Cái khăn ngạo kiều nữ vương thụ thích nhất giặt còn chưa khô, vì vậy ngạo kiều nữ vương thụ không mang cái gì để giữ ấm đã đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy phúc hắc trung khuyển công ở cửa nhà đối diện cười híp mắt đi ra. Ngạo kiều nữ vương thụ với phúc hắc trung khuyển công là trúc mã trúc mã, lớn lên cùng nhau.
Phúc hắc trung khuyển công bắt chuyện với ngạo kiều nữ vương thụ: “Ồ ~ Buổi sáng tốt lành ~~”
Ngạo kiều nữ vương thụ thản nhiên liếc phúc hắc trung khuyển công một cái, mặt không chút thay đổi chào lại: “Buổi sáng tốt lành.” Rồi xoay người đi lên vỉa hè.
Bên ngoài tuyết rất lớn, ngạo kiều nữ vương thụ quên mang theo dù. Ngạo kiều nữ vương thụ thở dài, đang định trở về lấy dù, thì phúc hắc trung khuyển công chạy về phía ngạo kiều nữ vương thụ.
Phúc hắc trung khuyển công mở dù, cười nói với ngạo kiều nữ vương thụ: “Cùng đi nhé.”
Ngạo kiều nữ vương thụ không nói gì, hai người yên lặng đi về phía trước.
Gió hôm nay cũng rất lớn, gió lạnh thỉnh thoảng mang theo một vài bông tuyết chui vào chỗ da thịt hở ra ở cổ của ngạo kiều nữ vương thụ, ngạo kiều nữ vương thụ vô cùng hối hận vì đã không mang cái khăn khác rồi mới ra ngoài, trên cổ giờ lạnh đến không còn cảm giác gì.
Đúng lúc này, phúc hắc trung khuyển công bỗng nhiên dừng lại.
Ngạo kiều nữ vương thụ khó hiểu nhìn anh, phúc hắc trung khuyển công tháo khăn quàng cổ của mình xuống, choàng lên cổ ngạo kiều nữ vương thụ, khăn choàng cổ của phúc hắc trung khuyển công rất dài, hai người cùng choàng vẫn đủ, nhưng ngạo kiều nữ vương thụ cảm thấy rất không được tự nhiên, cho nên mặt rất đỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT