Cậu bỗng nhiên hiểu ra rằng hóa ra ngắm phong cảnh đẹp thì phải có người cùng ngắm, cùng nhau nói cười mới là tốt. Cậu vốn thông minh tuyệt đỉnh, dần dần hiểu được tâm sự của mình, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa e ngại, mờ mịt không biết làm gì.
Hôm sau Phượng Tam đã sớm tỉnh lại, người hầu tiến vào giúp hắn rửa mặt chải đầu, nhìn thấy Phượng Tam không khỏi ngẩn ra. Phượng Tam nhìn vào gương, môi sưng lên, không khỏi đau đầu, sai người chuẩn bị nón vành có mạng che. Hắn đội nón lên, nhìn vào gương một cái, cảm thấy càng thêm cổ quái, do dự hồi lâu mới quăng cái nón đi, cười nhẹ: “Hi Liệt tạo ký hiệu này trên người ta đấy, có đẹp không?”
Người hầu nhịn cười đáp: “Nếu là ký hiệu của Chương thiếu gia thì cái gì cũng đẹp.”
Phượng Tam cười, cho người hầu lui ra, sai người dọn cơm muộn một chút, bưng bát canh giải rượu lên trước. Ngồi trong phòng một lát, nghe thấy trên giường có tiếng, hắn nhìn lại, Chương Hi Liệt quả nhiên đã tỉnh.
Chương Hi Liệt xoa đầu, rên rỉ một tiếng: “Đau đầu quá.”
Phượng Tam đưa bát canh giã rượu qua: “Không uống được rượu thì đừng uống, uống hết bát canh này đi.”
Chương Hi Liệt còn mơ hồ, liền cầm lấy bát canh húp một hơi, nhíu mày nói: “Ta muốn đi nhà xí.” Rồi xốc chăn lên, phát hiện mình không mặc gì, hoảng sợ, gương mặt đỏ bừng. Cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh nhạt của Phượng Tam một lúc lâu, dần dần nhớ tới chuyện tối qua. Cậu lúc ấy rất say, không thể nhớ được hoàn toàn, nhưng chuyện mình ôm ôm ấp ấp như thế nào, Phượng Tam khiêu khích hôn cậu như thế nào, ngay cả chuyện hắn làm gì ở phía dưới cậu cũng có ấn tượng. Gương mặt cậu lúc đầu là ửng hồng, càng ngày càng đỏ như muốn rỉ máu, đột nhiên lăn nhào vào trong chăn, cuộn tròn toàn bộ cơ thể lại.
Phượng Tam vỗ vỗ cơ thể cuộn lại tròn tròn trong chăn: “Cái gì thì cũng làm rồi, còn xấu hổ gì nữa?”
Chương Hi Liệt đánh văng tay hắn ra, không chịu chui ra, cũng không lên tiếng.
Phượng Tam nói: “Hôm qua ngươi kiên quyết bám lấy ta, ta không có cách nào đành phải thỏa mãn ngươi…”
Một câu chưa nói xong, Chương Hi Liệt đã nhảy dựng lên, quấn lấy chăn, ôm theo cả quần áo khập khiễng chạy ra ngoài. Chỗ của bọn họ là một dãy phòng lớn, không chỉ có phòng ngủ, còn có thư phòng và phòng tắm. Chương Hi Liệt vào phòng tắm, ngẩn ra nửa ngày, tâm loạn như ma, không rõ là cảm giác gì.
Ngây người một lát, cậu nhìn vào gương đồng, thấy trên cổ có một vết hồng, xoa xoa vài cái cũng không thấy tan bớt. Cậu không biết đó là vết hôn, nghĩ rằng: Chẳng lẽ tối hôm qua ta không muốn, thế rồi Phượng Tam đánh ta? Rồi nhớ lại chuyện tối qua mình say, bám dính lấy Phượng Tam, không khỏi hối hận đến xanh cả ruột. Cậu che mặt trượt dần xuống đất, vừa thẹn vừa mắc cỡ, cũng không biết như thế được bao lâu mới mờ mịt đứng lên ngồi vào bồn cầu. Phía dưới dùng một chút lực, đột nhiên cảm thấy hậu đình đau đớn, như thể có vô số con dao nhỏ đâm vào, không khỏi rên rỉ một tiếng, ngón tay siết chặt, đau đến toàn thân run rẩy.
Phượng Tam đang ở phòng ngoài cân nhắc chuyện khác, bỗng nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ cực nhỏ từ bên trong truyền đến, như có ai đó đau đớn không thể nhẫn nhịn. Hắn biết Chương Hi Liệt thân mình có tật xấu, sợ có chuyện ngoài ý muốn, bước nhanh qua đẩy cửa ra.
Chương Hi Liệt đang ngồi xổm trên bồn cầu, thấy hắn tiến vào, đầu tiên là ngạc nhiên, rồi lập tức ném vào hắn bất cứ thứ gì cầm được. Phượng Tam nghiêng người tránh đi, lúc này mới thấy rõ sắc mặt Chương Hi Liệt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, thấy cậu lại tìm thứ để ném chung quanh, vội vàng đi qua bắt lấy tay cậu: “Đừng nhúc nhích, sắc mặt sao lại thế này, không khỏe à?”
Chương Hi Liệt liều mạng vùng ra, sắc mặt từ trắng biến xanh từ xanh hóa đỏ rồi lại về trắng, đổi màu mấy lượt như thế, đột nhiên nổi điên mắng to: “Cút! Cút! Ta không muốn gặp ngươi nữa! Ta ghét ngươi! Cút! Cút ngay!”
Phượng Tam đêm qua chịu uất ức không nhẹ, mới sáng sớm đã bị Chương Hi Liệt mắng như tát nước vào mặt. Hắn địa vị tôn quý, nếu không so đo với người khác là hắn khoan dung độ lượng, chẳng phải là người có thể để người khác giày xéo. Trầm mặc một chút, Phượng Tam chậm rãi siết chặt tay, Chương Hi Liệt đau đớn không chịu nổi, lại cắn chặt răng trợn mắt nhìn Phượng Tam, dáng vẻ kiên cường bất khuất. Trong giây lát Phượng Tam nảy ra vài suy nghĩ trong đầu, nhìn chăm chú Chương Hi Liệt một hồi, cuối cùng lại cười nhẹ: “Nếu ngươi không thích, sau này ta không chạm vào ngươi nữa.” Rồi buông tay Chương Hi Liệt ra, xoay người đi ra ngoài.
Chương Hi Liệt căm hận nói: “Vậy cám ơn ngươi!”
Không quá bao lâu, cơm đưa vào phòng. Phượng Tam trong lòng không vui, cũng không chờ Chương Hi Liệt mà ăn một mình trước. Hắn thích ăn cay, trong đồ ăn có món gà cay sốt đậu, hắn gắp được một miếng, vị cay xè trên đũa dính vào vết thương trên miệng, đau đến nỗi khiến hắn muốn nhảy dựng lên, vội vàng húp canh, sờ vào lại thấy bát canh này nóng vô cùng, biết uống vào thì càng xót, đưa tay tìm trà thì chỉ thấy rượu. Người hầu thấy Phượng Tam cuống cuồng đến độ trời đất xoay vần, vội hỏi: “Công tử cần gì ạ?”
“Nước, nước lạnh!” Phượng Tam vội la lên.
Gã người hầu vội vàng chạy ra ngoài, rất nhanh đã mang nước lạnh trở về, Phượng Tam uống ừng ực mấy ngụm, miệng có bớt xót nhưng vẫn đau tê tái. Hắn ngậm một ngụm nước trong miệng, cơn giận trong ngực càng tích càng nặng.
Cho đến tận khi Phượng Tam ăn xong cơm mà vẫn chưa thấy Chương Hi Liệt đi ra, bèn sai người hầu đi xem thử. Người hầu đứng ngoài cửa gọi một tiếng, không thấy Chương Hi Liệt đáp lời, cẩn thận đẩy cửa ra nhìn, hoảng sợ, kêu lên: “Thiếu gia!” Phượng Tam nghe thấy tiếng la kích động ấy thì cả kinh, vội vàng đi qua, chỉ thấy Chương Hi Liệt sắc mặt trắng bệch, môi cắn sắp bật cả máu. Phượng Tam một bụng bực tức tan thành mây khói, trầm giọng: “Mau đi mời đại phu.”
Ánh mắt Chương Hi Liệt có chút rã rời, mềm nhũn tựa vào vai Phượng Tam, sau một lúc lâu mới có sức nói: “Đau quá…” âm thanh cũng run lên. Phượng Tam nghĩ một chút là biết chuyện thế nào, kéo một chiếc ghế lại cho Chương Hi Liệt ngồi. Chương Hi Liệt đau đến mơ hồ nhưng vẫn nhớ mình còn đang lộ cả mông, giãy giụa lấy tay giơ ra sau che. Phượng Tam dễ dàng bắt được tay cậu, thấy trong cặp mông tuyết trắng có chút máu rỉ ra đỏ sẫm, cầm khăn lau cho cậu, Chương Hi Liệt kêu lên rất nhỏ, không khỏi nắm lấy cánh tay Phượng Tam.
Phượng Tam lấy ngón tay xoa bóp cho cậu. Chốc lát sau thì đại phu đến, cho thuốc xổ, Phượng Tam cho Chương Hi Liệt uống, gã người hầu dìu cậu ngồi vào bồn cầu, đợi cậu đi xong thì lấy nước rửa sạch, bôi thuốc rồi ôm về giường.
Chương Hi Liệt thể chất không tốt, miệng vết thương rất khó khép lại, như vết thương này phải mất ba ngày mới khá hơn.
Trải qua việc này, lúc hai người ở cạnh nhau đều có chút xấu hổ, nhưng thật ra cũng sống yên ổn với nhau.
***
Hôm nay thời tiết rất đẹp, Chương Hi Liệt dù chưa khỏe hẳn nhưng cũng không quá đau đớn giống mấy ngày trước đây. Phượng Tam để cậu ngồi yên trong xe ngựa. Chương Hi Liệt nằm trong xe nghỉ ngơi, Phượng Tam cùng Thiết Cầm đi ngang nhau phía trước. Chương Hi Liệt ở trong xe mãi cũng nhàm chán, thỉnh thoảng vén màn xe nhìn ra ngoài, thấy Phượng Tam và Thiết Cầm nói nói cười cười, trong lòng thấy buồn bã. Cơn giận Phượng Tam mấy ngày trước đã dần dần nhạt đi, cậu vô cùng hy vọng Phượng Tam có thể nói chuyện với cậu trong xe ngựa giống như trước. Nhưng nếu mở miệng gọi Phượng Tam thì sẽ mất mặt. Cậu cứ buồn bực thế mà đưa mắt nhìn ra núi xanh cỏ xanh hai bên. Ngày xưa ở nhà thì một lòng muốn đi ra, nay trong lòng lại buồn tẻ tịch liêu. Cậu bỗng nhiên hiểu ra rằng hóa ra ngắm phong cảnh đẹp thì phải có người cùng ngắm, cùng nhau nói cười mới là tốt. Cậu vốn thông minh tuyệt đỉnh, dần dần hiểu được tâm sự của mình, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa e ngại, mờ mịt không biết làm gì.
Cách Thanh Thành khoảng ba trăm dặm thì có một đoàn người yên lặng tới đón, đi tới một trạm ngựa [49] phía đông Thanh Thành, quán trọ sớm đã được quét tước sạch sẽ.
[49] Trạm ngựa: Là những nơi có ngựa dùng để đưa thư, ngựa dùng để đưa thư cũng gọi là ngựa trạm.
Phượng Tam ngồi vào chỗ của mình trong phòng chính, Thiết Cầm đứng phía sau hắn, một người đàn ông cột tóc bằng ngọc quan dẫn bốn thuộc hạ tới, cất cao giọng nói: “Tổng đóa chủ [50] Kiếm Nam, Đông Phương Phi Vân cung nghênh thiếu chủ.”
[50] Đóa chủ: “Đóa” là phần nhô ra, lồi ra của một vật. Đóa ở đây trong từ “thành đóa” là tường lớn bao quanh kinh đô hoặc một khu vực để phòng vệ.
“Mau đứng lên đi.” Phượng Tam hơi gật đầu, nhận lấy chén trà Thiết Cầm dâng uống mấy ngụm mới quay lại đánh giá Đông Phương Phi Vân. Đông Phương Phi Vân khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, diện mạo oai hùng, lộ ra vài phần hào sảng thô kệch, cũng có dáng vẻ của dũng sĩ Quang Minh lỗi lạc. Phượng Tam biết người này thâm trầm sâu sắc, tuyệt đối không giống vẻ cục mịch bên ngoài.
Vết thương trên miệng Phượng Tam còn chưa khỏi, môi vẫn hơi sưng, ánh mắt Đông Phương Phi Vân vô cùng bình tĩnh, như thể là người mù, nói đâu ra đấy: “Thiếu chủ đi đường mệt nhọc, ở đây vừa mới có suối nước nóng, thuộc hạ đã sai người chuẩn bị, thiếu chủ tắm rửa nghỉ ngơi rồi thuộc hạ sẽ quay lại bẩm báo tình trạng ở đây.”
Phượng Tam gật đầu nói: “Cũng tốt.” Cúi đầu nghĩ gì đó rồi sai người đi gọi Chương Hi Liệt cùng đi, cười nói với Thiết Cầm: “Lúc đệ ở bên cạnh ta thì cứ lo lắng không ngừng, hận không thể bay đến Thanh Thành. Hiện tại đã gặp Phi Vân, có gì muốn hỏi đệ cứ hỏi, ta và Hi Liệt đi trước, lát nữa đệ cũng đi đi.”
Thiết Cầm nói: “Vâng.” thấy Phượng Tam đi ra ngoài, lại thấy Chương Hi Liệt được người ta dẫn từ một gian phòng khác đến. Chương Hi Liệt thấy Phượng Tam, mất tự nhiên quay mặt sang một bên. Phượng Tam cũng không biết nói gì mà cậu lộ ra vẻ tò mò, gương mặt thanh tú của thiếu niên sáng lên dưới ánh mặt trời, tràn đầy tinh thần.
Đông Phương Phi Vân mỉm cười: “Vị này là?”
Thiết Cầm lạnh nhạt cười: “Tiểu thư Chương gia thiếu chủ mới cưới về.”
Đông Phương Phi Vân ngẩn ra, nhìn kỹ cậu, rõ ràng không phải nữ giả nam, ngạc nhiên bật cười, ánh mắt mỉm cười quay lại trên mặt Thiết Cầm thấy Thiết Cầm hướng mắt ra ngoài cửa, khuôn mặt trầm tĩnh có sự cô đơn nói không nên lời. Đông Phương Phi Vân lại ngẩn ra, ý cười trong mắt dần dần nhạt bớt rồi hóa thành một tiếng thở dài nhẹ nhàng, cuối cùng lại cười: “May mà ngươi đến rồi, chỗ này của ta loạn cả lên, đang cần người giúp.”
Thiết Cầm nói: “Có chuyện gì làm khó được ngươi?”
Đông Phương Phi Vân cười khổ: “Việc này thật sự rất khó giải quyết.”
Thiết Cầm nhìn Đông Phương Phi Vân, hắn biết rõ Đông Phương Phi Vân là người tâm kế mưu lược, chưa bao giờ thấy hắn khó xử như thế, bèn hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Đông Phương Phi Vân nói: “Từ sau khi ngươi rời khỏi Thanh Thành thì có người đến gây chuyện, đại chưởng quỹ ở mấy ngân trang và trù trang của chúng ta đều bị giam vào cửa quan, người của chúng ta trong đó đều trốn đi hết, đã vội lại còn bị vướng chân, hỏi ta có phải đã đắc tội với người trên hay không, việc này bọn họ cũng không giúp được. Lại có chuyện bất thường khác, năm ngôi nhà bí mật của ta bị người nhân lúc ban đêm xông vào vẽ một bức Thải phượng ngũ vân đồ [51], con phượng hoàng này không phải ám chỉ thiếu chủ hay sao?”
[51] Thải phượng ngũ vân đồ: Tranh phượng hoàng ngũ sắc vờn trong mây.
Thiết Cầm lắp bắp kinh hãi, hàn quang trong mắt chớp động. Phượng Tam chuẩn bị nhiều năm là muốn báo mối thù diệt giáo trên Lạc Phượng lĩnh năm đó, lưới mở ra sẽ buộc chặt, lúc này lại có nhiều chuyện xảy ra, rất là không ổn. Nếu thân phận Phượng Tam bị lộ, nhất định sẽ là một trận mưa gió máu tanh, mọi kế hoạch đều có khả năng chấm dứt.
Đông Phương Phi Vân cười khổ: “Nếu là thất đại môn phái thì hẳn đã giết sạch chúng ta, việc này chắc chắn không liên quan đến thất đại môn phái. Nếu là có kẻ trong triều đối đầu với chúng ta, một là gần đây chúng ta không động đến ai, luôn nhìn cao thấp làm việc, hai là nếu đúng là người trong triều thì sao lại biết được bí mật của chúng ta, để lại bức tranh này? Hàng hóa bị cướp, bị kẻ khác lập mưu, các ông chủ đều đã vào ngục, bức phượng đồ… mọi chuyện đều có liên quan, rõ ràng là được an bài thỏa đáng từng bước. Ta đã dùng hết các cơ sở ngầm hiện có cũng chưa thể tra ra dấu vết gì, địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, thật khiến người ta sợ hãi.”
Thiết Cầm trầm tư một lát, kể lại chuyện Lý Hủ tặng thuốc.
Đông Phương Phi Vân vừa thấy khí sắc Thiết Cầm đã biết hắn hiện giờ không có gì đáng ngại, lại cười nói: “Thật sự không sao chứ? Đừng để lại di chứng.” Rồi muốn bắt mạch cho Thiết Cầm.
“Chẳng lẽ lại lừa ngươi?” Thiết Cầm ra vẻ cầm lấy chén trà trên bàn, bình tĩnh tránh khỏi tay Đông Phương Phi Vân: “Trong Chương phủ có một cô nương y thuật rất cao, đã phối thuốc như của họ Lý kia tặng, cho dù có tái phát thì cũng có cách. Nhưng thật ra người tên Lý Hủ này luôn an bài sẵn nơi ăn chốn ngủ cho chúng ta dọc đường đi, dây dưa đến tận phủ Ngọc Tân mới lộ diện, thiếu chủ xuất hiện mới lui bước. Thiếu chủ sai người thăm dò lai lịch của hắn, hắn lại như nắm đất ném xuống biển, đến tận bây giờ vẫn chưa thấy hồi âm.”
“Người này khó tránh khỏi liên quan đến những chuyện xảy ra ở Thanh Thành.” Vẻ mặt Đông Phương Phi Vân đông cứng lại, không thấy một chút xấu hổ gì, tự nhiên thu tay lại: “Thế lực của hắn không dưới chúng ta, ngay cả thiếu chủ thích gì cũng tra ra được, nồng nhiệt như vậy, ngươi nói xem hắn có mưu đồ gì?”
Thiết Cầm giật mình: “Chẳng lẽ là trong triều…”
Đông Phương Phi Vân khẽ gật đầu: “Hoàng Thượng không có con nối dõi, những thế lực trong triều đấu tranh gay gắt, trong đó có hai đảng mạnh nhất. Một là Vinh vương. Mẫu thân của Vinh vương là Lưu quý phi – sủng phi của tiên đế, tay nắm trọng binh, là người xảo trá thâm trầm. Vinh vương có thế tử, nghe đồn là một người thanh nhã, lại rất có tài, được Thái Hậu để ý. Thái Hậu cố ý để Phó quý phi nhận vị thế tử ấy làm con, làm người thừa kế cho Hoàng đế sau này. Một phe khác là bốn vị trọng thần được tiên đế uỷ thác, trong đó do hai nhà Chử – Lâm cầm đầu. Chử tướng quốc dâng tấu chương lên nói là Hoàng đế năm nay mới bốn mươi, hai vị Hoàng tử tuy rằng chết non, nhưng trời xanh có mắt, ngai vàng nhất định sẽ lâu bền, không đến mức không có người nối dõi, bây giờ nhận con nuôi là hơi sớm. Chử tướng quốc có một vị công tử tên là Liên Thành, dáng vẻ tuấn tú, thích ngao du giang hồ, kết bạn với hào kiệt trong thiên hạ.”
Thiết Cầm nghe Đông Phương Phi Vân nói vậy, biết hắn trong lòng đã đoán được gì, không khỏi kinh tâm. Chuyện đêm đó Phượng Tam làm nhục Lý Hủ hắn đứng từ một nơi bí mật gần đó đã thấy rõ, xem lời nói và khí độ của Lý Hủ, nhất định thân phận tôn quý vô cùng, không phải vị thế tử của Vinh vương thì là Liên Thành công tử của Chử tướng quốc. Hai người kia, bất luận là ai cũng không thể đắc tội.
Quả nhiên, Đông Phương Phi Vân nói: “Nếu là người trong triều đình, lại hành động như vậy, chỉ sợ hoặc là thế tử Vinh vương, hoặc là Liên Thành công tử. Hắn tự xưng họ Lý, vậy chắc hẳn là thế tử Vinh vương không thể nghi ngờ.”
Thiết Cầm nghĩ rằng: “Thế tử Vinh vương không phải là phượng tử long tôn [52] hay sao? Lần này thì thảm rồi.”
[52] Phượng tử long tôn: Chỉ những người có dòng dõi cao quý, xuất thân từ gia đình quyền lực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT