<tbody>
- Edit: Tiểu Hân
- Beta: Tiểu Hân
|
</tbody>
Chris không vội rời khỏi mà chầm chậm đi đến rìa sân, nhàn nhã dựa vào tấm ngăn xem trận đấu của Lâm Dật Phi.
Đường kiếm của Lâm Dật Phi luôn rất linh hoạt, không lấy sức mạnh làm đầu như những đấu thủ phương Tây khác. Thật ra bản chất của đấu kiếm vốn không thể cậy mạnh mà thắng được, đặc biệt là khi đối mặt với Lâm Dật Phi, bạn càng ra sức chèn ép cậu, cậu sẽ càng làm bạn thất bại thảm hại. Trận đấu này, trình độ đối thủ của Lâm Dật Phi cao hơn đối thủ của Chris, mà cậu bé kia dường như cũng hiểu trình độ của mình không bằng Lâm Dật Phi, mỗi một kiếm đều đánh rất nghiêm túc. Đấu với một đối thủ như vậy, Lâm Dật Phi luôn tôn trọng.
Ngăn cản đường kiếm của đối thủ, bước lên trước vươn kiếm ra đánh trả một đòn, ngay cả góc độ cũng không sai một ly một tí nào, bổ thẳng vào tay đối phương. Lâm Dật Phi đã mười lăm điểm, còn đối thủ của cậu chỉ mới tám điểm, trận đấu này Lâm Dật Phi thắng.
Hành lễ sau trận đấu, thiếu niên kia thấy Lâm Dật Phi cởi mũ bảo vệ xuống rồi cười với mình.
“Này, cậu tên gì?” Lâm Dật Phi bắt tay với cậu ta.
“Ive Reims.” Thiếu niên nâng tay lau mồ hôi trên trán, “Cậu giỏi quá!”
“Vậy sao? Vậy có muốn đến trường của tớ học không? Đội đấu kiếm ở chỗ tớ rất tệ nên vắng quá, thiếu một người mới đủ một đội đấu kiếm đó!” Lâm Dật Phi nói đùa với Ive.
“Không thể nào, trình độ của cậu cao đến vậy mà đội đấu kiếm lại tệ ư?” Ive không tin.
Lâm Dật Phi rất tôn trọng Ive, dù sao đi chăng nữa nữa, ngoài Chris ra, cậu ta là người có thể lấy được tám điểm từ cậu.
“Dật Phi.” Chris đứng ở rìa sân khẽ gọi tên cậu.
“A, Chris!” Lâm Dật Phi phấn khởi xoay người, cách tấm ngăn ôm chặt lấy anh, “Nhìn cậu chắc là thắng rồi. Thật tốt quá, chúng ta sẽ cùng vào chung kết nhé!”
Chris bị cậu ôm quá bất ngờ, hơi chấn động, lùi về sau một bước nhỏ, sau đó lập tức vươn tay ôm siết cậu, hít sâu hương vị tự nhiên nơi chóp mũi.
“Vui nhất là cậu tổ A tớ tổ D, nghĩa là chỉ có ở chung kết chúng ta mới gặp nhau, tốt quá rồi!”
“Ừm.”
Lâm Dật Phi giãy ra khỏi ngực anh, “Đi nào, cùng đi chúc mừng!”
Nếu Lâm Dật Phi nói “chúc mừng”, thì chắc chắn sẽ đi ăn McDonald hoặc pizza, cậu luôn thích những món ăn nhanh thế này.
Đi vào khán phòng, thấy Katherine nở nụ cười thản nhiên với mình, Lâm Dật Phi biết cô ấy đã thua trận rồi.
Mark và Philip vỗ vai Katherine, tựa như đã an ủi cô nàng rất lâu.
“Cậu và Chris giỏi quá, cứ như trời sinh để đấu kiếm vậy.” Katherine ngẩng đầu, nhìn Lâm Dật Phi đang đứng bên cạnh mình.
“Chỉ cần cậu thật sự yêu đấu kiếm, thì đấu kiếm cũng sẽ tồn tại vì cậu.” Lâm Dật Phi vươn tay lau đi những giọt nước mắt sắp tràn mi trên mặt cô nàng, “Ngốc à, hành trình của cậu vẫn chưa chấm dứt mà, sao vừa mới bắt đầu đã khóc rồi?”
Katherine phì cười, “Đừng dịu dàng với con gái như vậy, đừng làm bộ như mình mà người lớn.”
Lâm Dật Phi biết Katherine kiên cường hơn bất kỳ cô gái nào mà cậu từng gặp. Quả nhiên, cô nàng lập tức ưỡn thẳng lưng, “Đi thôi, đi chúc mừng cậu và Chris! Vận may của tớ năm nay đã hết rồi, vì vậy, Lâm, cậu phải thay tớ tiếp tục cố gắng, nếu cậu không lấy được giải quán quân tớ sẽ không tha cho cậu đâu.”
