Hai người âm thầm trao đổi với nhau, đúng lúc phòng vu nữ sắp đến kỳ hạn, lại không đủ trả tiền thuê, họ bàn bạc một phen, để Đằng Tú đứng ra quyết định, thuyết phục Tôn Nhất để cho vu nữ ở nhà hắn. Thứ nhất theo khế ước Bạch Mộc vẫn là người của vu nữ, thứ hai Tôn Nhất cũng có thể danh chính ngôn thuận chăm sóc Bạch Mộc!
Tôn Nhất trải qua một phen cân nhắc, cuối cùng gật đầu đồng ý!
Vu nữ mang theo Lương Tử và Bạch Mộc, hiên ngang vào ở nhà Tôn Nhất!
-V-
Ba ngày sau, ánh mặt trời rốt cuộc cũng ló dạng, liên tiếp mấy ngày không ngừng có tuyết rơi, bốn phía một mảnh trắng xóa tuyết dày phản xạ ánh mặt trời chiếu vào hiện lên từng điểm lấp lánh.
Tôn Nhất ở phòng ngủ chuyên tâm đọc sách, học cách nâng cao thuật âm dương Đằng Tú thì trong bếp làm bữa sáng bỗ dưỡng vu nữ ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, lau chùi thuỷ giải tiên trong tay, chuẩn bị cho đợt bắt yêu kế tiếp, có thể phát huy linh lực lớn hơn nữa thị đồng Lương Tử và Đăng Tâm Linh Không Thái thì đang vui vẻ nô đùa với nhau.
Chỉ có Bạch Mộc là mí mắt rũ xuống bởi tập tính dạ hành, không chống được cơn buồn ngủ, duỗi người, nằm trên sàn nhà trong phòng khách, vù vù ngủ!
Một lúc sau, Tôn Nhất ở phòng ngủ liếc nhìn đồng hồ, đoán chừng đã đến khoảng thời gian ngủ ngày của Bạch Mộc. Mày hơi nhăn lại, đặt quyển sách xuống, bước tới bên cạnh Bạch Mộc tại phòng khách, thì thầm bên tai cậu: “Bạch Mộc! Trên đất rất lạnh! Lên trên giường anh ngủ đi! Trên đó có tấm sưởi điện, sẽ không lạnh!”
Bạch Mộc không có phản ứng gì, từ lúc chạm đất đã ngủ say!
Tôn Nhất khẽ thở dài một tiếng, bế cậu về giường!
Mấy ngày nay, với Tôn Nhất mà nói quả thật hết sức khó khăn, rõ ràng hai người đã từng rất vui vẻ, như hình với bóng. Ánh mắt của Bạch Mộc không chứa một tia tình cảm, động tác cùng hành vi lại hoàn toàn cứng nhắc, từng chút từng chút đó làm hắn đau đớn không thôi!
Nhưng điều khiến hắn không cách nào tiếp nhận nỗi là, Bạch Mộc tựa hồ đối với hắn rất bài xích, chỉ lúc ngủ, mới chịu an tĩnh ở bên cạnh hắn!
Tôn Nhất nắm lấy tay Bạch Mộc, ưu thương hỏi: “Chẳng lẽ em thực sự đã quên anh rồi sao? Từ khi đó đến bây giờ, anh vẫn không khi nào không nhớ đến em!”
Bạch Mộc ngủ rất trầm, không có có bất kỳ phản ứng nào!
Lúc này Lương Tử cùng Không Thái hi hi ha ha chui vào phòng ngủ, Lương Tử dắt tay Không Thái hỏi: “Không Thái, cậu cũng là u linh phải không? Tại sao không có thói quen ngủ ngày vậy?”
Không Thái tinh nghịch cười, dùng âm thanh trẻ con đáp: “Đại ca ca khống chế thời giờ của tôi vô cùng tốt, cho nên cơ bản có thể thích ứng hai loại tập tính ngày sáng đêm tối!”
Con ngươi Lương Tử sáng lên, cười đùa: “À! Tôi hiểu rồi, khó trách cậu khuya khoắt mới ngủ, ban ngày gần trưa mới chịu dậy!”
“Hi hi…” Thanh âm vui vẻ của hai đứa bé, tràn ngập phòng ngủ, khiến căn phòng vốn ưu thương phiền muộn cũng lộ ra một chút sôi động!
