*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dạ Sở Kỳ rời khỏi Dải Ngân Hà. Còn 2 giờ nữa là phải có mặt ở nhà, ba người quyết định dạo chơi một lát.
Dạ Sở Kỳ ngồi trên ghế, chơi với Bạch Ngân. Ninh Diễm Kiều uống nước, nhìn theo Vũ Anh Anh đang tự mình đùa giỡn với mấy cành cây rũ xuống.
Một cơn gió thổi qua. Sau đó bằng vào một loại tốc độ mắt muốn nhìn không thấy, một cái bóng lướt qua trước mặt ba người rồi dừng lại. Đó là một cô gái trẻ, trang phục màu lục khá dễ hoạt động, sử dụng ván lướt không chuyên dụng, đi theo còn có chó máy màu lục trông khá hung dữ. Theo thông tin bộ lọc, cô gái này là một người thuộc hệ thống tuần tra, làm việc cho bộ máy điều hành an ninh trực thuộc quân đội.
(hình ảnh mang tính chất minh hoạ)
Dạo này con lai cũng nhiều, mà /Thành Phố Khởi Nguyên/ lại rộng, đi đâu cũng thấy người tóc bạch kim. Mặc dù 50% người gốc tại /Thành Phố Khởi Nguyên/ còn có gene tóc đen, nhưng tóc bạch kim khá nhiều. Chủ yếu là người lai.
Cô gái bước xuống khỏi ván lướt không chuyên dụng dành cho chiến đấu của mình, đi về phía Dạ Sở Kỳ. Theo sau cô ta còn có hai con chó máy. Cô ta rút ra một tấm thẻ có huy hiệu của biệt đội tuần tra.
-Tôi là tuần tra bầu trời đây. Hiện tại tôi đang thi hành nhiệm vụ, mong các cô có thể hợp tác.
Vũ Anh Anh tròn mắt, thả ra cái cành cây trong tay. Ninh Diễm Kiều tỏ vẻ không quan tâm.
-Có gì thì nói đi.
-Có một nhân chứng mà chúng tôi sẽ giữ kín thông tin, nói rằng có thấy các cô đi qua hiện trường của một vụ rối loạn không gian trước khi nó xảy ra. Các cô có ấn tượng gì không?
Vũ Anh Anh và Ninh Diễm Kiều nhìn nhau. Dạ Sở Kỳ hơi hồi tưởng.
-Tôi có chú ý một chút. Hình như là có cái gì đó tiến nhập siêu không gian...
-Cô có thể miêu tả một chút không?
-Để xem nào... -Dạ Sở Kỳ nhíu mày -Giống một người đi ván lướt không, tốc độ rất nhanh.
Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó gật đầu.
-Cảm ơn sự hợp tác của cô.
Nói rồi cô gái bước lên ván lướt không rời đi, hai con chó máy chạy theo cô ta, tốc độ đặc biệt nhanh.
-Này, -Vũ Anh Anh gọi. -cậu có nhìn nhầm không đấy? Ván lướt không sao có thể tiến nhập siêu không gian được?
Dạ Sở Kỳ lắc lắc đầu, không nói gì hơn. Ninh Diễm Kiều tỏ vẻ không hứng thú.
-Được rồi đó, bỏ đi. Bây giờ còn không về chúng ta sẽ về muộn đấy.
-Á? HẢ?????
Vũ Anh Anh liền lôi Dạ Sở Kỳ lên ván lướt không, bay nhanh
đi.
***
Dạ Sở Kỳ mặc một bộ váy trắng, chất vải tương đối đơn giản, tóc bạch kim buộc cao. Cô xuống nhà.
(hình ảnh mang tính chất minh hoạ)
-Em xong rồi đây.
Dạ Sở Hiên đưa mắt nhìn qua, sau đó gật đầu một cái rồi đi trước ra ngoài. Dạ Sở Kỳ chạy theo anh. Đám người ngồi trong nhà nhìn theo, sau đó lại tiếp tục việc làm. Thỏ trắng nhỏ bám Tả Y Y cùng La Tử Ân kêu khóc.
Hôm nay Dạ Sở Hiên dẫn theo Dạ Sở Kỳ đến Thánh Đường thăm mộ ba mẹ.
Bởi vì bệnh nên từ lúc ba mẹ chết đến nay Dạ Sở Kỳ chưa từng đi thăm mộ ba mẹ. Năm đó Công Hội gửi thông báo tử vong về là lúc hai người đã được hỏa táng và an nghỉ. Dạ Sở Kỳ bởi vì năm trước mắt không nhìn thấy nên không được đi, năm nay nhất định sẽ đi rồi. Theo luật đối với những người trong diện bảo mật của Công Hội, người thân có thể ghé thăm bất cứ lúc nào. Dạ Sở Kỳ cũng từng nghĩ đến thăm ba mẹ, nhưng không dám nhắc tới, sợ lại nói ra cái gì đau buồn.
Dạ Sở Hiên ngược lại vẫn thường lui tới Thánh Đường. Hôm nay là ngày ba mẹ chết, nêm anh mang theo em gái cùng đi.
-Từ lúc ba mẹ đi đến nay em không tới thăm, ba mẹ có giận em không nhỉ? -Dạ Sở Kỳ nhìn bên ngoài, bất giác hỏi.
Dạ Sở Hiên cho xe rẽ qua.
-Sẽ không.
Dạ Sở Kỳ chợt nghĩ, có khi nào ký chủ đã chết bên kia, đã gặp lại ba mẹ không. Cô cảm thấy hơi tò mò, không biết nếu họ gặp nhau sẽ nói gì? Ba mẹ sẽ cảm thấy ra sao? Họ có thất vọng không?
Tuy nghĩ vậy, nhưng khoảng cách quá lâu, chắc lúc ký chủ chết hai người kia đã sớm đầu thai...
-Đến rồi.
Dạ Sở Hiên khiến Dạ Sở Kỳ tỉnh lại từ trong suy nghĩ. Anh mở cửa, cô xuống xe. Sau khi để chiếc xe tự tìm chỗ đỗ, anh đi trước vào trong. Dạ Sở Kỳ bám theo anh.
Thánh Đường là nơi thờ Thần Mặt Trời -tín ngưỡng duy nhất lúc này. Đời sống tinh thần hiện tại không phong phú như khi ở Trái Đất cũ. Có lẽ lúc tìm kiếm con đường sống sót, con người đã quên đi các vị Thần và tín ngưỡng mà họ từng hết mực tôn sùng. Cho đến khi trật tự thế giới được thiết lập lại, chắc đã chẳng còn ai biết đến những gì mà trước đây loài người này từng tôn thờ. Cũng vì thế mới sinh ra một tín ngưỡng mới: Thần Mặt Trời.
Một số câu chuyện từ các tín ngưỡng xa xưa từ mấy thiên niên kỷ trước, cho đến mấy mươi thế kỷ trước còn sót lại từ các tín đồ, con người đã tạo ra một vị Thần khác. Thần Mặt Trời là vị Thần tối cao, luôn khoan dung độ lượng. Người ta nói rằng khi con người bị buộc phải từ bỏ gốc rễ của mình để trôi dạt và tìm kiếm một nơi khác mà gieo trồng hy vọng của sự sống, Thần Mặt Trời đã Đưa đẩy con tàu của họ vào cánh cổng của Ngài. Ngài đã cho con người thêm một cơ hội.
Tất nhiên những tín ngưỡng tin hay không tin tùy thuộc vào mỗi người thôi. Dạ Sở Kỳ cũng không đi theo đạo, vị Thần Mặt Trời này cô cho rằng biết chỉ để có thêm chút kiến thức thôi.
Đối với các tín đồ cũng như mọi công dân trên thế giới, sau khi chôn cất thì người chết sẽ về đến Thiên Gian, sẽ được đầu thai và sống cuộc sống mới. Mà muốn người chết được đầu thai, các tín đồ tâm niệm rằng phải đem hài cốt được hỏa táng của người chết trả về với tự nhiên. Đối với tập tục này, nó đã trở nên phổ biến đối với tất cả công dân trên thế giới, dù theo đạo hay không. Vì thế "thăm mộ" thực chất chỉ là đến nơi người ta đem tro cốt trả về tự nhiên, và đến bài vị bái lễ với người đã khuất. Người ta nói rằng ý niệm kiếp này của người chết được Thần Mặt Trời giúp họ lưu lại nơi bài vị để những ý niệm đó không biến mất một cách vô dụng, do đó ai không có bài vị không được đầu thai. Vì thế đối với mọi người, việc chôn cất một ai đó biểu hiện sự căm ghét với người đã khuất, và không làm bài vị cho họ là việc hết sức xấu xa.