Mọi người kéo nhau đi ăn McDonald, Katherine ăn cả ba phần, há to mồm mà ăn, Lâm Dật Phi nhìn mà thấy run rẩy.
Ăn được một nửa, Katherine chợt nhìn về phía Chris, “Chris, cậu thấy kỹ thuật đấu kiếm của Lâm thế nào?”
“Hạng nhất.” Chris trả lời ngay.
“Vậy cậu ấy còn khuyết điểm gì không?” Katherine gác chân lên bàn, trông cứ như một đại tỷ.
“Có.” Câu trả lời của Chris khiến Mark và Philip tò mò. Dù sao trong lòng bọn họ Lâm Dật Phi đã rất mạnh rồi.
“Nói nghe chút xem.” Katherine hất cằm.
“Cậu ấy quá lười, không chịu rèn luyện thân thể. Cậu ấy có kỹ thuật cực tốt nên quá tự tin với bản thân, không thèm luyện tập phối hợp phản ứng giữa thân thể với đầu óc, đôi khi cho dù trong đầu cậu ấy biết, nhưng thân thể cậu ấy vẫn không thể lập tức làm theo động tác mà mình nghĩ trong đầu.” Chris nói thẳng vào trọng tâm, nói đến nỗi khiến Lâm Dật Phi suýt bị sặc chết.
“Có cảm giác ngoài kỹ thuật ra, tớ không còn ưu điểm nào cả…” Lâm Dật Phi nhìn trời.
“Cho nên, để phát huy sở trường của cậu, tớ quyết định lập kế hoạch để cải thiện khuyết điểm của cậu.” Katherine giật thức ăn trong tay Lâm Dật Phi, “Cuối tuần sau bắt đầu quá trình rèn luyện, những cách nào có thể rèn luyện thân thể cậu đều phải làm!”
“Hả?” Lâm Dật Phi lùi về sau.
“Cậu chính là con át chủ bài của trường chúng ta, đại biểu cho danh dự của tớ với Mark và Philip! Tuyệt đối phải vào được trận chung kết toàn quốc!” Lời nói đầy chí khí của Katherine quá hùng hồn, khiến Mark và Philip đứng phắt lên.
Lâm Dật Phi tức thì quay đầu nhìn Chris, trong mắt tràn đầy tín hiệu cầu cứu.
“Được, tớ sẽ đi tìm huấn luyện viên, nói với ông mấy câu về tình huống của Dật Phi, sau đó sẽ lập ra một bản kế hoạch.” Câu trả lời của Chris đã hoàn toàn đẩy Lâm Dật Phi xuống vực sâu tuyệt vọng.
“Sao các cậu có thể đối xử với tớ như vậy.”
“Tớ chỉ không muốn cậu lãng phí tài hoa của mình thôi.” Chris nghiêng đầu nhìn Lâm Dật Phi, ánh mắt cũng thể hiện ý muốn này, anh cũng đã từng nói chuyện này với Lâm Dật Phi.
Đó là một ngày nào đó trước khi trùng sinh, Chris kéo Lâm Dật Phi đi từ thư viện trường học ra sân đấu kiếm, mặc trang phục vào cho cậu, không thèm nói lời nào ép cậu quyết đấu với mình, sau đó dùng khí thế áp đảo thắng Lâm Dật Phi. Đó là lần đầu tiên Lâm Dật Phi cảm thấy Chris như muốn giết mình.
Chris nhẹ nhàng xoay thanh kiếm trong tay, khiến mắt Lâm Dật Phi đau đớn.
“So với chuyện cứ sống một cách buông xuôi như vậy, tớ càng không muốn cậu lãng phí tài năng của mình.”
Giây phút ấy, Chris đội mũ bảo vệ nên Lâm Dật Phi không thể thấy rõ ánh mắt của anh.
Giờ phút này, Lâm Dật Phi nhìn Chris, đôi mắt chứa đựng sự bình tĩnh và một loại ấm áp không thể cưỡng lại.
“Được.” Lâm Dật Phi gật đầu.
Và chuyện này đã trở thành tai nạn của cậu. Bởi vì hứa dễ hơn việc thực hiện lời hứa rất nhiều.
Sáng sớm sáu giờ, Katherine đã xuất hiện dưới lầu Lâm Dật Phi. Mẹ Lâm gọi Lâm Dật Phi dậy, nói có bạn học ở đội đấu kiếm đang chờ cậu.
“A… cái gì…” Lâm Dật Phi dậy không nổi.
“Đừng để con gái phải đợi lâu!” Mẹ Lâm kéo Lâm Dật Phi dậy, trước khi trùng sinh, Lâm gia không xem trọng chuyện Lâm Dật Phi đấu kiếm, còn cảm thấy trang phục và kiếm quá đắt, nhưng con mình thích thì cũng chẳng còn cách nào, cho đến khi Lâm Dật Phi có được học bổng nhờ vào trình độ đấu kiếm hạng nhất, họ mới hối hận sao lúc trước mình lại không mời huấn luyện viên riêng cho con.
Nếu ăn sáng trước thì không thể rèn luyện, mẹ Lâm bèn giao bữa sáng cho Katherine. Bấy giờ Lâm Dật Phi đã trợn tròn mắt đứng trước cửa, Katherine đạp xe đạp tới, ý muốn rất rõ ràng, đó là Lâm Dật Phi phải chạy bộ đến trường học, quả thực muốn giết chết Lâm Dật Phi mà.
“Tớ… tớ không thể chạy từ đây đến trường đâu…” Lâm Dật Phi lắc đầu nguầy nguậy.
Katherine liếc mắt xem thường, “Chris biết ngay cậu sẽ không chịu mà! Cậu ấy lập bản kế hoạch là mỗi ngày cậu phải chạy hai mươi phút, hai mươi phút sau bất kể cậu chạy đến đâu cũng có thể đón xe bus tới trường.”
“Cho nên, cậu chạy xe đạp là xác định hai mươi phút này tớ sẽ chạy chậm?”
“Đúng. Hay là cậu muốn Chris đến trông cậu?” Katherine cười xấu xa, “Chris cậu ấy rất nghiêm túc, đến lúc đó cậu sẽ không có cơ hội để thảnh thơi đâu đấy.”
“Được rồi… được rồi… tớ chạy…” Lâm Dật Phi nghĩ thầm: mỗi ngày đều phải dậy sớm, chắc chắn các cậu sẽ không kiên trì mãi được, đến lúc đó cũng không giải quyết được gì.
Lâm Dật Phi bắt đầu chạy đều, Katherine đạp xe bên cạnh cậu, sung sướng cất tiếng hát, đúng là muốn chọc tức Lâm Dật Phi.
Không khí buổi sớm rất trong lành, những chú chim nhỏ đậu trên cành cũng góp vui bằng giọng hót líu lo của mình.
Nhưng Lâm Dật Phi không rảnh thưởng thức, mới chạy được khoảng năm, sáu phút, cậu đã ngừng lại thở.
Xe đạp của Katherine dừng lại bên cạnh cậu, cô nàng này thật sự chuẩn bị chu đáo, ngay cả thời gian ngừng lại cũng đã được tính từ trước.
“Lâm thân mến, theo kế hoạch rèn luyện của Chris, thời gian cậu dừng lại thở không tính vào thời gian chạy hai mươi phút đâu.” Giọng nói của cô nàng mang theo vẻ đắc ý lắm, nếu cô nàng không phải nữ sinh, Lâm Dật Phi nghĩ mình hẳn là sẽ xông vào đấm cho cô nàng vài cú rồi.
Hai phút sau, Lâm Dật Phi chuyển động thân thể, tiếp tục chạy.
Katherine vẫn đạp xe bên cạnh cậu.
Rèn luyện thân thể vào buổi sáng đã bắt đầu một chuỗi những cơn ác mộng của Lâm Dật Phi, mỗi ngày bốn giờ mấy chiều sau khi tan học, Lâm Dật Phi phải ở câu lạc bộ đấu kiếm luyện tập những động tác cơ bản cùng bọn Katherine. Nào là giơ kiếm, tạo thế đánh, liên tục tiến về trước, liên tục lùi về sau, những động tác này bị họ bắt ép phải lặp đi lặp lại không ngừng cho đến khi Lâm Dật Phi nhuần nhuyễn đến không tài nào nhuyễn hơn được nữa. Lần đầu tiên Lâm Dật Phi có suy nghĩ rằng: vì sao mình lại trùng sinh? Rõ ràng đầu thai sẽ tốt hơn.
Qua ngày hôm sau, người chờ cậu dưới lầu đã đổi thành cái tên Philip, chuyên gia chọc cười. Lâm Dật Phi cố ý nằm trên giường không thèm dậy, mẹ Lâm cũng hết cách, Philip lại đứng dưới lầu hát lên bài “Heo lười mau thức dậy”, dưới tình huống càng hát càng lớn tiếng của cậu ta, Lâm Dật Phi đành phải rời giường rèn luyện, chỉ là khuôn mặt kia đã đen như đáy nồi rồi.
“Các cậu muốn giết chết tớ sao…”
Phương tiện mà Philip dùng để đến đây tất nhiên là chiếc xe đạp mà hôm qua Katherine đã đạp, “Quyết định muốn giết chết cậu cũng là xuất phát từ tình yêu thương đối với cậu mà thôi.”
Đến ngày thứ ba, người chờ Lâm Dật Phi rời giường là Mark. Cái tên kia còn đáng khinh hơn Katherine và Philip nhiều. Cậu ta đi thẳng lên lầu, kéo Lâm Dật Phi xuống, ngay cả mẹ Lâm còn phải cảm thán hiệu suất của cậu ta thật kinh người.