Phía ngoài, giọng nói ôn nhu của Đằng Tú vọng vào, lọt vào tai mắt mỗi người: “Các vị, mau tới ăn sáng! Đến chậm, sẽ mất phần nha!”
Lương Tử và Không Thái vừa nghe có thể ăn sáng, hoạt bát chạy ùa vào phòng ăn!
Tôn Nhất nắm thật chặt Bạch Mộc, thân thể vẫn không chịu nhúc nhích, ánh mắt vẫn ễu oảinhư cũ!
Đằng Tú bưng một phần đồ ăn sáng, mỉm cười đi vào: “Tiểu u linh ngủ ngon thật!” Y đi tới bên cạnh Tôn Nhất, đem một lát bánh mì nhét vào miệng hắn, quan tâm lại đau lòng nói: “Tôn Nhất, cậu gầy!”
“Bữa sáng cứ đặt bên đó, anh đi ra ngoài đi! Tôi muốn yên tĩnh một chút!” Tôn Nhất xoa xoa trán, có chút phiền não!
Đằng Tú trầm mặc một hồi, lần nữa nở nụ cười, ưu nhã nói: “Được! Cậu cũng phải chú ý thân thể! Cứ ba ngày ba đêm không ngủ, ai cũng không chịu đựng nỗi đâu!” Xoay người, đem bữa sáng đặt tới bệ cửa sổ gần bàn học, không chần chừ liền đi ra ngoài, còn thuận tiện đóng cửa lại!
Tâm tình Tôn Nhất suy sụp, chẳng buồn ăn sáng, cởi quần áo, ôm Bạch Mộc cùng nhau ngủ! Bỗng nhiên, Bạch Mộc mở mắt, bàn tay lạnh băng, không mang theo nửa phần tình cảm, bóp cổ Tôn Nhất, nhanh chóng siết chặt!
Mặt của Tôn Nhất tức khắc trướng thành màu tím đỏ, giãy giụa, chân phải đạp mạnh vào bụng cậu, cơ thể Bạch Mộc lập tức thay đổi hình dạng, rồi lại nhanh chóng khôi phục lại.
Hai chân Tôn Nhất quấn lấy cánh tay Bạch Mộc, dùng sức trở mình, cánh tay Bạch Mộc nhất thời bị hất ra, hắn mượn cơ hội giựt bàn tay Bạch Mộc đang ở trên cổ xuống, tay hóa thành một luồng khói trắng, nhẹ nhàng quay về trên người Bạch Mộc, hợp thành một bộ phận hoàn chỉnh trên cơ thể!
Động tác Tôn Nhất nhanh nhẹn, cấp tốc rời khỏi phòng, đóng cửa lại. Hắn đứng tựa vào cửa, trong lòng một mảnh buồn bã!
Đến khi nào Bạch Mộc mới có thể đón nhận mình? Sầu khổ oán thán!
-V-
Ngoài cửa sổ, một ánh mắt sâu thẳm, tỉ mỉ theo dõi nơi này, nhìn thấy quan hệ hai người căng thẳng như thế, con ngươi xoay chuyển, phi thân rời khỏi.
Người nọ một thân quần áo sát thủ màu bạc, che kín mặt, bước đi như bay. Hắn vượt qua hàng rào, băng qua đường lớn, sau trận tuyết mùa đông, xe cộ trên đường rất ít, chạy được một quãng mới trông thấy một chiếc xe, đưa tay ngăn lại, ở bên trong thay đổi một bộ quần áo khác, đi thẳng đến nhà Tôn Kết Vũ.
Xuống xe, bay qua tường rào cao ngất nhà Tôn Kết Vũ, trực tiếp đi vào tầng hầm bí mật. Tiến vào hành lang, người nọ cẩn thận gõ lên cửa vài cái: “Thiếu gia, tôi đã về!”
Trong phòng, Tôn Kết Vũ đang cùng món đồ chơi Doãn Tuấn Bác của hắn kịch liệt chiến đấu, hai người triền miên quấn quýt trong chăn, điên loan đảo phượng, mồ hôi tuôn ra như mưa, nghe thấy tiếng động bên ngoài, động tác Tôn Kết Vũ nhất thời dừng lại, mặt âm trầm, cả giận nói với tên ngoài cửa: “Là kẻ nào không biết quy củ như vậy! Mới sáng sớm đã phá rối? Chán sống rồi sao!”
Người ngoài cửa sợ đến nỗi mặt tái mét, nơm nớp lo sợ, không dám lên tiếng nữa, cúi đầu, yên lặng chờ.
Tôn Kết Vũ tiếp tục dùng thân thể thúc thẳng vào bên trong Doãn Tuấn Bác, lực đạo mạnh hơn so với vừa rồi, rõ ràng là đang đem cơn tức ban nãy trút lên trên thân thể dưới thân. Doãn Tuấn Bác thấy tâm tình hắn không tốt, không dám trêu chọc, phối hợp với cơ thể cường tráng lại mạnh mẽ của Tôn Kết Vũ, cả người vặn vẹo, liên tục rên rĩ.
Cái chăn nhấp nhô, thanh âm vừa ám muội lại tiêu hồn, xuyên qua cánh cửa, người nọ nghe được một trận ý loạn tình mê. Chỉ nghe, âm thanh bên trong càng ngày càng kích động, cuối cùng truyền ra một tiếng thở dài, tiếng rên rỉ tuyệt vời như vỡ vụn, sau đó thì không còn tiếng động nào nữa!
Ước chừng bọn họ đã vật lộn xong, nhưng người nọ vẫn không dám gõ cửa làm phiền, lẳng lặng cung kính chờ đợi, đợi thiếu gia cho gọi.
Thanh âm lạnh như băng mà trầm thấp của Tôn Kết Vũ từ trong phòng vọng ra: “Phong Ảnh, vào đi!”
Phong Ảnh, người cũng như tên, động tác nhanh nhẹn, là một tên sát thủ Tôn Kết Vũ bí mật thu nhận.
Hắn nghe lời đẩy cửa vào, hơi khom người xuống. Doãn Tuấn Bác đã áo mũ chỉnh tề, xuống giường, lướt qua bên người Phong Ảnh, theo cửa rời đi! Tôn Kết Vũ để trần nửa người trên, hạ thân chỉ phủ một cái chăn, nghiêm mặt chăm chú nhìn tên kia.
Phong Ảnh cúi đầu, cung kính gọi: “Thiếu gia!”
“Ừm! Nói đi!” Thanh âm lạnh lẽo!
“Vâng!” Phong Ảnh cẩn thận đáp: “Đại thiếu gia bên kia…”
“Sao?” Giọng điệu âm trầm khó chịu!
Phong Ảnh sửng sốt, nhanh chóng đổi cách xưng hô: “Dựa theo khoảng thời gian tôi theo dõi, vu nữ Hương Ngạn Nãi Tư đã mang theo u linh kia vào ở nhà Tôn Nhất!”
“À?” Con ngươi âm hàn của Tôn Kết Vũ co rút, “Quả nhiên Bạch Mộc và mạo bài hóa kia vẫn còn liên lạc, Đằng Tú đang muốn cùng mình chơi trò mờ ám ư? Anh ta mà cũng dám lừa mình sao!” Giọng nói mang theo một tia tàn nhẫn cùng phẫn nộ!
“Không phải, thiếu gia! Tuy họ ở cùng một mái nhà, nhưng mà theo ba ngày nay tôi theo dõi được, quan hệ của bọn họ hình như vô cùng căng thẳng, trước khi tôi trở về, Tôn Nhất và u linh kia còn đang đánh nhau một trận, thiếu chút nữa là bị giết!”
“A? Ha ha?” Tôn Kết Vũ thoáng chốc nhướng mi, có chút giật mình, sau thì cười lạnh nói: “Thật là thú vị! Nói như vậy, muốn để hai tên đó hoà hợp cùng một chỗ, là tuyệt đối không thể!”
Phong Ảnh nói: “Theo tiểu nhân thấy, quan hệ trước kia của họ đã như gương vỡ, không cách nào trở lại ban đầu!”
“Tốt lắm!” Tôn Kết Vũ mừng lớn, “Anh tiếp tục theo dõi, một khi phát hiện chúng nó có động tĩnh gì lập tức trở về báo tôi biết!”
“Thiếu gia, tiểu nhân còn có chuyện, không biết nên nói hay không!” Phong Ảnh ấp a ấp úng.
“Nói!” Tôn Kết Vũ ra lệnh.
“Vâng!” Phong Ảnh vừa quan sát sắc mặt Tôn Kết Vũ, vừa cẩn thận báo cáo: “Mấy ngày trước, Doãn Tuấn Bác từng lén lút gặp mặt Đằng Tú một lần! Hơn nữa, còn có đụng chạm thân thể…” Lời chưa nói hết, khuôn mặt của Tôn Kết Vũ đã hiện ra biểu tình muốn giết người, Phong Ảnh bị doạ cho cứng miệng, không dám nói nữa.
“Chạm những nơi nào, mức độ tiếp xúc đến đâu? Nói rõ ràng cặn kẽ cho ta!” Sát khí xung quanh Tôn Kết Vũ toả ra, ánh mắt càng âm u dọa người.
Phong Ảnh vô ý thức lau mồ hôi trên đầu, khúm núm nói: “Bọn họ đã có hành động hôn môi!”
Tôn Kết Vũ một quyền đấm vào đầu giường, trong mắt bởi vì tức giận mà giăng đầy tơ máu! Nghiến răng ken két: “Thứ hàng rách nát kia! Cũng dám lén lút gặp tên đàn ông khác sau lưng tôi! Đi! Lôi Doãn Tuấn Bác lại đây cho tôi!”
“Vâng!”
Thời khắc này Tôn Kết Vũ đặc biệt đáng sợ, Phong Ảnh còn định khai báo nhiều chuyện nữa, nhưng lại không dám tiếp tục nói, chỉ lo lửa giận từ người thiếu gia, sẽ lan đến mình, thức thời lui ra ngoài!
Trong hành lang, Doãn Tuấn Bác căn bản không có rời đi, ghé tai vào cửa nghe trộm, biết chuyện của mình đã bại lộ, liền nhanh chóng bỏ đi, muốn chạy trốn, nhưng không ngờ cửa đã bị mở ra.
Phong Ảnh bước ra, thấy bóng lưng cậu đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo âm dương quái khí hỏi: “Doãn Tuấn Bác, cậu muốn đi đâu?”
Doãn Tuấn Bác dừng bước, giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng đã rối ren thành một đống: “Anh có vấn đề gì sao?”
“Không phải là tôi có vấn đề!” Phong Ảnh quỷ dị cười một tiếng: “Cậu đã nghe lén lâu như vậy rồi, còn cần hỏi tôi sao?”
Trên mặt Doãn Tuấn Bác không nhịn được hoảng loạn, trầm giọng nói: “Tôi đã biết!” Cúi đầu trở về phòng của Tôn Kết Vũ!
“Đóng cửa lại!” Thanh âm rét lạnh của Tôn Kết Vũ, hung ác vang lên!
Trong lòng Doãn Tuấn Bác thấp thỏm, không dám không nghe, nhẹ nhàng khép cửa lại, thận trọng hỏi: “Thiếu gia, ngài tìm tôi có việc?”
Lời vừa mới nói ra, Tôn Kết Vũ đã bước nhanh xuống giường, chân trần đi tới, nắm tóc cậu lôi lên giường!
“A!” Doãn Tuấn Bác thiếu chút nữa ngã sấp xuống, đau đớn nắm lại nhúm tóc bị kéo, chân bước theo hắn đi về phía giường ngủ.
Tôn Kết Vũ một tay quăng cậu lên giường, trong mắt toé lên sự hung tàn, phảng phất như một con hổ hung ác, xé nát y phục của cậu, đồng thời sử dụng còng tay xích chân đem trói tay chân cậu lại.
Doãn Tuấn Bác kinh hoàng như một chú nai nhỏ, biết rõ tính cách nghịch ta thì chết của Tôn Kết Vũ, nên không dám chống cự!
Tôn Kết Vũ thật thô bạo, không mang theo chút tình cảm dùng thể xác hung hăng giày xéo cậu, gặm cắn dọc theo thân thể thon dài của cậu, trong miệng lại ác độc nói: “Thứ đồ rách nát như cậu! Cũng dám cùng người khác tằng tịu sau lưng tôi, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết hậu quả của nó là gì!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT