Thức ăn bày biện ở trên bàn rất phổ thông, cá chày hấp, cá trắm đen muối tiêu, thịt kho tàu cá chép, cá trích chao... Trừ bỏ vài món rau xào, cái này cơ bản chính là một bữa tiệc toàn cá, Trang Hi Văn nhìn mà mắt phát ngốc.
Trang Hi Văn sắc mặt ửng đỏ, cổ quái xem xét Trình Tuấn, "Nhà các anh thích ăn cá à!"
Trình Tuấn dọn xong bát đũa ngồi xuống, "Đây không phải là là cậu tới làm khách nên làm thêm vài món sao."
Trang Hi Văn nói: "Tôi cũng không thích ăn cá, anh làm nhiều như vậy làm chi?" ( cho vợ anh ăn chứ chi hả ku)
Trình Tuấn: "..." Kỳ thật sự thật là tôi cũng không phải là làm cho cậu ăn, em trai à.
Trang Hi Văn là khách, Trình Tuấn xuất phát từ lễ phép bới cơm trước cho hắn, sau mới xới cho Tiểu Ngũ với con.
Hành động nho nhỏ này làm cho Trang Hi Văn có chút được yêu thương mà lo sợ, nhưng hắn vẫn chưa nói cám ơn, cứ thế coi như chuyện đương nhiên mà cầm lấy chiếc đũa duỗi tới món cá trích chao.
Tiểu Ngũ nhíu mày, "Cậu không phải nói là cậu không thích ăn cá mà?"
Trang Hi Văn chiếc đũa nhất thời treo ở phía trên cái đĩa không động đậy, cái mặt phừng phừng như màu gan heo.
Trình Tuấn quả thực không nín được phụt cười, Tiểu Ngũ thật sự là rất đáng yêu!
Trang Hi Văn căm giận mà gắp mấy miếng chao đặt ở trong bát, trừng Tiểu Ngũ cơ hồ rống lên: "Ai muốn kẹp cá? Tôi là muốn gắp chao có được không?" Giống như muốn hả giận dùng chiếc đũa lùa mạnh mấy miếng cơm vào trong miệng, "Khó ăn chết!"
Trình Tuấn: "..."
Tiểu Ngũ phồng quai hàm trừng Trình Tuấn, Trình Tuấn đang muốn bới cơm vào miệng thấy thế, buông bát đũa xuống đem cá trên bàn chuyển hết đến trước mặt Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ cười tủm tỉm cầm lấy chiếc đũa ăn cơm.
Trang Hi Văn: "..."
Trình Tuấn không nhìn tầm mắt chất chứa sự oán giận của Trang Hi Văn kia, vùi đầu ăn cơm. Đối với đứa em trai này, hắn đúng là không có tình cảm gì, chút hảo cảm khi còn bé lần đầu gặp hắn sớm đã bị bản thân hắn nghiền nát thành đống cặn, nhiều năm qua lắng đọng lại ngay cả tro bụi cũng tìm khắp không thấy.
Cùng lắm tựa như lời nói kia của hắn, vì nể mặt bọn họ cùng trong bụng mẹ mà r cho nên hai người gặp mặt làm được cũng có thể khách khách khí khí, không còn gì hơn.
Sau khi ăn xong Trình Tuấn để cho Tiểu Ngũ thu thập bàn ăn, hắn cùng Trang Hi Văn nói chuyện.
Trang Hi Văn đem khoản bồi thường nhà cửa đất đai của bà ngoại phòng nói rõ từng mục rồi lấy các loại văn kiện liên quan giao cho Trình Tuấn, lành lạnh hơi châm chọc mà nói: "Thật tốt nha, lập tức có thể nhận được khoản bồi thường hơn một trăm vạn, rốt cục cũng có thể thể nghiệm được tư vị của kẻ có tiền một lần."
Trình Tuấn lật xem chi tiết các hạng mục, lười phản ứng với Trang Hi Văn.
Một cây làm chẳng nên non, Trang Hi Văn tự cảm thấy mất mặt, vòng tay lại tới ghế sô pha ngồi tự mình hờn dỗi.
