*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi câu chuyện được kể xong thì đã là hoàng hôn, mọi người ngồi vây quanh đống đất đã cảm thấy hơi nóng truyền đến. Thương Sinh và Sơ Hạ cùng nhau gạt đi lớp bùn đất trên cùng, sau đó bóc mấy tấm lá chuối ra, một cuộn khói trắng cùng mùi thơm ngào ngạt cuồn cuộn bay lên.

“Thơm quá đi!”

“Mùi thơm thơm ngọt ngọt~”

Sơ Hạ chưa từng ngửi thấy mùi hương nào thơm như vậy, đó là mùi hương đến từ những nguyên liệu tốt nhất, tinh thuần nhất, chỉ cần ngửi qua thì toàn thân liền tràn ngập cảm giác thỏa mãn.

Khi khói tan bớt đi, ngay lập tức có thể nhìn thấy được những con sò đã mở miệng, tôm cua đỏ au, những miếng cá màu nâu vàng đầy hấp dẫn, rồi đến những miếng thịt vàng ruộm cùng những thứ rau củ nướng thơm lừng, trong mấy cái bình đã đầy nước dùng chảy ra từ cả thịt cá và rau củ.

“Bắt đầu thôi!” Thương Sinh giúp mọi người lấy đồ ăn và canh ra, còn lấy ra rượu trái cây mà mình tự ủ rót cho mình và Sơ Hạ.

“Ba ơi, con muốn cái con trắng trắng kia~~”

“Sơ Thu ngoan lắm, muốn ăn mực nướng phải không, cho con này!”

“Cám ơn ba!”

Sọc đen chảy đầy đầu Sơ Hạ, nhưng mà không kêu đến mình thì không liên quan đến mình, Sơ Hạ hung hăng cắn mấy miếng thịt gà.

“Ô?” Miếng thịt vừa vào miệng thì Sơ Hạ không khỏi sửng sốt, miếng thịt gà cứ như thế mà trượt xuống bụng, chỉ để lại một cảm giác vừa thơm vừa béo ngậy nơi đầu lưỡi. Sơ Hạ phục hồi tinh thần lại vội vàng ăn một miếng, lần này có chuẩn bị nên nhai chậm rãi tinh tế cảm nhận.

“Sao lại mềm và ngon như vậy?”

“À, thịt gà rừng vốn rất ngon, lần này lại dùng cách nướng chậm này cũng như hấp thụ thêm hương thơm từ hương liệu và các loại hải sản lẫn rau củ nên đương nhiên là càng thơm ngon hơn rồi.”

“Tôi muốn ăn nữa!”

“Còn nhiều lắm, đừng nóng vội~”

Mọi người tranh nhau ăn những món ăn ngon nhất đến từ núi rừng, Sơ Hạ và Thương Sinh thỉnh thoảng cạn chén, ngay cả bọn trẻ cũng lấy đũa trúc chấm ít rượu nếm thử. Sơ Đông đã mọc thêm được mấy cái răng sữa nên Sơ Hạ nhai nát thịt rồi đút cho bé, sau đó cho bé ăn canh. Sơ Đông làm vẻ mặt như đang nghênh đón quân địch, thần tình nghiêm túc lẫn bất khuất chẳng khác nào chiến binh nhỏ.

Một bữa cơm ăn đến tối mịt, ba nhóc con ôm cái bụng tròn vo bò vòng vòng trong động, giống như uống say không ngừng cười nói. Sơ Hạ ôm lũ trẻ đặt lên trên giường đá, vừa dỗ vừa đe dọa mới ép được chúng đi ngủ, sau đó thì mới thở một hơi đi ra ngoài dọn dẹp.

Thương Sinh đã dọn hết rồi, lúc này anh đang ôm bình rượu và một đĩa hoa quả ngồi giữa sân ngắm sao, thấy Sơ Hạ đi ra thì ngoắc tay gọi Sơ Hạ đến ngồi cùng.

“Trời hôm nay thật đẹp, không có nhiều mây, trăng cũng không sáng, rất thích hợp để ngắm sao.”

Sơ Hạ ngồi xuống bên cạnh Thương Sinh, còn đang hồi tưởng lại hương vị của chén nước dùng mang tinh hoa của cả biển lẫn đất liền, hương vị vô cùng tuyệt diệu, chẳng khác nào uống một hơi hai chai rượu ngon, như si như say. Giờ phút này ngồi ngắm nhìn bầu trời đầy sao, Sơ Hạ cảm thấy hình như mình hơi say rồi.

“Còn uống được không?” Thương Sinh lắc lắc bầu rượu trong tay.

Sơ Hạ hất cằm: “Đương nhiên! Sợ anh à?!”

“À, để làm ảo thuật cho em xem!”

Thương Sinh lấy từ trong túi áo ra một cái lá xanh hình trái tim, anh vò nát rồi thả vào trong bình rượu, rượu trong bình lập tức sủi bọt khí, một mùi hương nhè nhẹ dần lan tỏa.

“Nếm thử đi!”

Sơ Hạ nhìn vẻ thần bí của Thương Sinh, không biết anh lại định bày trò gì, cầm lấy uống một ngụm lớn. “Có gì đặc biệt đâu? Cảm giác còn nhạt hơn ấy.”

“Đợi lát nữa sẽ thấy.”

“Giả thần giả quỷ, anh đang nhìn gì thế?”

“Sao!”

“Tất nhiên tôi biết đó là sao nhưng nhìn như vậy mãi có được gì đâu?”

“Đương nhiên là có, sao có thể giúp em phân biệt được phương hướng khi đi rừng, ở trong sa mạc hay ở trên biển. Em nhìn xem…” Thương Sinh nhích lại gần Sơ Hạ, chỉ cho Sơ Hạ xem chòm sao Đại Hùng hình con gấu, chòm sao Tiên Hậu hình chữ w. “Đây là hai chòm sao rất quan trọng, lúc nào em cũng có thể nhìn thấy được trên bầu trời, bảy ngôi sao tạo thành hình cái gầu trong chòm Đại Hùng chính là sao Bắc Đẩu, nó chỉ hướng Bắc, chỉ cần tìm được nó thì em sẽ không bao giờ lạc đường trong rừng.”

“Ừ…”

Sơ Hạ miễn cưỡng nghe, tùy tiện cầm một quả mọng ăn, hai người cùng chia nhau một bình rượu, vừa nói chuyện vừa ngắm biển sao trên đầu, cảm thấy thoải mái nói không nên lời. Lúc này đám mây vốn dĩ che mất mặt trăng tan đi, xung quanh mặt trăng xuất hiện một vùng sáng bạc đẹp rực rỡ.

“Đó là hào quang của mặt trăng, là thứ ánh sáng duy nhất chỉ có xuất hiện quanh mặt trăng, và chỉ khi nào có mây…”  Thương Sinh lại ngắm nhìn một lát nữa rồi nói tiếp. “Mấy ngày nữa sẽ… này, em còn nghe không đấy?”

Thương Sinh dùng bả vai huých nhẹ Sơ Hạ, Sơ Hạ cười rộ lên, thanh âm nhẹ bẫng. “Đang nghe mà, trời mưa gom quần áo… ha ha ha.”

Thương Sinh ngưng mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của Sơ Hạ dưới ánh trăng, cất tiếng hỏi: “Có cảm giác rồi phải không?”

“Cảm giác gì?”

“Cái lá vừa thả vào trong rượu có chứa một lượng Lysergic Acid Diethylamide, có đôi chút tác dụng đến thần kinh khiến cho con người sinh ra cảm giác thoải mái vui vẻ.”

(LSD, 1 chất có tác dụng hủy hoại thần kinh, gây ảo giác, làm thay đổi tâm trạng của con người, nó thường bị lạm dụng như là ma túy, bị cấm ở hầu hết các quốc gia trên thế giới =>Nhờ nó mà người nghiên cứu ra nó là nhà khoa học thiên tài Albert Hofmann được gọi là thiên tài có phát minh ác độc nhất thế giới trong khi mục đích của ông chỉ là hy vọng loại chất này sẽ đóng góp cho lĩnh vực y học và tâm thần học.)

“Vậy á? Khó trách bây giờ nhìn anh lại đặc biệt thuận mắt đến thế!”

“Hả?”

Thương Sinh vừa mở miệng thì Sơ Hạ cảm thấy đầu óc choáng váng nhưng tâm trạng lại rất tốt, giống như say rượu vậy, trên người có hơi nóng lên. Sơ Hạ tựa vào vai Thương Sinh, đưa tay cởi bỏ hai nút áo sơ mi. Gió đêm trong rừng như mang theo mùi hương thần bí, bên tai cứ văng vẳng tiếng côn trùng kêu râm ran, toàn thân rất bức bối.”

“Ngực khó chịu quá!”

“Để tôi giúp em xoa!” Thương Sinh vươn cánh tay ôm Sơ Hạ vào trong lòng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ ngực của Sơ Hạ, cảm giác lành lạnh từ bàn tay anh rất thoải mái.

“Anh sờ đầu vú của tôi làm gì?”

“Vậy à? Không cẩn thận đụng trúng thôi.”

“Chẳng những anh sờ nó mà còn cọ qua cọ lại.”

“Giống thế này à?”

“Ưm~~~”

Đầu ngón tay lướt qua làn da mềm mại, ngừng lại trên hạt anh đào nho nhỏ, bàn tay của Thương Sinh chậm rãi đi xuống phía dưới, cởi bỏ từng nút áo một, thân thể trắng nõn của thiếu niên lộ ra.

Thương Sinh đỡ Sơ Hạ nằm xuống trên tảng đá, vén mái tóc tán loạn trước trán của cậu. Từ khi lên núi không có để ý tu bổ qua nên tóc đã dài ra không ít khiến cho thiếu niên càng thêm xinh đẹp tuyệt trần. Thương Sinh chậm rãi cúi xuống, nhìn thấy Sơ Hạ vẫn đang mở to mắt, gương mặt hồng hồng được ánh trăng phủ thêm một lớp ánh sáng màu bạc, bờ môi vì rượu mà trở nên hồng nhuận sáng bóng.

Sơ Hạ nằm ngửa người nhìn bầu trời đầy sao, thỉnh thoảng có một ngôi sao lóe lên khiến cho tế bào trong cơ thể của Sơ Hạ cũng nhảy nhót theo, cảm giác kỳ quái trào dâng trong cơ thể. Sơ Hạ có hơi choáng váng, cho rằng mình nhìn thấy áo giác. Cho đến khi Thương Sinh xuất hiện che đi tất thảy sao trời, trong mắt Sơ Hạ chỉ còn lại hình ảnh của anh. Thế nhưng ánh mắt nóng rực như lửa của người đàn ông phía trên lại càng khiến cho những tế bào không an phận trong cơ thể lại càng thêm xao động, máu trong cơ thể cũng chảy nhanh hơn, toàn thân khô nóng, dường như thân thể đã xảy ra vấn đề.

Trong lúc Sơ Hạ còn thất thần thì người đàn ông trên người đã cúi xuống bắt lấy đôi môi của cậu, mới đầu anh chỉ liếm mút cánh môi, rồi sau đó cạy mở đôi môi liếm lên hàm răng của Sơ Hạ. Cảm giác kích thích như điện được sự dịu dàng của anh trấn an, cơ thể cũng bớt khô nóng đi phần nào, vì thế Sơ Hạ không cự tuyệt anh. Nhưng khi cậu vô thức hé mở hàm răng thì lại thả cho quân địch hung hăng tiến vào.

“Ưm~~a~~ ưm~~.”

Thứ đó nóng rực như lửa, hung hăng liếm khắp khoang miệng của Sơ Hạ, bắt cái lưỡi của cậu cùng khiêu vũ với nó, Sơ Hạ run lên, cảm giác ướt át nóng bỏng khiến cho Sơ Hạ kinh hoảng. Sơ Hạ muốn đẩy người đàn ông trên người ra, nhưng thân thể của anh rất nóng, lại rất kiên cố, tràn ngập mùi hương mê hoặc. Bàn tay của Sơ Hạ không biết nên để ở đâu, lại không thể kháng cự, chỉ đành chờ đợi Thương Sinh buông tha cho mình.

