Lâm Dật Phi cầm muôi múc canh múc mấy viên cá viên ra, dùng đũa gắp bỏ vào miệng, nhìn sang Chris bên cạnh, anh đang dùng đũa ăn. Mạn Mạn nói đúng, Chris thật sự rất giống người Trung Quốc chính gốc.
Tối hôm đó, Chris về đến nhà, Elizabeth từ trên lầu đi xuống, khi đi ngang qua người anh thì nhịn không được bịt mũi.
“Người anh có mùi gì thế?”
Chris không để ý tới cô nàng mà đi lên lầu, mùi trên người anh có lẽ rất nhiều người không thích, nhưng Chris lại cực kỳ thích nó.
Xuyên qua màn sương mờ ảo bốc lên từ nồi lẩu, anh nhìn thấy hàng lông mi tinh tế của Lâm Dật Phi, cầm đũa gắp thức ăn lên sau đó thổi thổi rồi bỏ vào miệng, hai má phồng lên nhai nhai, tất cả đều thực ấm áp.
Đặt khăn choàng cổ lên đầu giường, nhẹ nhàng vuốt ve, dường như nhiệt độ cơ thể của Lâm Dật Phi vẫn còn vương vấn đâu đó.
George gõ cửa phòng, nhẹ giọng nói, “Thiếu gia, ông chủ chờ cậu ở thư phòng.”
Chris đi vào thư phòng, Ozbourn tiên sinh đang ngồi đó, trước mặt đặt một quyển sách. Thấy Chris vào, hắn cởi mắt kính xuống.
“Đến chỗ Lâm sao?”
“Ừm.”
“Chơi có vui không?”
“Vui.”
Ozbourn tiên sinh gật đầu, “Con hẳn đã biết lễ giáng sinh sắp đến, nghĩa là đến ngày họp mặt gia tộc mỗi năm một lần. Có lẽ nó đối với con rất nhàm chán, đối với ba cũng vậy.”
“Ba muốn tôi giống một con búp bê ngoan ngoãn nghe lời sao?” Chris dựa vào lưng ghế, hờ hững nhìn ba mình.
“Ba chỉ hy vọng con có thể biểu hiện tốt một chút trước mặt ông nội Deroni của con mà thôi. Ba không hy vọng hai người chú của con tìm cớ nói sự lạnh lùng và hành động hoặc điểm gì đó của con không hợp với gia tộc Ozbourn.”
“Tôi vốn không hợp.”
“Có một số việc chúng ta phải ép buộc mình thích ứng với nó, con có biết vì sao không?” Ozbourn tiên sinh im lặng một lát, nói, “Là để bảo vệ người quan trọng nhất của chúng ta.”
“Ba muốn nói gì?”
“Mặc kệ con có muốn hay không, con cũng là một thành viên của gia tộc Ozbourn, ba tin con có đủ lý trí. Trong gia tộc này, chỉ có con mới đủ mạnh để bảo vệ món đồ… hoặc người quan trọng nhất với con.”
“Ba muốn làm gì Dật Phi?” Nắm tay Chris siết chặt.
Ozbourn tiên sinh mỉm cười bất đắc dĩ, vươn tay đặt lên mu bàn tay con mình, nhẹ nhàng vỗ về: “Ba tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cậu ấy. Ngược lại vì con để ý cậu ấy nên ba sẽ bảo vệ cậu ấy. Nhưng điều mà ba muốn nói là, có lẽ con cũng không muốn người khác làm hại cậu ấy, ví dụ như gia tộc Taylor sau lưng Elizabeth, ví dụ như hai người chú của con, hay ví dụ như vị ông nội Deroni kia.”
“Tôi sẽ không cưới Elizabeth.” Chris nói ra vấn đề chính.
“Ba cũng không cho con cưới nó. Làm vậy chẳng khác nào đưa gia tộc Ozbourn đến trước miệng sói dữ. Ba chỉ hy vọng con đủ trưởng thành.”
Đêm bình an đã đến, ngoài song tuyết rơi lả tả. Những khung kính bên đường được trang trí rất tinh xảo, xa xa có thể trông thấy cây thông Noel xinh đẹp, bài hát chúc bình an văng vẳng khắp phố lớn ngỏ nhỏ.
Nhà Ozbourn cũng được trang hoàng vô cùng xa hoa. Vị rượu mới lạ và thức ăn đẹp mắt chỉ để làm cảnh. Khi tất cả các thành viên trong gia tộc đều đến, phòng khách nhà Ozbourn thoáng chốc trở thành cung điện Versailles.
Elizabeth ăn mặc lễ phục tao nhã dịu dàng màu bạc, đầm dạ hội ôm người lộ ra đường cong duyên dáng đầy nữ tính, ngây thơ nhưng cũng rất trưởng thành. Đây là lần đầu tiên cô nàng thu lại dáng vẻ kiêu ngạo của mình.
Hai vợ chồng Taylor, cha mẹ của cô nàng, cũng đến, bọn họ và con gái ôm chặt lấy nhau. Taylor tiên sinh nhẹ giọng hỏi bên tai cô nàng: “Con và Chris thế nào rồi?”
Elizabeth cười nhạt lắc đầu, tận sâu đôi mắt là sự cô đơn và không phục.
“Không sao, đêm nay ba sẽ đề cập với Deroni về chuyện này. Cái tên Ozbourn kia cho dù không muốn cũng phải đồng ý.” Taylor tiên sinh vỗ nhẹ lưng con gái.
Mấy phút sau, các thành viên trong gia tộc đang trò chuyện với nhau bỗng im lặng.
Một ông cụ gương mặt nghiêm túc tay cầm gậy từng bước một đi đến. Ông đã hơn bảy mươi tuổi, thế nhưng lưng vẫn cao ngất. Đôi mắt sắc bén, bên môi mang ý cười. Tất cả mọi người đều chào hỏi ông, và ông cũng luôn luôn đáp lại. Lúc này có nhiều người đã bị ông đoán ra ý đồ, nhưng ông không nói ra. Chậm rãi đi đến trước mặt Ozbourn tiên sinh, hai người ôm nhau thật nhiệt tình.
“Con của ba, một năm rồi không thấy con, thật khiến ba nhớ mong.”
Hai người trò chuyện một lát, Deroni nhìn quanh, “Vì sao không thấy cậu vương tử nhỏ của gia tộc Ozbourn, Chris, con của con, đâu?”
“À, nó phải chuẩn bị ăn mặc chu đáo một chút mới ra đây được.”
Trước kia khi Ozbourn tiên sinh cưới mẹ Chris, người phản đối kịch liệt nhất là Deroni. Đến tận khi Ozbourn tiên sinh trở nên có sức ảnh hưởng trong gia tộc này, hắn mới có thể không để ý đến lời phản đối của Deroni mà đi đón vợ mình về. Đương nhiên, chuyện này đã khiến quan hệ của Ozbourn tiên sinh và Deroni trở nên căng thẳng hơn, vì thế một năm cũng không gặp nhau được bao lần.
Lúc này, Chris mặc bộ tây trang màu đen chậm rãi bước xuống.
Quần áo nhập khẩu từ Italy càng thêm lộ rõ dáng người thon cao của anh, tây trang màu đen được anh khoát lên thân toát ra khí thế uy nghiêm. Bên môi không có ý cười dư thừa nào, ngược lại sự lạnh lùng và đôi mắt cao ngạo sản sinh ra loại mỹ cảm thanh cao và lý trí. Deroni ngẩng đầu, khẽ nheo mắt lại.
“Đã lâu không thấy, Chris rất có phong phạm của mẹ nó.” Deroni tuy không vừa ý mẹ Chris, nhưng ông có thể cảm giác được Chris không giống như những đứa nhỏ phá hoại tiền của cùng thế hệ với anh ở gia tộc Ozbourn.
“Chào ông, Deroni.” Chris cúi đầu với Deroni, tao nhã lại tuấn mỹ, cũng không thiếu sự sắc bén như mũi dao.
Deroni nhìn vào mắt Chris, đôi mắt ấy như một khoảnh hồ sâu, tự nhiên và bình tĩnh, không chứa một chút toan tính nào. Deroni mỉm cười, cầm tay Chris, ngồi xuống trước bàn ăn. Hành động này không khỏi khiến những thành viên khác trong gia tộc phải đỏ mắt, hành động này đã chứng tỏ Deroni thừa nhận địa vị của Chris trong gia tộc Ozbourn. Lúc này, Deroni hỏi một ít về một số các vấn đề thị trường, dầu mỏ và xuất nhập khẩu, Chris trả lời từng câu một, giải thích cặn kẽ, khiến Deroni liên tục gật đầu.
“Hay là con chọn đại học khoa ngoại thương.” Deroni hỏi Chris, tuy ngữ điệu bình thản, nhưng những người khác đều biết đó là mệnh lệnh.
“Trước ba mươi hai tuổi, con không có ý định sẽ theo ngoại thương.” Một câu này khiến cả phòng chìm vào sự im lặng.
“Vì sao?” Deroni cũng không có vẻ gì là đang tức giận.
“Trước tuổi ba mươi hai là tuổi hoàng kim của đấu kiếm.”
Sau hai giây im lặng, Deroni cười vỗ tay, “Được, chính là vậy. Con người sao có thể không có ý định của riêng bản thân, không biết mình muốn gì mới là chuyện không tốt.”