Trình Tuấn đơn giản nhìn một chút, chỉ quan tâm một mục trong đó chính là đầu ngọn núi chỗ chôn cất bà ngoại kia. Ngọn núi có một nửa thuộc sở hữu của bà ngoại, lúc trước khi chôn cất bà ngoại ở nơi đó, cũng đã tính đến điểm này, nhưng hiện tại vấn đề là nơi đó cũng phải khai phá nên cũng phải tìm chỗ để dời mộ phần bà ngoại đi nơi khác.
"Phải làm như thế nào giờ?" Trình Tuấn một tay nắm văn kiện, một tay để ở mũi, rất là sầu muộn.
Trang Hi Văn nghe thấy hắn lầm bầm lầu bầu, hai hàng lông mày khẽ nhăn trông có vẻ buồn rầu, nhịn không được ló người qua nhìn thoáng qua văn kiện, kỳ quái nói: "Làm sao vậy? Có phải trong này có vấn đề gì hay không?"
Trình Tuấn buông văn kiện xuống, trả lời: "Cậu còn nhớ rõ đỉnh núi chôn bà ngoại kia đi."
Trang Hi Văn nói: "Nhớ rõ a, mẹ hàng năm đều mang bọn tôi trở về viếng mồ mả bà ngoại mà. Có phải ngọn núi kia cũng nằm trong phạm vi dự án hay không?"
"Đúng vậy, cho nên phải tìm chỗ dời mộ phần cho bà ngoại."
Trang Hi Văn lắp bắp kinh hãi, "Vậy phải dời đi đâu chứ? Phần đất bên kia của bà ngoại không phải chưa bị trưng thu hả?"
Trình Tuấn lắc đầu, "Không có, cho nên chuyện này hơi phiềnphức."
Trang Hi Văn nghĩ nghĩ, nói: "Nhất định là không thể dời đến thành T thị hoặc là thành S rồi, bên này yêu cầu phải hoả táng, hơn nữa mồ mả rất đắt, một khối đất nhỏ đã khoảng chừng mười vạn."
Trình Tuấn thở dài, nói: "Cũng không phải chuyện tiền nong, là bà ngoại không muốn hoả táng. Cậu quên rồi sao, trước khi trút hơi thở cuối cùng bà nắm chặt lấy tay tôi với mẹ dặn dò ngàn vạn lần không được đem bà hoả táng."
Trang Hi Văn bĩu môi, "Thật là không hiểu bà ngoại, chết còn không sợ thế mà cư nhiên sợ bị hoả táng, chết lại không có tri giác..."
"Bà ngoại là người xã hội cũ, suy nghĩ tương đối bảo thủ, cậu cái thời đại mới đương nhiên không thể lý giải."
"Vậy giờ phải làm như thế nào? Hay gọi mẹ về rồi cùng thương lượng đi."
Trình Tuấn đem văn kiện xếp cùng một chỗ, lắc đầu, "Không cần, đây là chuyện của tôi, bà đã lớn tuổi đừng để cho bà phải quan tâm mấy chuyện này."
Trang Hi Văn lại lộ ra đã cái loại thần sắc cổ quái từng có nhìn chằm chằm Trình Tuấn, "Anh người này thật đúng là kỳ quái."
Trình Tuấn đầu cũng chẳng nâng, không chút để ý hỏi: "Ừ? Kỳ quái chỗ nào."
Trang Hi Văn lại không trả lời.
Ăn xong bữa trưa Trang Hi Văn dẫn Trình Hiểu Hải đi ra ngoài chơi, ở cửa hàng mua rất nhiều món đồ chơi cho nhóc, đều là những món đồ bình thường Trình Hiểu Hải rất muốn nhưng Trình Tuấn ngại mắc không mua cho nhóc.
Về đến nhà cũng chẳng quá bất ngờ khi bị Trình Tuấn dạy dỗ một trận, "Tại sao có thể tùy tiện để chú mua quà? Lễ phép ba dạy con đi đâu rồi?"
Trình Hiểu Hải ôm món đồ chơi quệt mồm không lên tiếng, chỉ lấy ánh mắt liếc qua Trang Hi Văn.
Trang Hi Văn bắt đầu bao che khuyết điểm: "Tôi mua cho nó anh mắng hắn làm gì? Hắn cũng gọi ta một tiếng chú, tôi mua chút lễ vật cho nó cũng không quá phận đi."
Trình Tuấn vừa tức lại bất đắc dĩ, hắn cực kì phản đối chuyện con nhận quà do người khác đưa, nhưng cố tình Trang Hi Văn lại là em trai của hắn, người ngoài nhưng cũng không phải người ngoài, mà trong cũng chẳng phải nên bản thân hắn cũng không biết nên nói với con như thế nào.
Tiểu Ngũ đẩy đẩy Trình Hiểu Hải, "Con có cảm ơn chú chưa?"
Trình Hiểu Hải vội gật đầu không ngừng, "Rồi ạ, nói thiệt là nhiều lần luôn."
Tiểu Ngũ gật gật đầu, "Vậy được rồi, đi phòng của mình chơi đi."
Trình Hiểu Hải hoan hô một tiếng, hướng Trình Tuấn làm mặt quỷ sau đó nhảy chân sáo trở về phòng.
Trình Tuấn dở khóc dở cười, con khỉ con này chắc lúc này rất là đắc ý đây, biết có Tiểu Ngũ ở đây, hắn thân là ba tuyệt đối ép ra sóng to gió lớn cho nên mới không thèm sợ hãi, cái đuôi đều vểnh lên tận trời.
Trình Tuấn nói với Trang Hi Văn: "Cám ơn cậu, bất quá về sau cũng đừng mua nhiều đồ như vậy, sẽ làm đứa nhỏ."
Trang Hi Văn hừ lạnh một tiếng: "Về sau? Tôi cũng chưa có nói về sau còn đến nhà anh."
Trình Tuấn: "..."
Tiểu Ngũ cũng hừ lạnh một tiếng: "Về sau nhà của tôi cũng không cho cậu tới."
Trang Hi Văn xù lông, rống to: "Cậu là cái thá gì? Bộ đây là nhà của cậu sao? Dựa vào cái gì cậu nói không cho tôi đến là tôi không thể tới? Tôi lại tới cậu có thể làm gì nào?"
Tiểu Ngũ cũng trừng lại hắn, không cam yếu thế rống lại: "Tôi là lão Ngũ. Đây chính là nhà của tôi. Không dựa vào cái gì. Cậu đã đến thì tôi không cho cậu ăn cá!"
Trang Hi Văn: "Cậu cho là tôi muốn ăn mấy con cá nhà các cậu hay sao? Đầu bếp nhà của chúng tôi làm đồ ăn ăn ngon hơn hắn nhiều, vừa nhìn cậu là biết chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đời, mấy món ăn đó nhìn cứ tưởng là mình ăn mãn hán toàn tịch*, thật là buồn cười mà!"
Bữa đại tiệc bao gồm 6 buổi tiệc trong 3 ngày với tổng cộng 320 món, trong đó có 196 món chính và 124 món ăn nhẹ. Tùy theo cách đếm số món, ít nhất tuyệt đối cũng có 108 món[1]. Sau khi xem trước số món, ông đã đặt tên đại tiệc như trên. Đại tiệc được chia ra tiệc trong cung và ngoài cung dành cho vua và các quan chức cấp khác nhau, trong đó tiệc nội cung dành cho hoàng gia và quan lớn, trong đó có quan Hán trên nhị phẩm. Một cuốn sách thời Càn Long đã mô tả chi tiết đại tiệc này và cách chế biến.
Tiểu Ngũ mặt không đổi sắc: "Tôi chợt nhớ tới chuyện con hồ ly trước kia từng nói qua một câu, quả nho này nếu không ngọt thì nhất định rất là chua."
Trang Hi Văn: "..."
Trình Tuấn ngay từ đầu còn có loại cảm giác đứng ở trong gió tuyết, nhưng giờ phút này cũng là nhịn không được cất tiếng cười to.
Vốn cho rằng Trang Hi Văn không ở đây lâu, không mà ngờ tới hắn cư nhiên vẫn chơi luôn một mạch đến khi ăn cơm tối mới đi, hơn nữa một bên cùng Tiểu Ngũ đấu võ mồm một bên ngồi đợi.
Trình Tuấn rất ngoài ý muốn.
Trang Hi Văn ngược lại cực kì thích Trình Hiểu Hải, cũng chỉ có ở trước mặt nhóc con mới giống như người bình thường, ở trước mặt Tiểu Ngũ hoặc là hắn, cơ bản chính là một con mèo cao ngạo còn thích xù lông.
Tới bữa cơm chiều Trình Tuấn cố ý đem một bàn cá chày ướp vị cam nướng đặt ở trước mặt Trang Hi Văn. Kỳ thật Trình Tuấn đại khái biết Trang Hi Văn thích ăn cá, tuy rằng chỉ ghé qua nhà họ Trang có vài lần, nhưng trên bàn cơm nhà họ Trang cũng có nhiều loại cá khiến hắn ấn tượng rất sâu.
Mẹ Trình Tuấn sinh ở bờ biển, đối với mấy loại cá đã sớm không có gì mới mẻ, Trang Nghị Thần cũng không thường về nhà ăn cơm, trên bàn cơm cá là món ăn không hề nghi ngờ đều là chuẩn bị cho hai chị em nhà họ Trang.
Buổi sáng kia chính là Trình Tuấn cố ý chọc Trang Hi Văn, trước kia không có tiếp xúc nhiều thật sự không biết Trang Hi Văn làm người lại không thẳng thắn như vậy, nói một tiếng tôi kỳ thật rất thích ăn cá có khó như vậy sao?
Lại nói tiếp nói như thế nào Trình Tuấn cũng là anh trai hắn, không đến mức tâm lý âm u ngay cả loại việc nhỏ này cũng không để ý tới, chẳng qua gặp phải Tiểu Ngũ kiêu ngạo khinh người gặp ngây thơ ngốc ngốc tự nhiên, nhất định bị thua một vố đau điếng.
Nhớ tới sắc mặt màu gan heo của Trang Hi Văn, Trình Tuấn lại nhịn không được cảm thấy buồn cười.
Trang Hi Văn trừng mắt nhìn Trình Tuấn bưng thức ăn tới, bình tĩnh lùa cơm vào miệng nói, "Đã nói là không thích ăn."
Trình Tuấn lúc này thật cảm thấy Trang Hi Văn chính là một đứa nhỏ không lớn, cũng không muốn đùa hắn nữa, tự mình gắp một khối thịt cá bỏ vào hắn trong bát, nói: "Cá chày này khi nướng lên mùi vị mang theo vị chua của chanh cùng với vị ngọt của quả cam, ăn tuy không tan vào miệng ngay nhưng tuyệt đối vị rất tuyệt. Tuy cậu không thích ăn cá nhưng nếm một chút cũng là không có tổn thất gì. Cậu không phải nói tôi không lợi hại như đầu bếp nhà các cậu sao? Vậy nếm thử xem, thuận tiện cho chút ý kiến đi."
Trang Hi Văn vì thế gắp lấy miếng cá mà Trình Tuấn kẹp cho hắn, bày ra một bộ biểu tình "Thôi được rồi để tôi cố gắng mà nếm thử", cắn một ngụm.
Trình Tuấn nghẹn cười nhìn biểu tình ngạc nhiên "tại sao lại ngon như thế ", ra vẻ thấp thỏm khiêm tốn hỏi han hắn: "Như thế nào? So với đầu bếp nhà các cậu kém xa lắm không?"
Trang Hi Văn nuốt miếng cá trong miệng, khôi phục lại sắc mặt như thường, làm bộ làm tịch mà nói: "Cũng không tệ lắm, chính là lửa có chút lớn nên cá có chút quá chín, nếu như là đầu bếp nhà của chúng tôi mà làm, khẳng định non mềm hơn anh nhiều nhất định bỏ vào miệng là lập tức tan ra luôn."
Khi nói chuyện, tự mình lại gắp thêm hai miếng cá bỏ vào trong bát.
Trình Tuấn ngay cả bụng cũng bị cái dạng này của hắn nhịn đến cơ rút nhưng ngoài miệng rất là khiêm tốn học hỏi: "A a, vậy về sau tôi rút ngắn thời gian nướng lại một ít."
Tiểu Ngũ cầm chén duỗi đến trước mặt Trình Tuấn, "Tôi cũng muốn gắp đồ ăn."
Trình Tuấn gắp một miếng cá hấp choTiểu Ngũ, Tiểu Ngũ làm bộ làm tịch ăn, nói: "Tuấn, anh làm cá đúng là ăn ngon nhất thiên hạ. Tôi với con đúng thật là may mắn, mỗi ngày đều có thể ăn cá do anh làm!"
Trình Hiểu Hải nhân cơ hội chụp mông ngựa vỗ mấy cái: "Đúng đúng đó ạ, con yêu nhất chính là món cá mà ba làm, ai làm cũng không thể so với ba của con."
Trang Hi Văn: "..."
Trình Tuấn nhất thời cảm động không thôi, tóm lấy bàn tay của Tiểu Ngũ cùng với Trình Hiểu Hải, chỉ thiếu điều không khóc thét lên mà thôi, "Quá cảm động, chỉ cần hai người thích ăn là tôi thỏa mãn rồi."
Trang Hi Văn: "..."
Bữa cơm này ăn coi như hòa hợp, Trang Hi Văn cùng Tiểu Ngũ không có cãi nhau, sau khi ăn xong Trình Tuấn rửa chén bát, Trang Hi Văn lúc này muốn cáo từ. Trình Tuấn đưa hắn đến chỗ đậu xe dưới lầu, nhìn trời tối như mực lấy điện thoại cầm tay ra nhìn thoáng qua, nói: "Đã trễ thế này, hay là cậu cứ ở lại một đêm ngày mai hãy đi, trở về thành S phải mất mấy tiếng đồng hồ lận mà."
Trang Hi Văn đã mở cửa xe ra, nghe vậy ánh mắt rõ ràng sáng một chút, nhưng lại không được tự nhiên mà nói: "Tôi mới không ở nhà anh nhỏ như cái vỏ ốc sên, nhất định không thoải mái."
Trình Tuấn yên lặng lắc đầu, nói: "Tôi mang cậu đến khách sạn mướn phòng, cậu cứ ở đó một đêm rồi sáng mai lại đi."
Trang Hi Văn không cao hứng, "Tôi làm sao mà phải nghe lời anh? Không cho tôi ở lại nhà anh thì cứ việc nói thẳng, ở trong khách sạn tôi còn muốn anh phải dẫn tôi tới đó sao, bộ tôi không có tiền à."
(Phong: không muốn nói đâu nhưng ghét nhất là loại người như bạn Văn này kiểu người óc mồm # kiểu đó, mệt ~ à ngoại trừ seme ngạo kiều ^_^)
Trình Tuấn đỡ trán, hắn cũng thật sự không hiểu thằng ranh thối này cuối cùng là muốn làm cái gì, vô lực mà nói: "Hi Văn, nếu cậu không phải em trai của tôi tôi cũng chẳng muốn quản."
Trang Hi Văn bị một câu này đơ người, hai mắt mở to nhìn về phía Trình Tuấn, tiện đà lạnh lùng cười nhạo một tiếng, "Anh coi tôi là em trai a? Là muốn lôi kéo làm quen đi, phải không?"
Trình Tuấn sửng sốt, nhìn Trang Hi Văn lắc đầu cười cười, một chút cũng chẳng hứng thú nói: "Vậy tạm biệt đi, trên đường cẩn thận chút, tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ, bảo bà gọi tài xế lái xe đến quốc lộ đón cậu."
"Anh..."
Trình Tuấn nói xong, không chút do dự xoay người lên lầu, chẳng có ý tiếp tục giữ lại hay là khuyên giải gì thêm.
Trang Hi Văn tức giận nhấc chân đá vào cái lốp săm, kết quả dùng sức quá ngược lại làm chân mình ăn đau, ở tại chỗ nhảy mấy cái, cuối cùng không cam lòng lại bực bội ngồi vào trong xe, nghênh ngang rời đi.
end.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT