Hạ Cảnh Dực nhìn đống cảnh báo đỏ trên màn hình, biểu cảm đông cứng. Đột nhiên có tiếng động lớn, sau đó thì màn hình biến mất. Hắn bất lực dựa vào lưng ghế.
-Đám người này càng ngày càng hung tàn. Vừa đột nhập thành công đã bị phá tan nát máy tính rồi. Lại phải mua máy mới...
Tiêu La Khải ngồi phía sau làm một bộ cười trên nỗi đau của người khác. Anh ta sảng khoái cười.
-Tôi đã nói với cậu rồi mà.
Hạ Cảnh Dực không đáp. Tiêu La Khải tới gần, vỗ vai hắn.
-Đừng cau có nữa, đi chơi cùng tôi đi.
Nhìn mấy cái vé vào cửa mà Tiêu La Khải phe phẩy, Hạ Cảnh Dực nhíu mày.
-Cái gì đấy?
-Vé xem live show Dải Ngân Hà.
-Cậu cũng thích mấy thứ ấu trĩ này? -Hạ Cảnh Dực nheo mắt.
Tiêu La Khải tỏ vẻ tan vỡ.
-Đừng chạm tới vấn đề này nữa. Tôi bị ép phải nhận mấy cái vé này đây. Hôm trước cho Kiều Kiều mấy cái, vẫn còn thừa ba cái.
-Ba?
-Tôi đã rủ Ngao Kim theo rồi. Mau đi thôi.
-Ai nói là tôi sẽ đi?
-Nể mặt bạn bè, đi cùng tôi đi. Chỉ một lần này thôi. Tôi bị ép mà.
Hạ Cảnh Dực ném tới một ánh mắt.
-Lại thua cược sao?
-Tôi đã bảo là đừng nhắc tới rồi mà. -Tiêu La Khải gần như gào lên.
Hạ Cảnh Dực thở dài. Hắn phất phất tay.
-Được rồi được rồi, đi là được chứ gì? Mau cút ra ngoài kia đi, thật là ồn ào!
-Cút thì cút...
Tiêu La Khải bĩu môi lẩm bẩm, thỏa mãn đi ra. Hạ Cảnh Dực bất đắc dĩ lắc đầu.
***
Dạ Sở Kỳ ôm thỏ chạy quanh. Mọi thứ trông lạ hơn cô nghĩ. Đây là khu số 30 của /Thành Phố Khởi Nguyên/, cũng là trung tâm của nơi này. Đây là một nơi rất đông đúc và hiện đại. Người qua lại tấp nập, nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy được người lạ nói chuyện với nhau hay giúp đỡ nhau. Vì thế nên dù hỗn loạn, nơi này vẫn có nét hài hòa giữa người với người.
Dạ Sở Kỳ vừa đi vừa nhìn. Cô chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đông đúc đậm mùi đường phố như thế này. Những món phương tiện giao thông hỗ trợ đi bộ dưới đất hay những phương tiện giao thông di chuyển ở tầng cao hơn trên không trung khiến cô kinh diễm không thôi. Các cửa hàng người ra vào tấp nập với những người phục vụ ôn hòa khiến cô rất ấn tượng. Hay những cử chỉ đẹp giúp đỡ lẫn nhau mà cô tình cờ nhận ra,.... Tất cả đều khiến cô cảm thấy tương lai này tốt đẹp gấp vạn lần thế kỷ XXI mà cô từng sống kiếp trước.
Cô thích việc tiếp thu những thứ mới mẻ mà cô chưa từng thấy ở đây. Ký ức cô nhận từ ký chủ chỉ có hình ảnh ngôi nhà và khung cửa sổ bệnh viện mà thôi.
-Xin chào quý khách.
Dạ Sở Kỳ giật mình, Vũ Anh Anh đi bên cạnh dừng lại. Nhìn một lát cô nàng cười khanh khách.
-Nó nhầm cậu là khách hàng đó.
-Hả?
-Robot mà, vẫn hay gặp lỗi như vậy.
Dạ Sở Kỳ tròn mắt nhìn cô gái trước mặt. Đó là một cô gái rất xinh xắn, trên má, phía dưới mắt phải, có ghi chữ "ANDROID".
-Là mẫu bán đa năng của Robot Android the and SD-102 đó. Ngoại trừ robot có một chức năng được đặt trước thì các robot đa năng bán sẵn của dòng sản phẩm Robot Android đều có chữ "ANDROID" dưới mắt cả.
-Ồ...
Dạ Sở Kỳ tò mò nhìn cô gái. Cô gái mỉm cười với cô.
-Quý khách cần gì?
-Cô có thích dòng chữ đó trên mặt không? -Dạ Sở Kỳ hỏi một cách bất chợt.
Vũ Anh Anh và Ninh Diễm Kiều, cả Radie đi theo phía sau cũng bị câu nói này làm ngạc nhiên, ngớ ngẩn đứng đó. Bạch Ngân đang gặm dở củ cà rốt, giật mình đánh rơi xuống đất. Robot càng không xử lý được, tròn mắt nhìn Dạ Sở Kỳ. Một lúc lâu sau nó mới đáp:
-Tất nhiên là có. Đó là hình dạng mà người tạo ra tôi đã ban cho tôi, để chứng minh tôi là tôi.
Dạ Sở Kỳ như cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua lạnh buốt. Cô rùng mình, bất giác lùi lại một bước. Robot nhìn cô, cười thân thiện.
-Cô...
Lời nói nghẹn ngang cổ họng, Dạ Sở Kỳ đứng nửa ngày, cuối cùng không nói gì mà rời đi. Cô bước nhanh, thỏ trắng nhỏ tiếc nuối củ cà rốt, nhưng cũng không kêu la gì. Phía sau cô Vũ Anh Anh cùng Ninh Diễm Kiều đã theo không kịp, chỉ còn lại Radie đi tới.
-Dạ tiểu thư, cô đi nhanh như vậy làm gì? -Radie bất đắc dĩ kêu lên.
Dạ Sở Kỳ dừng lại. Cô quay lưng.
-Sao anh lại gọi tôi như thế? -Dạ Sở Kỳ nheo mắt.
Radie tỏ vẻ không hiểu. Anh cười.
-Bởi vì cô là bạn của tiểu thư.
Dạ Sở Kỳ im lặng một lúc, đột nhiên khẽ cười. Thỏ trắng nhỏ tròn mắt nhìn lên, tai nhọn rung rung. Một giọt nước mắt rơi xuống bộ lông trắng muốt mềm mại của nó. Nó giật mình, tai nhọn cụp xuống.
-Tôi... chẳng có gì cả...
Dạ Sở Kỳ vừa khóc vừa cười, tay cố ngăn lại những giọt nước mắt bất chợt một cách vụng về. Nhưng có lẽ chưa bình tĩnh, cô cứ nấc lên từng hồi. Radie vẫn không cách nào hiểu được vì sao Dạ Sở Kỳ lại đột nhiên khóc, nhưng có lẽ là do bản thân là con trai, trước mặt con gái đang khóc anh có xu hướng dỗ dành.
-Cô đừng khóc, ai cũng có nỗi niềm riêng mà.
Chẳng có vẻ gì là có tác dụng, Dạ Sở Kỳ càng khóc dữ. Cũng còn khá ở góc này không có ai. Nếu như có, mỗi người khuyên một câu liền sẽ khiến cô khóc đến tê liệt.
Radie luống cuống một hồi, cuối cùng thở dài.
-Nếu không dừng lại được thì cô cứ khóc cho thoải mái đi.
Dạ Sở Kỳ ôm chặt Bạch Ngân, khóc nức nở. Thỏ trắng nhỏ rất khoa trương kêu khóc cùng cô, dù chẳng có vẻ là nó hiểu gì. Radie ở bên cạnh vỗ nhẹ vai Dạ Sở Kỳ an ủi.
Phía trên cao, một người đứng trên ván lướt không nhìn xuống. Hắn nghiến chặt răng.
-Sao hả? Ghen? -Tiêu La Khải uể oải hỏi.
Hạ Cảnh Dực không đáp lại. Hắn tỏa ra khí tràng đáng sợ, khuôn mặt trầm xuống.
-Thật ra cũng do cậu cả. Nếu không thì người ở đó an ủi cô ấy đã là cậu rồi. -Tiêu La Khải cũng không để ý tính mạng bị đe doạ, lười biếng nói -Dù sao cô ấy cũng là robot, cậu đừng nghĩ nhiều là được. Nói ra, không phải lúc trước cậu nói thế à?
Hạ Cảnh Dực cả người hơi run rẩy. Đứng trên không trung thật lâu hắn mới nuốt xuống được thử gì đó nghẹn trong cổ họng.