Tưởng Ngự Hành làm bệnh nhân nguy kịch cho Sầm Duật hầu hạ một tuần, người ngoài khó mà thấu được nỗi bất đắc dĩ bên trong.
Đương nhiên, cũng chỉ có Tưởng tiên sinh nếm được mật ngọt trong đó.
Sau khi dẫn Tưởng Ngự Hành về nhà, việc đầu tiên mà Sầm Duật làm chính là lục sách dạy nấu ăn, nhờ bác đầu bếp nấu mấy món không nêm bất cứ gia vị gì, tiếp theo đè Tưởng Ngự Hành lên sô pha bên ban công, nghiêm túc dặn dò: “Không được em cho phép, anh không được đi đâu hết.”
Tưởng Ngự Hành buồn cười: “Anh chỉ bị thương ngón tay, chân có bị sao đâu.”
“Vậy cũng không được.” Sầm Duật hất mặt nhìn xuống, chỉ đưa cằm cho Tưởng Ngự Hành xem: “Bây giờ anh phải nghe lời em, em bảo ăn gì anh phải ăn nấy, em bảo anh nghỉ ngơi thì anh phải nghỉ ngơi.”
Tưởng Ngự Hành cúi đầu mỉm cười: “Rồi rồi rồi, tùy em.”
Sầm Duật lấy đồ mặc ở nhà ra, Tưởng Ngự Hành toan đứng dậy thì bị lườm một cái sắc lẻm. Sầm Duật giũ quần áo ra, nói: “Ngồi yên đó, em mặc cho anh.”
Tưởng Ngự Hành đã chẳng nhớ nổi lần cuối cùng được người khác hầu hạ mặc quần áo là khi nào, có khi vốn không hề có, còn không thì là hồi bé bị mẹ ép mặc thêm áo lông.
Sầm Duật cởi áo khoác của Tưởng Ngự Hành, khi đụng đến của tay trái thì cẩn thận hết mực, sau đó cởi tiếp áo sơmi của đối phương, cuối cùng vung hai tay choàng áo ngủ lên người anh nhà mình.
Quần thì không cẩn trọng nhiều thế. Sầm Duật ngồi chồm hổm dưới đất tháo dây nịt rồi tuột khóa quần của Tưởng Ngự Hành, động tác ấy phải nói là vừa nhanh vừa thạo. Lúc Tưởng Ngự Hành cho rằng Sầm Duật sắp nảy sinh ý định đồi bại với bộ vị nào đó, người ta đã hùng hổ nắm ống quần của hắn giật xuống.
Tưởng Ngự Hành day huyệt thái dương, lần đầu tiên cảm thấy dáng vẻ mình để trần cặp chân dài thật khó mà nhìn thẳng, bèn chìa tay phải về phía trước, định lấy quần ngủ mặc vào cho lẹ. Sầm Duật lại đánh mu bàn tay của hắn một cái, nói: “Để em mặc cho!”
Tưởng Ngự Hành đành phải nín cười rụt tay về, ngồi yên cho Sầm Duật nắm chân mình nhét vào ống quần như đang chăm sóc người tàn tật.
Chuyện vặt ngày thường hết sức đơn giản như thay quần áo mà Sầm Duật mất hẳn mười phút mới làm xong, lúc đứng dậy còn tán thưởng một phen rồi mới gật gù bỏ đi.
Không lâu sau, Sầm Duật bưng một dĩa trái cây trở về. Bản thân Tưởng Ngự Hành không thích ăn trái cây, năm năm qua lại ép Sầm Duật ăn. Sầm Duật ưa ăn mặn, ghét trái cây còn hơn Tưởng Ngự Hành, có dạo bị ép đến mức chịu không thấu, thấy trái cây là lủi mất.