Thương Sinh cũng nhận ra mình đã mất khống chế, vốn anh định để mọi việc tiến triển từ từ để cho Sơ Hạ có một ấn tượng tốt, nhưng mà vừa mới chạm vào bờ môi mềm mại của thiếu niên, mùi hương ngọt ngào mê say cứ quanh quẩn bên chóp mũi thì liền khiến cho Thương Sinh nhịn không được mà xâm phạm đến cùng. Khi anh muốn kết thúc nụ hôn sâu, bàn tay lại trượt đến gáy của thiếu niên đỡ lấy đầu cậu, giúp cho nụ hôn càng kéo dài thêm. Thương Sinh biến hóa góc độ không ngừng hôn, ôm chặt lấy thân thể mảnh mai của thiếu niên như muốn đem cậu khảm sâu vào trong cơ thể của mình mà dập tắt đi ngọn lửa vô danh đang bùng cháy.

Thương Sinh biết anh luôn có một loại dục vọng không thể cho ai hay đối với Sơ Hạ, tuy rằng anh không nhớ nó xuất hiện từ khi nào nhưng anh có thể hiểu nó rất rõ. Điều khiến cho anh kinh ngạc chính là hai người chỉ mới hôn có một chút thôi mà đã có thể cao trào giống như giao hợp, anh không thể tin nổi điều này. Thương Sinh không biết mình có nên dừng lại trước khi ngọn lửa này thật sự thiêu cháy cả hai người, thế nhưng…

Đã quá muộn, từ khi hai người bước chân vào khu rừng núi này thì không ai có thể chạy thoát được nữa. Bọn họ ăn thức ăn rừng, uống rượu trái cây rừng, ngửi mùi hương của rừng, không thứ nào không đầy sức mê hoặc. Những loại thịt rừng phong phú, thủy sản nhiều vô số, những trái cây rau củ thơm ngon mọng nước, những loại hương liệu thơm ngát…, tất thảy đều đã hòa tan trong cơ thể, những chất dinh dưỡng đó biến hóa thành chất kích thích đánh thức dục vọng nguyên thủy ngủ sâu trong người, không ngừng khiến nó lớn mạnh. Thứ tình dục được chôn càng sâu thì khi bùng nổ lại càng mãnh liệt. Anh muốn cậu ấy. Trong lúc Thương Sinh chưa hiểu rõ thì thân thể của anh đã bị ngâm rất lâu trong dục vọng, đến giờ thì không còn sức phản kháng nữa. Anh muốn cậu ấy. Dục vọng không thể nói ra đã vượt qua biên giới khống chế, đã quá muộn để kìm nén nó lại.

Thương Sinh thuận theo tâm ý của mình, đặt xuống một nụ hôn sâu nồng nhiệt cho đến khi anh hài lòng mới thôi. Thương Sinh buông bờ môi của Sơ Hạ ra, sau đó nghiêng đầu hôn xuống cần cổ xinh đẹp của cậu. Làn da mềm mại non mịn của thiếu niên chỉ cần chạm qua thì liền không nỡ buông ra. Thương Sinh một đường liếm đến trước ngực, đầu vú vẫn còn đọng cả giọt nước hoa quả.

Thương Sinh liếm sạch giọt nước hoa quả, ngậm lấy viên thịt nho nhỏ, đầu lưỡi không ngừng vân vê nó. Thiếu niên mẫn cảm rên rỉ, đưa tay muốn bảo vệ ngực mình thì lại bị Thương Sinh chặn lại, mười ngón tay quấn lấy nhau. Thương Sinh tiếp tục hút hạt anh đào nhỏ bé mà lại thơm ngọt vô cùng, một tay kia lướt xuống phía dưới của thiếu niên, bàn tay cách một lớp y phục mà vuốt ve thứ đã hơi nhô lên bên dưới, bàn tay không ngừng chuyển động, nửa ác ý nửa lại dịu dàng vô hạn.

“Ôi…” Kích thích quá cường liệt, thiếu niên khổ sở vặn vẹo thân thể, một bàn tay vô thức đưa lên xoa nắn đầu vú bị vắng vẻ.

Thương Sinh hơi nheo mắt, ngẩng đầu nhìn thiếu niên mang theo thần tình mê say cùng với động tác trong vô thức, dục hỏa lại bùng cháy, anh nhanh chóng cởi đi cái quần dài và quần con vướng bận, tay cầm lấy vật nhỏ đang run rẩy, da thịt trực tiếp tiếp xúc.

Tính khí của Sở Hạ rất phấn nộn, không thô to hay nổi gân xanh như đàn ông trưởng thành, trên đỉnh thì rỉ ra thể dịch trông cực kỳ đáng yêu, rõ ràng là nó chưa hề có kinh nghiệm thật chiến, thậm chí ngay cả tự an ủi cũng rất ít. Chính vì thế nên khi Thương Sinh cúi xuống khẩu giao, đầu óc của Sơ Hạ vốn đang choáng váng cũng bị sự kích thích cường liệt làm cho thanh tỉnh lại một chút.

“Ư… đừng làm thế…”

“Đừng sợ, lát nữa sẽ ổn.” Nhìn ra Sơ Hạ rất ngây ngô, Thương Sinh liên tục trấn an, ôm Sơ Hạ vào trong lòng rồi liên tục hôn lên vành tai, cần cổ của cậu, một tay kia vẫn không ngừng chuyển động giữa hai chân của Sơ Hạ, biên  độ càng lúc càng lớn, cành lúc càng nhanh.

“A!!” Sơ Hạ không thể khống chế, hai tay ôm chặt lấy cổ của Thương Sinh, ở trong lồng ngực rắn chắc của anh mà đạt đến cao trào.

Thương Sinh khẽ vuốt lưng cho thiếu niên giúp cậu thư hoãn sau cao trào, rồi dùng tốc độ cực nhanh trút xuống quần áo của mình, nỗi khát khao lâu nay sắp trở thành hiện thực khiến cho Thương Sinh càng hưng phấn.

Sơ Hạ dần dần ổn định hơi thở, vốn cậu tưởng rằng mình đã bình tĩnh lại được một chút thế nhưng nhìn thấy Thương Sinh lõa thể thì lại bắt đầu dao động. Có lẽ mình đang say lắm rồi cho nên mới có thể nhìn thấy thứ kia của Thương Sinh lớn hơn gấp đôi, chứ nếu không thì sao nó lại dọa người như thế.

Thương Sinh thấy Sơ Hạ ngốc ngốc nhìn chằm chằm khố bộ của mình, gương mặt tràn ngập vẻ mờ mịt “thật hay giả” thì bật cười hỏi cậu: “Em muốn sờ không?”

Sơ Hạ ngẫm nghĩ rồi lại gật đầu. “Phải giúp lại anh chứ!”

Sơ Hạ ngồi chồm hỗm trước người Thương Sinh, hai tay cầm lấy thứ thô to kia rồi vuốt ve lên xuống. Hai tay đổi sang tay trái, tay trái lại chuyển sang tay phải nhưng thứ nào đó vẫn uy nghi đứng thẳng.

“Mệt quá!” Sơ Hạ buông tay ra, nằm trở lại trên tảng đá, gió đêm mát lạnh thổi qua khiến cho thân thể trần trụi hơi run lên.

Thương Sinh dùng thân thể cũng trần trụi của mình ôm lấy Sơ Hạ để cản bớt gió lạnh cho cậu, cưng chiều mà hôn lên mặt Sơ Hạ, thấp giọng nói. “Để anh tự làm.”

Sơ Hạ từ từ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Thương Sinh tách hai đùi của Sơ Hạ ra, đem côn thịt đang đứng thẳng đặt giữa hai cánh mông non mịn của thiếu niên. “Quả nhiên là hơi khó.” Ánh mắt anh nhanh chóng đảo xung quanh tìm xem có thứ gì có thể dùng được không, “Tìm được rồi~”

Thương Sinh cầm lấy một quả mọng ăn dở, nhắm ngay cửa động đang căng chặt mà nhẹ nhàng đẩy vào. Quả mọng chen vào trong cửa huyệt thì lập tức bị nghiền nát chảy ra chất dịch màu đỏ như đang đổ máu. Thương Sinh cho một ngón tay vào trước, đẩy thịt quả vào càng sâu hơn, rồi anh lại tiếp tục nhét vào thêm hai quả mọng nữa.

Cảm giác bị dị vật xâm nhập khiến cho Sơ Hạ có chút khó chịu, cậu khép hai chân, tràng đạo co rút khiến cho càng nhiều nước chảy ra từ cửa huyệt.

Thương Sinh cắm vào hai ngón tay thử trừu sáp, mảnh vụn của quả mọng theo động tác của anh mà chậm rãi tràn ra, giữa hai cánh mông của thiếu niên thoang thoảng mùi nước trái cây ngọt ngào.

“Được rồi.”

Ngón tay của Thương Sinh sờ soạng bên trong của Sơ Hạ kéo ra thịt và hạt quả mọng, bất chợt cái hạt quả mọng xẹt qua vách tường khiến cho Sơ Hạ run bắn người.

“Cái gì…”

“Ngoan~ bảo bối, để anh làm em thoải mái.”

“Hả? Ha ha…” Sơ Hạ lộ ra nụ cười mơ hồ. “Tôi thấy thư thái lắm rồi.”

“Tin anh, bảo bối.”

Thương Sinh vừa nói vừa vỗ vỗ cánh mông co dãn của người dưới thân, cúi xuống hôn lên cửa huyệt thơm ngọt, sau đó không lưu tình chút nào tách hai chân thiếu niên ra rồi đưa thứ đã trướng đau của mình xuyên vào.

“Ôi~~”

Dưới tiếng than nhẹ của thiếu niên, cả cây đã vào trong động, Thương Sinh bắt đầu từ từ chuyển động, tính khí tráng kiện lấp đầy thân thể của thiếu niên, thịt quả vẫn còn sót lại bị đè nát thành chất lỏng, theo động tác xâm nhập lúc nông lúc sâu của Thương Sinh mà tràn ra, chảy dọc xuống bắp đùi và mông của thiếu niên.

Hai khối thân thể trần trụi hoàn toàn thiếp hợp, động tác trừu sáp càng lúc càng nhanh, liên tục đâm vào điểm mẫn cảm của Sơ Hạ. Tiến rên rỉ của Sơ Hạ gãy vụn do bị kịch liệt trừu sáp, trong cơn mưa rền gió dữ Sơ Hạ chỉ có thể bất lực ôm chặt Thương Sinh, mặc cho anh dùng thân thể cường tráng của anh mà nghiền áp mình đủ loại góc độ.

Trời thu mát mẻ, giữa rừng cây, tình sự lại nóng bỏng không ngừng. Sơ Hạ vô lực ôm lấy người đàn ông liên tục xâm nhập vào trong cơ thể của mình, mọi cảm quan của Sơ Hạ đều tập trung vào vị trí đang bị tiến công, cảm nhận lấy khoái cảm cường liệt đang bạo tạc từ sâu trong cơ thể cùng với thân thể nóng rực như lửa mà mình đang ôm lấy.

Sơ Hạ cảm thấy như mình đang mơ một giấc mơ dài rất kỳ diệu. Trong mộng có người đang không ngừng rót những dòng nước trái cây ngọt ngào vào thân thể kỳ quái của mình cho đến khi máu huyết trong cơ thể cũng biến thành nước trái cây mà tuần hoàn, mỗi hơi thở cũng tràn ngập hương trái cây thơm ngọt.

Thế nhưng người kia sau khi lấp đầy cơ thể của Sơ Hạ rồi lại lui ra để cho Sơ Hạ cảm thấy thân thể trống rỗng, rồi người kia lại xâm nhập, không ngừng lặp tới lặp lui chẳng khác nào ngồi trên xe lửa lắc lư.

Sau đó nước trái cây rót vào trong thân thể của Sơ Hạ lại bị đổi thành nước biển, nước biển chảy vào trong thân thể của cậu rồi trước khi rời đi lại biến thành những đám mây bồng bềnh. Rồi tới lượt sao trời được rót vào biến thành ánh sáng, lửa nóng được rót vào thì biến thành biển hoa. Cuối cùng Sơ Hạ trầm trầm chìm vào giấc ngủ giữa đại dương bao la cùng với hoa và sao nhưng vẫn có thể cảm nhận được mình đang được một vòng tay dịu dàng ôm lấy.

——————-

Cua nướng nà ~~16

Tôm nướng nà~~17

Sò nướng đơi ~~18

Cuối cùng là mực nướng nha ~~~

19

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play