Ozbourn tiên sinh bên cạnh cũng mỉm cười: “Lúc Chris ba mươi hai tuổi, tôi cũng chỉ sáu mươi thôi. Mọi người đừng đá tôi xuống đài nhanh như vậy.”
Tất cả mọi người đều bật cười, nhưng trong lòng nghĩ gì thì chỉ có mình bản thân họ biết.
Sau khi buổi họp mặt chấm dứt, Ozbourn tiên sinh cùng Deroni ngồi trong thư phòng uống trà.
“Sớm để Chris và Elizabeth của gia tộc Taylor đính hôn đi.” Deroni thản nhiên nhấp một ngụm trà.
“Về chuyện này, con không có ý định sẽ để Chris và Elizabeth bên nhau.” Ozbourn tiên sinh dứt lời, Deroni cũng không kinh ngạc.
“Lí do?”
“Lí do là con không có ý định sẽ đưa gia tộc Ozbourn đến trước mặt đám người có dã tâm. Bây giờ quan hệ trong và ngoài gia tộc đang ở mức cân bằng, không cần phải khuấy động. Hơn nữa Chris chỉ mới mười sáu tuổi, chúng ta hoàn toàn có thể quan sát thêm, tìm kiếm người có năng lực để hợp tác.”
“Ngược lại, để trống vị trí bên cạnh Chris, khiến những người còn lại vì nó mà đầu rơi máu chảy cũng không phải chuyện xấu.” Deroni gật đầu, “Ba sẽ tạm thời ngăn chân gia tộc Taylor.”
Cuộc họp mặt với bầu không khí biến hóa khác thường cuối cùng cũng kết thúc. Trong lòng mỗi người đều có một chút hy vọng, và mỗi ngươi đều không thực sự đạt được thứ mình muốn.
Khi vợ chồng Taylor rời đi, Elizabeth quyến luyến không nỡ. Taylor tiên sinh ôm Elizabeth, nhẹ giọng nói: “Con phải cẩn thận, Deroni không nói rõ con là hôn thê của Chris, xem ra chuyện này vẫn có thể sẽ xảy ra biến cố.”
Elizabeth hơi hoảng sợ, lập tức bình tĩnh lại, “Con đã hiểu rồi, ba.”
Khi tất cả mọi người rời đi, sự ồn ào náo nhiệt cũng lập tức bay xa khỏi nhà Ozbourn.
Elizabeth vừa quay đầu lại, trông thấy dáng người thon cao tao nhã của Chris, anh hờ hững xoay lưng làm mắt nàng đau đớn.
Vài ngày sau, George gần như mỗi ngày đều đón Lâm Dật Phi từ phố người Hoa đến nhà Ozbourn. Lâm Dật Phi cùng Chris ngồi trong phòng đấu kiếm nghỉ ngơi một buổi chiều.
Đôi khi Elizabeth sẽ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đấu kiếm, nghe thấy tiếng giòn vang của hai thanh bội kiếm chạm vào nhau, bầu không khí căng thẳng hồi hộp như muốn chặt đứt thần kinh lan tràn giữa Chris và Lâm Dật Phi, Elizabeth cảm thấy mình không thể nào bước vào thế giới của hai người họ.
George bưng một ít điểm tâm chuẩn bị vào phòng đấu kiếm, thấy Elizabeth thì hơi cúi đầu.
“Nếu tôi có thể có năng lực đánh với Chris giống như Lâm thì thật tốt biết bao, có lẽ như vậy Chris sẽ nhìn tôi.” Elizabeth đau lòng nói.
“Không ai có thể trở thành Lâm, cũng không ai có thể trở thành Elizabeth. Bởi vì mỗi người đều là độc nhất vô nhị.” George bình tĩnh đi vào, đặt điểm tâm xuống.
Lâm Dật Phi thấy điểm tâm đến, dừng lại, nâng tay cởi mặt nạ ra, thở hổn hển mấy hơi sau đó như tê liệt ngã xuống bên cạnh món điểm tâm.
Chris chầm chậm đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống, giúp cậu tháo bao tay.
Lâm Dật Phi cầm một miếng cookie cho vào miệng, Chris ngồi yên bên cạnh nhìn cậu.
Trong khoảnh khắc, một thứ gọi là chua xót bao phủ khắp người Elizabeth. Từ nhỏ đến lớn, Chris chưa từng làm một việc gì cho mình, ngay cả một ly nước chanh vào buổi sáng cũng chưa từng đưa cho nàng, nhưng giờ phút này, anh lại vì Lâm Dật Phi mà giúp cậu cởi bao tay, kéo đĩa điểm tâm đến gần chỗ cậu ngồi, loại dịu dàng tỉ mỉ này chưa bao giờ tồn tại trong trí nhớ của Elizabeth.
Vì sao lại như vậy?