Trình Hiểu Hải không phải là con trai ruột của Trình Tuấn.

Trình Hiểu Hải là đứa nhỏ do bà ngoại hắn nhận nuôi, không, nói một cách chuẩn xác chính là năm đó xuất hiện một kẻ thần bí đem đứa nhỏ mới chỉ có hai tháng tuổi đặt ở trước cửa nhà bà ngoại Trình Tuấn, bà ngoại hắn tốt bụng nhận nuôi thằng nhóc này.

Vì cái gì sau đó lại đưa cho Trình Tuấn làm con trai?

Chuyện này phải ngược dòng mấy năm trước kia, Trình Tuấn vừa mới tốt nghiệp bước vào xã hội, trên người khí chất của học sinh còn đậm, liên tục gửi đơn xin vào mấy công ty đều không được nhận. Kỳ thật vừa mới tốt nghiệp lúc ấy liền từ trong miệng mẹ ruột đã tái hôn của mình nhắn rằng bà ngoại sinh bệnh, nhưng bởi vì mẹ hắn cũng chỉ thuận miệng nói ra mà thôi. Hắn chỉ nghĩ bà ngoại bị cảm nhẹ không nghiêm trọng gì lắm, hơn nữa khi đó hắn đang nóng lòng tìm việc làm, vì thế cũng không tranh thủ thời gian chạy về thăm bà một chuyến, kết quả chờ đến khi hắn tìm được công việc ổn định xong trở về nhà, lúc này mới nghe mẹ hắn thông báo bệnh tình bà ngoại đã trở nên nguy kịch. 

Cái gọi là cảm mạo không nghiêm trọng, chỉ là do bà ngoại không muốn để cho Trình Tuấn lo lắng, bà ngoại bắt mẹ hắn ở trước mặt bà thề rằng sẽ không nói sự thật về bệnh tình của bà cho Trình Tuấn, mẹ hắn bất đắc dĩ lại sợ bà nếu như đột nhiên phát bệnh nặng rời đi không thể nhìn thấy mặt đứa cháu ngoại một lần cuối cùng, lại sợ tương lai Trình Tuấn cũng sẽ bởi vì chuyện này càng thêm hận bà, cho nên thời điểm gọi điện thoại cho Trình Tuấn nhân tiện đề cập qua. Bà ấy nghĩ, Trình Tuấn hiếu thuận với bà ngoại như vậy, những lời này hẳn là sẽ khiến cho cảnh giác đi, kết quả không nghĩ tới đoạn thời gian kia Trình Tuấn bận bịu tìm việc làm, do đó xem nhẹ chuyện này. 

Trình Tuấn suốt đêm chạy về làng chài nhỏ ven biển, quỳ gối trước giường bà ngoại thật lâu. 

Trình Tuấn khi lên ba thì cha mẹ ly dị, Trình Tuấn được tòa phán quyền nuôi giữ thuộc về mẹ, nhưng cũng không bao lâu mẹ hắn lại tìm được một người đàn ông có tiền tái hôn. Người nam nhân này đối mẹ hắn rất tốt, là thật lòng yêu thương bà nhưng không đồng ý bà mang theo con riêng. Dù sao sau khi bọn họ tái hôn sẽ có đứa con bảo bối của chính mình, đến lúc đó Trình Tuấn không thể nghi ngờ là kẻ dư thừa.

Người đàn ông đó nói với bà ngoại, hắn không thể nào yêu thương đứa con trước của vợ. Hắn gặp qua rất nhiều trường hợp người mang theo con riêng tái hôn, gia đình mới không thể hạnh phúc, đưa ra ví dụ về con riêng vướng chân dẫn đến tình cảnh gia đình bị đổ vỡ. Hắn không hy vọng gia đình của mình cũng xuất hiện bi kịch như vậy, hắn có thể cấp phí sinh hoạt cùng vật dụng để cho Trình Tuấn không phải chịu khổ, nhưng nếu bọn họ cùng sinh hoạt dưới một mái nhà là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Là người làm mẹ, bà ngoại không đành lòng nhìn con gái của mình vì chuyện này phải khó xử. Dù sao nó còn trẻ, nếu bởi vì sự có mặt của đứa nhỏ mà làm liên lụy cả đời nó, thì người làm mẹ như bà cũng nhìn không được. Cho nên, bà ngoại chủ động gánh vác trách nhiệm nuôi nấng Trình Tuấn. 

Đây là một biện pháp vẹn toàn đôi bên lúc ấy.

Lúc còn nhỏ Trình Tuấn không nghĩ bản thân thiếu hụt tình thương của mẹ sau này khi bản thân trưởng thành sẽ tạo thành thiếu hụt gì, chỉ biết là từ đó về sau mẹ hắn biến mất không thấy tăm hơi. Hắn đi theo bà ngoại trở lại làng chài, hắn chỉ biết là bà ngoại vô cùng thương hắn. Tất cả món đồ "tốt" nào bà ngoại cũng đều mua cho hắn, đôi tay già nua khi mùa hè nóng bức sẽ giúp hắn quạt mát đuổi muỗi, khi mùa đông về sẽ chà xát tay hắn để sưởi ấm, lòng bàn tay của bà cực kỳ ấm áp, Trình Tuấn hiện tại lúc này vẫn còn nhớ rõ độ ấm kia.

Cho nên, đứng ở bên ngoài nhìn bà nằm trước giường bệnh, Trình Tuấn không thể nào có thể tha thứ cho chính mình vì trở về muộn.

Cũng chính là lần đó, Trình Tuấn mới biết bà ngoại nhặt một đứa nhỏ, thời điểm nhặt đứa nhỏ chỉ mới được hơn hai tháng. Khi đó bà ngoại cũng đã bị bệnh, nhưng đứa nhỏ lại bị đặt trước cửa nhà cũng không biết là bị ai ném, làng chài nơi hoang sơ nghèo khổ này cũng không có viện mồ côi nào, rơi vào đường cùng chỉ phải nuôi.

Thời điểm Trình Tuấn trở về thì Trình Hiểu Hải đã được bốn tháng tuổi rồi, mới đầu Trình Tuấn cảm thấy nó rất phiền. Vốn dĩ lúc này bà ngoại bị bệnh, kết quả còn phải chiếu cố nhóc này mà gánh nặng càng thêm thêm. Nhưng về sau khi nghĩ lại, là lỗi của hắn khi biêt bà sinh bệnh cũng không thể trở về chăm nom cho bà? Kẻ bất hiếu là bản thân hắn, sao lại có thể giận chó đánh mèo vào trên người đứa trẻ cái gì cũng đều không hiểu.

Sau khi an táng xong xuôi cho bà ngoại, Trình Tuấn không để cho mẹ hắn nhúng tay vào bất cứ chuyện gì. Khi còn bé hắn không hiểu chuyện, trưởng thành biết mẹ hắn vì hạnh phúc của bản thân mình đem hắn vứt cho bà ngoại nuôi nấng trong lòng liền cảm thấy oán hận. Nếu không phải vì hắn nghèo quá, thì ngay cả tiền chữa trị cho bà ngoại trị bệnh hắn đều muốn sạch sẽ trả lại hết cho mẹ.

Sau khi chôn cất cho bà ngoại, mẹ hắn nói muốn đem Trình Hiểu Hải đưa đến cô nhi viện nuôi dưỡng, để thông qua đó tìm gia đình tốt nguyện ý nhận nuôi thằng nhỏ. Nhưng là Trình Tuấn khi đó đối với mẹ hắn nhìn không vừa mắt, mặc kệ chuyện gì đều luôn muốn cùng bà đối nghịch, bà nói một, hắn phải nói hai, bà nói trái, hắn càng muốn đi sang phải. Cho nên vì muốn thắng thua với mẹ hắn, Trình Tuấn liền đem Trình Hiểu Hải đóng gói mang về thành phố hắn đang công tác.

Nhưng sau hai ngày nuôi nó Trình Tuấn liền hối hận, hắn chỉ là vị thành viên mới tốt nghiệp ngay cả yêu đương cũng còn chưa trải qua, làm sao lại có con a? Đứa nhỏ đói bụng cả đêm rống khóc, nào nước tiểu nào phân, hắn hoàn toàn không biết phải giải quyết thế nào. May mắn đối diện nhà hắn là một đôi vợ chồng đã có hai mụn con, giúp đỡ hắn không ít việc.

Thời điểm Trình Hiểu Hải được sáu tháng tuổi, Trình Tuấn thật sự chịu không nổi nữa, rốt cục quyết định đem hắn đưa đến viện mồ côi.

Đến khi Trình Tuấn đem đứa trẻ đến, nhân viên công tác đem hắn cùng thằng nhóc đánh giá vài lần sau đó trợn trắng mắt nhìn hắn, nói: "Đứa nhỏ với anh như cùng trong một khuôn đúc ra, muốn nói không phải là con của anh cũng không có ai tin cả, anh làm người cũng vô trách nhiệm quá đi, đã sinh ra lại không nuôi nấng, đứa trẻ còn nhỏ như vậy anh có phải là người hay không nha..."

Ba láp ba láp ba láp...

Trình Tuấn cuối cùng lại bị người trong viện mồ côi đuổi ra khỏi cửa, cũng bị người ta đóng mác cái danh "người cha cặn bã". Trình Hiểu Hải nằm ở trong ngực Trình Tuấn nhe ra bốn cái răng cửa nhếch miệng ha ha a cười không ngừng, hắn cảm thấy đám người kia đuổi theo Trình Tuấn hết mắng chửi rồi đánh đuổi chơi rất vui.

"Con mẹ nó, bố mày ngay cả mộng xuân thì trong mộng cũng đều là làm đàn ông, căn bản chưa từng có ngủ với phụ nữ, sinh con được mới là lạ!" Trình Tuấn căm giận mà thấp giọng mắng một câu, tiếp đó trợn mắt nhìn đứa con nít ranh đang cười đến rõ là vô tâm, mẹ nó thằng nhóc rất đáng yêu, lửa giận trong lòng thổi bùng bùng, cố tình không có chỗ phát tiết.

Lúc đầu Trình Tuấn cũng biết đứa nhỏ này lớn lên giống hắn. Khi hắn ôm Trình Hiểu Hải trở về, hai vợ chồng bên nhà đối diện nhìn thấy, sau lại nói nhóc lớn lên có chút giống Trình Tuấn. Lúc ấy Trình Tuấn không để ý, cũng không phải con do hắn sinh ra thì làm sao có thể giống hắn cho được. Nuôi được một tháng sau đó mẹ của hắn cũng đến xem hắn, thấy đứa nhỏ này cũng kinh ngạc mà thốt ra sao mà lớn lên giống hắn như thế, bộ dáng này y hệt hắn lúc bé, khi đó Trình Tuấn mới có chút tin tưởng.

Nhưng không nghĩ tới cách nhìn của người khác lại không chính đáng như vậy, có giải thích như thế nào người ta cũng đều không tin, vừa thấy khuôn mặt hai người bọn họ giống nhau đến bảy mươi phần trăm liền nhận định hai người bọn họ là cha con ruột rà, nói cái gì cũng đều vô dụng. 

Vậy cũng thôi đi, đến cuối cùng còn bị người ta mắng chửi làm cha cặn bã một chút trách nhiệm cũng không có, thật sự là oan uổng chết mất.

Trình Tuấn cùng thằng nhóc mắt to trừng đôi mắt nhỏ, mặt nhăn nhó đối diện với khuôn mặt tươi cười nhìn nhau trong chốc lát, rốt cuộc cũng cam chịu số phận đem hắn bế trở về đường cũ. 

Phải nói quan hệ giữa người với người cũng là duyên phận, trước đây bà ngoại cũng thường nói lời này, hiện tại Trình Tuấn cũng không thể không tin tưởng, bạn thử nghĩ coi hắn cùng Trình Hiểu Hải chẳng chút quan hệ, cứ như thế mà thành cha con?

Từ đó, Trình Tuấn xem như chấp nhận số mệnh, thêm một đứa con trai, dù sao có vết xe đổ là cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ mình, hắn đời này cũng không có ý định kết hôn, lúc này với được tiện nghi tự dưng có đứa con trai tương lai chăm sóc hắn khi về già, cũng bớt đi chuyện vớ phải nữ nhân lại thêm mớ phiền phức, tốt biết bao nhiêu.

Trình Tuấn là một người lạc quan, một khi trời sáng thì ngày mới cũng đến một bên vui vẻ làm việc, một bên nuôi lớn Trình Hiểu Hải. Có điều là, phần lớn thời gian vẫn là làm phiền hai vợ chồng nhà đối diện, nhà bọn họ có hai đứa nhỏ, hai đứa nhóc kia rất đeo Trình Hiểu Hải cùng nhau chơi đùa, mẹ hai đứa nhỏ lại thấy tình cảnh Trình Tuấn một người đàn ông mang theo hài tử tay chân luống cuống, liền giúp hắn thời điểm hắn đi làm sẽ trông hộ Trình Hiểu Hải, sau đó khi đứa nhỏ tới tuổi vào nhà trẻ mới không có phiền toái nhà người ta thêm nữa.

Sáu năm khó khăn đã qua đi, Trình Tuấn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện nếu là một ngày kia cha mẹ ruột của Trình Hiểu Hải tìm tới thì nên làm cái gì bây giờ, nếu Trình Hiểu Hải muốn đi theo cha mẹ ruột của nó thì như thế nào, cho nên, khi cái tên ăn mày "Tiểu Ngũ" trước mặt biểu hiện ra mình là cha ruột của Trình Hiểu Hải, Trình Tuấn ngốc.

"Ba à, ba làm sao vậy?" Trình Hiểu Hải thấy ba ba bưng trán tựa người vào trên ghế sa lông, một bộ dáng chịu đả kích rất là lo lắng.

"Không có việc gì!" Trình Tuấn khoát tay, ý bảo hài tử không cần lo lắng, hít sâu hai cái mới tỉnh táo lại, giống như thấy kẻ thù mắt trừng Tiểu Ngũ, hỏi: "Tiểu Ngũ, ý của anh mới vừa rồi chính là, anh chính là cha ruột của Trình Hiểu Hải nhà của chúng tôi?"

Tiểu Ngũ tầm mắt lần thứ hai chuyển tới trên người Trình Hiểu Hải, trong con ngươi trong suốt mang theo ý cười nhợt nhạt, hòa ái mà thân thiết, nhìn hắn vài giây sau, hắn nói: "Con trai, tôi."

Trình Tuấn đảo trừu một hơi, biểu tình lập tức thay đổi, "Anh đừng có mà nói giỡn đi, anh chỉ là một cái tên là ăn mày dựa vào cái gì nói Hiểu Hải nhà của tôi là con trai của anh chứ?"

Tiểu Ngũ cũng không tức giận, nghĩ nghĩ, nói: "Tìm hai người, vẫn luôn."

"Tìm chúng tôi?" Trình Tuấn có chút hồ đồ.

Tiểu Ngũ gật đầu một cái, nói: "Ừ, làng chài không người, bà ngoại cũng không ở đó."

Trình Tuấn nghe vậy như bị chậu nước lạnh tưới trên đầu, lạnh từ đầu đến tận lòng bàn chân.

Trình Hiểu Hải là bị người đặt ở ngoài cửa nhà bà ngoại, nói cách khác, nhóc nhà hắn được sinh ra ở vùng làng chài kia. Trình Tuấn từ sau khi bà ngoại qua đời không còn trở về làng chài nữa, trừ ba của hắn ra, đồng sự bạn bè bên này cơ bản không người nào biết hắn từng sinh hoạt ở bên kia. Lai lịch thật sự của Trình Hiểu Hải cùng với chuyện bị người vứt ở ngoài cửa nhà càng không có người biết. 

Mà Tiểu Ngũ lại một hơi nói ra hai điểm mấu chốt này.

Trình Tuấn đem vài cái từ đơn hắn nói ra liên hệ cùng một chỗ, cho ra một cái kết luận ——

Tên Tiểu Ngũ này có khả năng là đến làng chài tìm Trình Hiểu Hải, nhưng bởi vì sáu năm trước Trình Tuấn đem Trình Hiểu Hải đón tới bên này, cho nên hắn không thể gặp được. Vì thế hắn từ làng chài bên kia bắt đầu một đường tìm kiếm, chạy rất nhiều nơi, thẳng cho đến khi tìm được cái thành phố này. Bởi vì nhiều năm qua luôn luôn một mực tìm kiếm đứa nhỏ, cho nên tiền bạc tích góp trên người hắn không còn, cho nên mới rơi vào nông nỗi xin cơm. 

Hơn nữa, nghe khẩu khí của hắn, tựa hồ có biết bà ngoại Trình Tuấn.

Nghĩ như vậy, Trình Tuấn không thể nào kiêu ngạo như lúc đầu, hắn ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngũ, phát hiện hắn nhìn hài tử ánh mắt phá lệ mềm mại, kia đích xác không là một cái giả mạo người có thể trang cho ra tới.

Trình Hiểu Hải hiển nhiên còn không có hiểu hai vị người lớn này đang nói cái gì, trong chốc lát nhìn người này, một chặp lại xem người kia.

Trình Tuấn lãnh tĩnh một chút, quyết định nói chuyện đàng hoàng với Tiểu Ngũ. Hắn nuôi Trình Hiểu Hải sáu năm, đã có tình cảm rất sâu, hắn sẽ không đem đứa nhỏ này cho bất luận kẻ nào, cho dù đối phương là cha ruột của nó.

Nhưng Trình Tuấn mới vừa há miệng, tầm mắt lại nhìn về Tiểu Ngũ trên người đen đúa bẩn thỉu, đề tài nghiêm túc đến bên miệng như thế nào cũng cũng không nói ra được, trước suy sau lại nghĩ một hồi, cuối cùng hắn bất đắc dĩ nói: "Tiểu Ngũ, trước tiên anh hãy tắm rửa một cái đi." 

Trình Tuấn phát hiện Tiểu Ngũ ánh mắt nhất thời sáng lên, giống như bóng đèn điện.

"..."

Trình Tuấn dẫn Tiểu Ngũ đi vào phòng tắm, chỉa chỉa vòi nước nói: "Xoay trái là nước ấm, bên phải là nước lạnh, tự anh điều chỉnh đi." Lại chỉa chỉa cái giá bên trên từng hàng chai chai bình bình lọ lọ sắp xếp chỉnh tề ngăn nắp, "Cái này là dầu gội đầu, cái này là sữa tắm rửa. Bất quá tôi thấy anh tốt nhất trước dùng bột giặt quần áo rồi lấy bàn chải cọ sạch đã... Quần áo bẩn trực tiếp ném vào trong cái thùng rác này, đây là khăn mặt, quần áo sạch sẽ của anh treo ở nơi này..."

Công đạo hoàn này đó, Trình Tuấn khiến cho Tiểu Ngũ chính mình lộng, hắn muốn đi ra ngoài, kết quả bị Tiểu Ngũ kéo, "Tôi sẽ không."

Trình Tuấn cúi đầu nhìn dấu vết đen thui của năm ngón tay in hằn trên cổ tay, ngay cả trứng cũng ê nhưng cười cười, "Anh từ chỗ nào đến? Tự mình tắm rửa cũng không làm." Cũng phải thật sự là tên trí tuệ thiểu năng chứ, cho dù thật sự là thiểu năng, hắn sao còn nhớ rõ con của hắn đâu? Còn không quảng ngại xa xôi ngàn dặm đuổi tới thành phố này.

Tiểu Ngũ nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng chỉ vào bồn tắm lớn nói: "Nước."

Trình Tuấn co rút khóe miệng, "Anh một thân dơ dáy, cũng đừng làm bẩn bồn tắm lớn của tôi."

Tiểu Ngũ môi giật giật, cúi đầu.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Trình Tuấn trong một chốc kia giống như nhìn thấy một tia ủy khuất trên mặt. Hắn chăm chú nhìn Tiểu Ngũ cả buổi, "Này, anh thật sự không biết tắm à."

Tiểu Ngũ ngẩng đầu lên nhìn Trình Tuấn, lắc đầu.

Trình Tuấn không lời gì mắt nhìn trời cao, rửa đi năm cái dấu móng tay đen thùi trên cổ tay, sau đó không nói tiếng nào bước ra phòng tắm.

Hai phút sau, Trình Tuấn trên người mặc thêm tạp dề, tay mang đôi găng tay cao su dài tới tới ống khủy trở vào, "Tôi giúp anh tắm."

Trình Tuấn lột sạch quần áo rách nát trên người Tiểu Ngũ, chỉnh độ ấm vòi sen rồi thẳng tay nhắm ngay cái đầu Tiểu Ngũ xả xuống.

Trước tiên gội đầu sau đó bắt đầu tắm rửa, gội đầu ba lần, trước dùng bột giặt quần áo cùng bàn chải cọ qua thân thể hai lần, sau đó dùng xà phòng chà xát thêm một lần, cuối cùng mới dùng sữa tắm tắm rửa thêm một lần mà ngay cả trên mặt cũng không buông tha.

Dòng nước từ từ giội trôi bọt trên người, Trình Tuấn biểu tình trên mặt cũng từ từ lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mẹ nó, hắn tắm ra một tên đẹp trai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play