa nghe ba mình muốn dẫn mình đi làm, gấu nhỏ rất vui vẻ. Phải biết là, mỗi khi hết ngày nghỉ một mình nó ở trong nhà rất buồn chán, khó khi ba hắn muốn dẫn nó đi tới viện hải dương, như vậy nó sẽ không còn phải ở một mình một nhà nữa, như thế này còn không bằng tới xem biểu diễn, vui vẻ biết bao nhiêu (
).
Trình Tuấn giúp Trình Hiểu Hải thay quần áo, giúp nó đội mũ rồi mang theo một chút đồ ăn vặt cùng những đồ dùng thiết yếu, định bụng ra ngoài.
Biết hai ba con muốn cùng nhau ra ngoài, Tiểu Ngũ ai oán mà nhìn chằm chằm Trình Tuấn, ánh mắt kia tràn ngập ủy khuất giống như động vật nhỏ bị người vứt bỏ, khiến cho Trình Tuấn nhất thời có một loại cảm giác mình chính là một người chủ tồi tệ.
"Ba ba, mang chú ấy đi cùng đi." Thằng nhóc thối kéo cổ tay Trình Tuấn thay Tiểu Ngũ cầu tình.
Trình Tuấn bất đắc dĩ gật gật đầu, Trình Hiểu Hải hoan hô một tiếng, sau đó ánh mắt của Tiểu Ngũ sáng lên, hắn thậm chí còn cong cong khóe miệng nở nụ cười.
Trong nháy mắt đó, mùa xuân về trăm hoa khoe sắc, mây trắng mây xanh giăng khắp lối.
Trình Tuấn nâng tay…. bưng trái tim.
—— con mẹ nó tim hắn trúng tên!
Trình Tuấn có một chiếc xe máy nhưng hôm nay vừa dẫn theo thằng nhóc vừa mang theo Tiểu Ngũ nên không thể lái xe. Luật giao thông có quy định, xe máy chỉ có thể chở thêm một người, nếu không tuân theo sẽ bị phạt tiền. Tiền lương Trình Tuấn cũng không cao, hắn cũng không muốn lại bị phá tài.
Ba người ngồi xe buýt đến viện hải dương.
Trình Tuấn mang Trình Hiểu Hải đi làm cũng không phải lần một lần hai, đồng sự của hắn đều biết, lần này lại thấy Trình Hiểu Hải ghé qua, mấy cô gái ở chỗ làm ngay tức khắc đi tới, ôm Trình Hiểu Hải hết hôn lại bóp, nhao nhao đem đồ ăn ngon mấy món ăn vặt của chính mình đưa cho nhóc, tình mẹ phát huy đến mức tận cùng. Các nam đồng nghiệp cũng rất thích Trình Hiểu Hải, đứa nhỏ này tinh ranh quỷ quái, nhưng không giả bộ láu lỉnh quá trớn, cũng sẽ không giả bộ xảo quyệt quá trớn, mắt to xoay tròn lộ ra thông tuệ, tiểu bộ dáng nhận người đau.
Nhóm các cô các chị tay cầm đồ ăn vặt, Trình Hiểu Hải ngoan ngoãn ngồi ở trên hàng ghế dài trong phòng chờ, lấy cuốn sách hình minh họa như truyện cổ tích từ trong ba lô nhỏ ra.
"Trình Tuấn, vị tiên sinh kia là ai a? Trước kia chưa thấy qua a."
"Người này lớn lên thật đẹp trai quá nha, nhìn ánh mắt của hắn, rất sáng nha(1)."
*1. Khen ngợi, một lối văn ca tụng công đức gọi là văn tán 贊, nay thông dụng chữ 讚.
------------"Là con lai đi, đúng không đúng không?"
"Làn da cũng đẹp quá đi, thân là con gái ngay cả tôi cũng còn cảm thấy ghen tị đây này (
)."
"Đúng vậy chỉ cần nhìn hắn, chúng ta đều thành đàn ông."
Sau Trình Hiểu Hải thì sự xuất hiện của Tiểu Ngũ cũng dâng lên một làn sóng phong trào khác, các bạn thuộc phái nam thì chả cảm thấy gì nhưng các nữ nhân thì cứ như nổi điên hết cả rồi, không phải là biểu tình đối với bộ dạng của hắn chảy nước miếng mà chính là ghen tị đến hai mắt nổi cả tơ máu.
Khi mọi người vây quanh Tiểu Ngũ với Trình Hiểu Hải, Trình Tuấn vừa vào phòng thay quần áo đổi bộ đồng phục với đôi ủng cao su đang bước ra. Náo nhiệt một trận, quản đốc đi qua kiểm tra, vì thế ai nấy về vị trí chuẩn bị làm việc.
Trình Tuấn phụ trách thuần dưỡng cá heo, làm việc với hắn là cô gái tên Lý Tĩnh Như hai mươi lăm tuổi. Nhóm thuần dưỡng cá heo chỗ bọn họ hiện nay có năm tổ. Vốn là sáu nhưng cuối cùng một tổ bị ông chủ chuyển tới thành phố Lâm.
Nhóm bị đưa đi chính là đi cùng với Tiểu Ngũ, trong nhóm con cá heo kia xếp hạng thứ năm, cho nên gọi Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ là con cá heo bị mấy người phạm pháp bắt được trên biển, kết quả bọn họ chưa kịp giết nó, đã bị cảnh sát biển gác trạm T bắt được. Vốn là cảnh sát gác ở khu T muốn đem Tiểu Ngũ thả lại về biển rộng, nhưng ông chủ viện hải dương dùng chút thủ đoạn nhỏ đem Tiểu Ngũ chuyển tới nơi này giao cho Trình Tuấn thuần hóa.
Dã tính trên người Tiểu Ngũ rất nặng, so với những con cá heo khác nó rất bướng bỉnh, hoàn toàn không nghe lời người chỉ huy. Cái còi với cọc hướng dẫn không có tác dụng với nó, có lần nó thậm chí còn cố ý đem cái cột cắn đứt. Phải biết cột dẫn đường là cây cột làm bằng gỗ dài tới bốn thước, ngay cả Trình Tuấn cũng không thể nào dễ dàng bẻ gẫy.
Trình Tuấn luôn luôn không đồng ý dùng cách xử phạt về thể xác để huấn luyện, động vật cũng có tư duy, có tình cảm, bị vây nhốt ở trong viện hải dương đối với chúng nó mà nói vốn là một loại bi ai, nếu huấn luyện viên còn dùng thủ đoạn để thuần hóa chúng nó, chúng nó không phải đáng thương lắm sao. Cho nên đối với Tiểu Ngũ, Trình Tuấn cơ hồ dùng hết tất cả nhẫn nại cùng với tình yêu mà hắn có, hắn biết Tiểu Ngũ căn bản không muốn ở trong viện hải dương, hắn biết nó khát vọng trở lại với thiên nhiên, khát vọng tự do nơi biển rộng, cho nên mới chống đối như vậy.
Những thuần dưỡng sư có kinh nghiệm phong phú cũng biết, chỉ số thông minh của cá heo có thể đạt tới trình độ của đứa nhỏ ba thậm chí là bốn tuổi, nhưng Trình Tuấn từ trên người Tiểu Ngũ nhìn thấy đó chính là một thiếu niên hơn mười tuổi đang vào thời kì phản nghịch.
Trình Tuấn trước giờ luôn luôn có một ước muốn, nếu hắn trở nên giàu có nhất định sẽ đem này viện hải dương này mua đứt, sau đó đem những sinh vật biển nơi này đều thả hết về thiên nhiên.
Kết quả, mộng ban ngày còn chưa làm được một nửa, ông chủ viện hải dương nâng một ngón tay giơ cái tờ giấy điều chuyển đem Trình Tuấn đánh tỉnh.
Tiểu Ngũ cũng bị đưa đến trụ sở ở thành Lâm.
Viện hải dương ở thành phố T chỉ là chi nhánh, ttrụ sở chính đặt ở thành phố Lâm, tuy rằng cả hai đều là thành phố đô thị nhưng trình độ kinh tế chênh lệchcách xa đến vạn dặm. Trình Tuấn từ khi mới bắt đầu làm việc, đã bị đưa đến trụ sở học hỏi hơn nửa năm, cho nên rất rõ ràng nhóm thuần dưỡng sư bên kia huấn luyện thuần hóa động vật ra sao.
Nói thực ra, thời gian học tập nửa năm kia đã đánh nát cái ấn tượng tốt đẹp mà Trình Tuấn lúc ban đầu khát khao, hắn cho rằng thuần dưỡng viên chính là những người yêu thích động vật, bởi vì tình yêu mới làm công việc này, nhưng trên thực tế hắn nhìn thấy đều là những việc làm không hợp tình người, nói thẳng ra chính là hành vi ngược đãi.
Ở trong mắt bọn họ, mọi động vật trong viện hải dương đều là công cụ kiếm tiền, biểu diễn hấp dẫn nhiều người đến xem thì càng kiếm được nhiều tiền, bọn họ cho động vật tiến hành huấn luyện với cường độ cao, không để cho bọn nó nghỉ thở một hơi, nếu chúng nó không đạt được yêu cầu họ muốn thì sẽ cho chúng nó nhịn đói...
Cho nên Trình Tuấn lúc ấy liền nổi giận, hắn không thể chịu đựng được những cá heo bảo bối mà bản thân mình vẫn luôn trân trọng, không đành lòng động một đầu ngón tay vào lại bị đưa đến cái nơi không chút tình người như thế này.
Tuy nói ở trong này cũng đồng nghĩa sẽ mất đi tự do, nhưng ít nhất, hắn sẽ không giống như những thuần dưỡng sư khác dùng thủ đoạn đối đãi với nó như thế.
Vì chuyện này mà Trình Tuấn nhiều lần ở trước mặt lãnh đạo thương lượng, cam đoan nhất định có thể thuần hóa Tiểu Ngũ, cầu xin bọn họ không cần chuyển nó đi. Nhưng chủ quan đã hạ quyết định, khi nhìn Trình Tuấn phí công một tháng mà không có chút xíu hiệu quả nào, ông ta đối với năng lực của hắn sinh ra hoài nghi, cho nên căn bản là không nghe lời cầu xin của hắn, ngược lại giận dữ uy hiếp hắn, nếu còn nhiều chuyện thì sẽ đuổi việc hắn luôn.
Thôi được rồi, Trình Tuấn còn có con nhỏ phải nuôi, hắn cũng có thể tìm việc khác, nhưng ở thành công việc mà mỗi tháng nhận được hơn ba ngàn hàng năm còn có tiền thưởng quả thật rất khó tìm.
Tinh thần trọng nghĩa bị cuộc sống tàn khốc đánh bại.
Chuyện này làm cho Trình Tuấn buồn bực suốt một tuần, thẳng đến khi nam nhân Tiểu Ngũ này xuất hiện.
Cho dù suy sút, không cam lòng như thế nào thì cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, thời gian sẽ không bởi vì bạn oán giận mà ngừng lại, trái đất cũng sẽ không bởi vì bạn không cam lòng mà đổi khác đi, hết thảy vẫn cứ theo quỹ đạo mà xoay vần.
Bây giờ còn chưa tới giờ biểu diễn, Trình Tuấn với Lý Tĩnh Như trên tay xách năm cái cây cột từ trong phòng dự trữ đi tới bên cạnh hồ biểu diễn. Tiểu Ngũ với Trình Hiểu Hải cũng đi theo phía sau bọn họ.
Lý Tĩnh Như cùng Trình Tuấn sóng vai, cô nhìn Tiểu Ngũ đang đi ở phía sau liếc mắt một cái, thấp giọng hỏi Trình Tuấn: "Cái người tên Tiểu Ngũ kia là họ hàng nhà vợ trước anh hả?"
Về Trình Hiểu Hải thân thế, Trình Tuấn giải thích với người ngoài chính là hắn lúc tuổi còn trẻ từng kết hôn với một cô gái, nhưng sau khi sinh con cô ấy phát hiện đây không phải là cuộc sống mà cô ấy muốn vì thế hai người liền ly hôn. Cho nên đồng nghiệp ở viện hải dương hiểu tình huống này chính là Trình Tuấn kết hôn sớm, sau vì cô vợ nhỏ không thể gánh vác cuộc sống cho nên ly hôn để đứa nhỏ với ba nó.
Trình Tuấn thực kinh ngạc Lý Tĩnh Như tại sao lại hỏi như thế.
Lý Tĩnh Như nói: "Không nhìn ánh mắt Tiểu Ngũ, thì quả thật hắn với con trai anh lớn lên có chút giống nhau nhỉ, đặc biệt là khuôn mặt với môi ấy."
Trình Tuấn nháy mắt mấy cái, quay đầu lại đi nhìn thoáng qua hai người một lớn một nhỏ, buồn bực nói: " Giống ở chỗ nào?"
"Giống mà, không chỉ mỗi mình em cảm thấy thôi đâu. Trước đó Tiểu Lâm, Tiểu Tề bọn họ đều cũng nói y chang như vậy." Dừng một chút, Lý Tĩnh Như ý thức được Trình Tuấn giống như có chút không cao hứng, nhanh chóng giải thích nói: "Thật ngại quá, chỉ là em cảm thấy hắn cùng Hiểu Hải có chút giống nhau như vậy nên mới nói thế thôi."
"Không có việc gì!" Trình Tuấn trong lòng không rõ tư vị, nhưng trên mặt treo ý cười sáng sủa, "Tiểu Ngũ là đồng hương với tôi qua đây thăm chơi, không có quan hệ gì với vợ trước của tôi."
"Thì ra là như vậy."
Tâm tình phức tạp mà quay đầu lại nhìn một lớn một nhỏ ngồi ở kia, Trình Tuấn ảm đạm mặc dù một lần rồi một lần tự nói với mình chỉ cần Tiểu Ngũ không cùng hắn tranh quyền nuôi nấng thì sẽ không có việc gì, nhưng nghe thấy người khác nói bộ dáng của Tiểu Ngũ với đứa nhỏ lớn lên có chút giống nhau liền có cảm giác như thêm chứng cứ chứng minh bọn họ là chính là cha con ruột thịt, xác thực trong lòng không sao thoải mái cho được.