Nhìn Sầm Duật ngồi trên ghế da bên cạnh nghiêm túc gọt trái cây, Tưởng Ngự Hành biết rõ mình sắp bị “trả thù”, nhưng trong lòng lại vừa ấm vừa mềm, hận không thể kéo ngay tên oan gia này vào ngực, ăn sạch sành sanh, cả xương cũng không chừa.
Đoán chừng cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Ngự Hành, Sầm Duật ngẩng đầu nhìn lướt qua, nghiêm túc nói: “Lê nhuận phổi, có lợi cho vết thương của anh.”
Dù không biết tại sao phải nhuận phổi khi bị gãy ngón út, Tưởng Ngự Hành vẫn cực kỳ hợp tác đáp: “Ừm, thầy Sầm nói đúng lắm.”
Sầm Duật nhướn đuôi lông mày, khóe miệng không khỏi nhếch lên, bỏ lê đã gọt và cắt nhỏ vào trong bát, rồi lại cầm một trái cam lên, nghĩ một hồi mới nói: “Cam ngọt nhiều nước, giải khát.”
Tưởng Ngự Hành tiếp tục nín cười: “Thầy Sầm nói quá hay.”
Sầm Duật gọt táo sau cùng, vì táo dễ “bị đen”, gọt xong nhích ghế da lên trước, vỗ chân Tưởng Ngự Hành: “Tách ra tách ra coi, sao không hiểu chuyện gì hết vậy?”
Tưởng Ngự Hành tách hai chân ra, Sầm Duật kéo ghế da chen vào giữa, xiên một miếng thanh long đưa đến bên miệng Tưởng Ngự Hành: “Há miệng.”
Tưởng Ngự Hành nín cười đến đau cả ngực, khó khăn lắm mới ăn hết dĩa trái cây, nhất thời muốn đi vệ sinh.
Sầm Duật dìu tay phải của Tưởng Ngự Hành, dắt Tưởng Ngự Hành đến nhà vệ sinh, đoạn khom lưng cởi quần của hắn, cởi xong còn chưa đã ghiền, ra đứng sau lưng Tưởng Ngự Hành, vòng hai tay lên trước, ra chiều muốn nâng chim giúp đối phương.
Tưởng Ngự Hành nắm tay Sầm Duật, cười nói: “Không cần phải thế chứ?”
“Bác sĩ nói ngón út của anh không thể dính nước.” Sầm Duật vặn lại.
Nhưng có nói anh không được nâng chim đâu —— Tưởng Ngự Hành nghĩ.
Sầm Duật khụ một tiếng, quẳng ra một lý do hết sức chính đáng: “Anh nâng chim xong không rửa tay à? Lúc rửa tay anh dám chắc ngón út sẽ không dính nước sao?”
Tưởng Ngự Hành nghẹn họng, còn chưa kịp nịnh “thầy Sầm nói quá chuẩn”, chim đã bị nâng.
Sầm Duật còn vừa nâng vừa “xuỵt xuỵt”, hệt như xi tiểu con nít.
Tưởng Ngự Hành nghĩ bụng: Bó tay toàn tập với em rồi.
Ăn cơm cũng là một cuộc “giày vò”, cơm nước thanh đạm đến mức khó nuốt trôi, còn mang vị thuốc khiến người ta mất sạch khẩu vị. Tưởng Ngự Hành bị bắt đặt hai tay lên đùi, không được nhúc nhích, chỉ được há miệng.
Sầm Duật bưng bát, giở đủ thứ trò, hồi thì canh hồi thì thịt, thi thoảng lại tọng một cục bông cải xanh không nêm muối, tọng đến nỗi Tưởng Ngự Hành muốn nôn sạch.
Bác đầu bếp nhìn mà bật cười, khuyên nhủ: “Cháu đừng làm khó Tưởng tiên sinh.”
Sầm Duật mở to mắt một cách đầy vô tội, hất cằm hỏi Tưởng Ngự Hành: “Em làm khó anh hả?”
Tưởng Ngự Hành nhọc nhằn nuốt bông cải xanh, “nhịn nhục” nói: “Đâu có, em muốn tốt cho anh thôi mà.”
Sầm Duật hả hê “hứ” một tiếng, bác đầu bếp cười thở dài, vừa xua Ngọc Bảo vừa nói: “Ôi nhìn hết nổi rồi.”
Tắm là chuyện quan trọng trong chăm sóc bệnh nhân, Sầm Duật đổ đầy bồn nước nóng, lột sạch Tưởng Ngự Hành, không quên bọc bao nilon quanh tay trái của đối phương, mình cũng tự cởi sạch bách, ngồi trên cái bệ ở đầu bồn tắm, vừa gội đầu cho Tưởng Ngự Hành vừa thòng hai chân qua bụng người ta. Tưởng Ngự Hành đặt tay trái ngoài mép bồn, chỉ có thể dùng tay phải gãi cẳng chân và lòng bàn chân của Sầm Duật.
Sầm Duật sợ nhột, rõ ràng là mình kiếm chuyện trước mà còn vừa ăn cướp vừa la làng: “Đừng loi nhoi nữa, tắm thì tắm đi, sao không để người ta bớt lo vậy?”
Tưởng Ngự Hành chỉ đành nghe lệnh, đặt lòng bàn tay lên mu bàn chân của Sầm Duật, không cựa quậy nữa: “Giờ bạn trai bớt lo chưa nào.”
Tắm xong Sầm Duật còn định bế Tưởng Ngự Hành theo kiểu công chúa, lần này Tưởng Ngự Hành không chiều theo, về phòng ngủ nằm sẵn, chờ Sầm Duật tiếp tục “chăm sóc”.
Sầm Duật cứ ngỡ lần này có thể nắm quyền chủ động từ đầu đến cuối, nào ngờ leo lên ngồi chưa nhún được bao lâu đã bị Tưởng Ngự Hành đảo khách thành chủ, đè ở dưới phang cho xin tha í ới.
Bị Sầm Duật “chơi” suốt mấy tiếng đồng hồ, Tưởng Ngự Hành đã sớm nhịn hết nổi, thúc vào nơi mẫn cảm nhất của hắn như trừng phạt, bắn đủ ba lần mới bỏ qua.
Lúc làm xong, Sầm Duật đã nằm bệt trên giường không dậy nổi, bắp đùi và bụng dưới co giật liên tục, chỗ kín tấy đỏ một cách hút mắt.
Tưởng Ngự Hành bế Sầm Duật đi tẩy rửa, Sầm Duật nắm tay trái của Tưởng Ngự Hành, nói: “Để em tự làm, anh đừng đụng nước.”
Tưởng Ngự Hành vỗ mông hắn một cái: “Nằm yên đó đi, để anh.”
Rửa bằng một tay hơi phiền toái, nhưng vẫn không làm khó được Tưởng Ngự Hành, chỉ là tốc độ hơi chậm chút, lúc rửa xong Sầm Duật ngáp một cái, ra chiều sắp thiếp đi.
Tưởng Ngự Hành hôn trán hắn: “Bế em không nổi, ngoan, tự đi về đi.”
Dưỡng bệnh mà cứ như hưởng tuần trăng mật, Tưởng Đông Ngâm ghé thăm bệnh một lần, cười nói: “Không bao giờ tới thăm hai đứa bây nữa.”
Thừa dịp Tưởng Ngự Hành ở nhà, Sầm Duật cân nhắc vài ngày, cuối cùng đưa ra đề xuất muốn đến tập đoàn thử việc. Tưởng Ngự Hành hơi ngạc nhiên, không đồng ý ngay, chỉ nói phải suy xét một chút.
Thời gian sau đó cứ từ từ mà tiến, ngày nào Sầm Duật cũng dẫn Ngọc Bảo đến nhà sách tuần tra một vòng, trước khi giảng bài cho đặc cảnh còn nghiêm túc ở nhà vắt óc suy nghĩ. Nhưng rồi cuộc sống cũng từ từ thay đổi —— Tưởng Ngự Hành thường xuyên gọi Sầm Duật đến công ty, bảo Sầm Duật phụ một ít việc trợ lý không danh không phận, nói cho Sầm Duật nghe về tình hình hoạt động của các dự án trong tay, dẫn Sầm Duật đến đủ mọi nơi giao tiếp làm ăn để bàn bạc công việc.
Thành tích học tập của Sầm Duật không tốt lắm, nhưng khả năng lĩnh ngộ tương đối cao, bằng không năm đó đã chẳng trở thành quân nhân đặc chiến hàng đầu.
Dần dà dần dà, Tưởng Ngự Hành nói với Sầm Duật chuyện gì, Sầm Duật chẳng những không lúng túng mà còn có thể đề xuất một vài kiến nghị hợp lý cho Tưởng Ngự Hành.
Mới chớp mắt, mùa hè đến.
Sau khi điều trợ lý thứ ba đi, Tưởng Ngự Hành vẫn không tuyển trợ lý mới. Gần đây trợ lý thứ hai chuyển công tác, thăng chức lên dẫn dắt đoàn thể. Tưởng Ngự Hành chỉ còn một trợ lý, công việc sắp xếp không xuể.
Bộ nhân sự tuyển trợ lý thứ hai cho Tưởng Ngự Hành, Tưởng Ngự Hành nói trợ lý thứ hai này phải phụ trách công việc lẫn sinh hoạt, tốt nhất còn có thể kiêm luôn chức vệ sĩ.
Bộ nhân sự khó xử: “Việc này…”
Tưởng Ngự Hành cười cười: “Chức vị này tạm thời đừng tuyển chọn công khai, vài hôm nữa tôi bảo một người tới đây ứng tuyển, cô dẫn cậu ấy đến thẳng văn phòng của tôi là được.”
Ba ngày sau, Tưởng Ngự Hành đúng giờ đi làm, Sầm Duật thay âu phục thủ công, đứng trước gương ngắm nghía cả buổi, trước khi rời nhà còn vỗ đầu Ngọc Bảo: “Ba đi tìm việc làm đây, cục cưng sủa mấy tiếng chúc ba may mắn nào.”
Ngọc Bảo vẫy đuôi tiễn Sầm Duật tới cửa, sủa vài tiếng “gâu gâu”, không biết đang nói “ba ơi cố lên” hay là “ba đi cửa sau xấu quá nha”.
11 giờ, thời gian đã hẹn tới. Bộ nhân sự dẫn Sầm Duật đến văn phòng của Tưởng Ngự Hành, gõ cửa: “Tưởng tiên sinh, ứng viên tới rồi.”
Giọng Tưởng Ngự Hành nghe như đang cười: “Mời vào.”
Sầm Duật đẩy cửa vào trong, ngồi xuống chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn từ lâu một cách đầy phong phạm.
Hai người nhìn nhau vài phút, ý cười bên khóe miệng ngày càng sâu.
Khi sắp nhịn hết nổi, Sầm Duật hắng giọng một cái, nhìn vào mắt Tưởng Ngự Hành, nói: “Em tên Sầm Duật, đến ứng tuyển làm trợ lý thứ hai của ngài. Em có thể hỗ trợ công việc của ngài, còn có thể chăm sóc cho cuộc sống của ngài, kiêm luôn cả chức tài xế lẫn vệ sĩ, quan trọng nhất là…”
Lời còn lại chưa kịp thốt, Tưởng Ngự Hành đã bước qua, nâng cằm hắn lên, mỉm cười hôn xuống.
Sầm Duật nhắm mắt lại, ôm cổ người yêu, đáp lại bằng sự thâm tình tương tự.
Quan trọng nhất là ——
Em sẽ ở bên anh, nuông chiều anh, cả đời.HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT