Vừa tỉnh dậy mùi thuốc sát trùng liền xốc lên mũi, đầu thì đau inh ỏi. Lưu Xuân ngồi dậy với tay lấy ly nước được đặt trên cái tủ sắt nhỏ bên cạnh sau đó tu hết một hơi. Không biết đã ngủ bao lâu rồi mà bây giờ cậu có chút đói bụng. Tính là sẽ rời giường tìm thứ gì đó để lót dạ nhưng cơn đau đầu lại ập đến không hề báo trước, khiến Lưu Xuân phải từ bỏ ý định và quay lại giường bệnh. Một lát sau có người mở cửa phòng, mắt Lưu Xuân nhất thời sáng lên. Chắc là Tiểu Trương mang thức ăn đến cho cậu.
Sự mong đợi đã bị dập tắt khi đó lại là gương mặt Lưu Xuân không muốn gặp lúc này nhất. Phải người vừa đẩy cửa bước vào không ai khác chính là Tạ Hải. Mắt thấy trên tay hắn đang bưng một chén cháo còn nóng hổi và ít nước ép trái cây, bụng Lưu Xuân đã sớm đánh trống rồi. Tạ Hải đến giường cậu nằm, kéo cái ghế đằng sau rồi ngồi xuống. Tay trái bưng bát chào tay phải vừa khuấy vừa thổi cho bớt nóng, hắn lấy muỗng múc một ít sau đó đưa lên miệng Lưu Xuân. Ngửi thấy mùi hương thơm ngát như thế khiến cậu không kìm nổi liền há miếng ăn một miếng.
Lưu Xuân chưa từng ăn chó nào ngon thế này ngay cả tay nghề của chính mình cũng chưa từng đạt đến độ này. Sau khi đã căng bụng, Lưu Xuân nằm xuống trở lại, không khí trong phòng có chút ngượng ngùng, có chút yên tĩnh vì cả hai cũng chẳng biết phải nói gì, bắt đâu từ đâu. Tạ Hải lấy tay sờ trán của cậu thì nhiệt độ đã giảm đi rõ rệt yên tâm gật đầu:
“Em thấy trong người thế nào rồi.”
Lưu Xuân nhàn nhạt trả lời:
“Đỡ hơn rồi.”
Tạ Hải rũ mi gật đầu:
“Vậy tốt rồi.”
Lưu Xuân vẫn không nhìn hắn giọng không trầm cũng không bẩm liền có ý nhắc nhở:
“Anh là nên quay về đi, kẻo có người thấy thì sẽ không hay.”
Tạ Hải một lời cũng không nói liền kéo cậu đến ôm chặt vào lòng, Lưu Xuân muốn đẩy ra nhưng bây giờ kỳ thực không còn chút sức lực nào nữa. Hai người cứ giữ thế này cho đến khi Tạ Hải mở miệng:
“Anh với cô ta đã chia tay rồi.”
Lưu Xuân rũ mi hỏi:
“Vì sao?”
Tạ Hải thẳng thắn đáp:
“Vì em.”
Lúc này Tạ Hải mới chịu buông lỏng cánh tay nhưng lại bị một lực gắt gao ôm lấy:
“Tại sao lại vì tôi? Nếu nhỡ cô ấy biết chuyện này thì anh phải làm sao?”
Tạ Hải rúc sâu vào trong hõm cổ của Lưu Xuân:
“Không sao cả. Dẫu sao khi tôi với cô ta yêu nhau tôi biết cô ta đã có người đàn ông khác. Thế nào tôi cũng sẽ chia tay với Khả Vi thôi thỉ là sớm hay muộn. Mẹ tôi cũng đã biết việc cô ta quen người khác rồi và dĩ nhiên là không thể chấp nhận được.”
Nghỉ một lát hắn lại nói tiếp:
“Sau chuyện lần này dường như bà không muốn cấm tôi yêu ai hay quen ai nữa, nam cũng được miễn tôi được hạnh phúc. Cho nên bây giờ tôi với cô ta tuyệt đối không còn quan hệ gì nữa.”
Lưu Xuân dùng một ít sức lực đẩy Tạ Hải ra, giương to ánh mắt cún con hỏi:
“Là thật?”
Tạ Hải mỉm cười gật đầu:
“Không bao giờ nối dối chỉ một chữ.”
Lưu Xuân trong lòng vừa thoáng chút vui vừa có chút lo lắng, vui vì hắn đã chấm dứt được với người kia nhưng lo lắng vì mình mà ảnh hưởng đến đời sống của Tạ Hải. Cậu không biết mẹ hắn ra sao, có hiền hay hung dữ không? Với gia đình của hắn thuộc loại con nhà quyền quý khó có thể chấp nhận cậu được. Tạ Hải xoa đầu Lưu Xuân rồi dần dần áp môi mình xuống môi cậu.
Lưu Xuân cảm nhận thấy sự mềm mại trên môi của mình, lúc đầu chỉ là hôn như chuồn chuồn lướt trên mặt nước nhưng về sau càng thêm mãnh liệt. Hôn đến khi Lưu Xuân hít thở không thông mới luyến tiếc buông ra, chưa dừng lại ở đó Tạ Hải đột nhiên chuyển môi xuống cần cổ cậu. Rồi lại xuống xương quai xanh mỗi lần di chuyển hắn sẽ để một cánh hoa màu đỏ ngay tại vị trí đó:
“Ưm…”
Tạ Hải dừng lại một chút, lấy tay vén áo Lưu Xuân lên cao, trước ngực xuất hiện hai nhũ hoa màu hồng. Tạ Hải liền ngậm cái bên trái, dùng đầu lưỡi ướt át liếm quanh rồi hung hăng cắn cắn. Lưu Xuân biết rõ là hắn đang cố ý trêu chọc mình nhưng vẫn ra sức chịu đựng, dùng hai tay ghì chặt lấy gáy hắn. Tạ Hải vừa thưởng thức bên này vừa lấy tay xoa xoa bên kia, ban đầu tiếng rên chỉ trong cổ họng nhưng bây giờ đã phát thành tiếng luôn rồi. Vô số tiếng rên đầy ám muội vạng lên khắp phòng.
Tạ Hải trêu đùa đến mức sưng tấy hết cả lên, hắn buông nhũ hoa của cậu ra sau đó cái lưỡi điêu luyện trượt từ ngực xuống thắt lưng chẳng bao lâu đã chạm phải vật đang nóng cứng bên trong lớp quần rồi. Lưu Xuân hơi rùng mình bèn có chút đẩy hắn ra, Tạ Hải nhoẻn miệng cười nắm chặt lấy Tiểu Xuân Xuân. Lưu Xuân bất giác run bần bật, chau mày cắn chặt môi. Tạ Hải liền kéo khóa quần cậu xuống mà lần mò vào bên trong, nắm lấy phân thân của đối phương không uốn nắn, trượt lên rồi lại xuống. Ngón tay cái vô tri vô giác đặt ở trên đỉnh đầu mềm mềm xoa xoa vài cái, Lưu Xuân tay vừa ghi chặt lấy cổ hắn miệng vừa rên rỉ không ngừng. Sau một lúc lâu trên tay Tạ Hải dính đầy tinh dịch từ phân thân cậu.
Hắn lấy chỗ tinh dịch đó đưa lên miệng Lưu Xuân, cậu nhận được liền vô thức mà nuốt xuống thứ chất lỏng tanh nồng này của chính mình. Lưu Xuân ho khan vài tiếng trong khi đó Tạ Hải đã lột sạch sẽ quần áo còn sót lại của hai người rồi. Lúc này hai người đã không còn bất kì một mảnh vải che thân, Tạ Hải rời giường đi đến cái tủ bên cạnh lấy một lo gel bôi trơn và bao cao su. Lưu Xuân nuốt xuống một ngụm nước miếng rõ là tiếp theo hắn sẽ tính làm cái loại chuyện gì liền trấn an trong lòng.
Công tác chuẩn bị xong Tạ Hải quay lại vị trí cũ, mạnh mẽ tách hai chân của cậu ra mắt thấy Lưu Xuân có tia lo lắng liền ân cần hỏi han:
“Có thể không?”
Lưu Xuân liền muốn tẩn cho hắn một trận, đã đến nước này còn dừng lại thật quá vô tâm rồi không. Lưu Xuân gật đầu:
“Có thể.”
Tạ Hải phần chấn mà trấn an:
“Anh sẽ thật nhẹ nhàng.”
Lưu Xuân nhàn nhạt gật đầu, Tạ Hải lấy một ít gel sau đó cho vào động nhỏ đang ra sức co rút của đối phương. Lần đầu tiếp xúc với chất lỏng lạ Lưu Xuân thập phần không quen bất giác rùng mình, chất lỏng lạnh lạnh ấy chảy từ từ sau một hồi liền phủ khắp bên trong. Chưa chuẩn bị sẵn sàng đã cảm nhận một cái đau thấu tận xương tủy từ bên dưới truyền lên, chính xác hơn là ngón tay của hắn đang ở bên trong cậu ra sức di chuyển, Lưu Xuân hô hấp không đều mà thích ứng, cuối cùng xem ra cũng có chút quen rồi Tạ Hải liền cho thêm một ngón vào. Trướng quá trướng rồi hắn ra sức di chuyển ra vào, lại tiếp tục nhét thêm một ngón nữa. Đến đây đã không còn chịu đựng nổi Lưu Xuân hết mức cầu xin hắn mới miễn cưỡng rút ra.
Nhưng không để Lưu Xuân nghỉ ngơi hắn liền dùng phân thân của mình mà cọ cọ vào hậu huyệt đang co rút. Lưu Xuân mắt hơi tái đi nướt mắt cũng đã giàn dụa, Tạ Hải thấy mình hơi quá rồi liền tặng cho cậu một nụ hôn, thấy Lưu Xuân đã ổn định tinh thần Tạ Hải dùng cự vật mà xâm nhập. Cảm giác đầu tiên chính là chật hẹp và nóng, cơ hồ hắn đã dùng rất nhiều gel bôi trơn nhưng bên trong vẫn còn rất hẹp:
“Bảo bối thả lỏng.”
Lưu Xuân nước mắt phủ khắp mặt:
“Đau…đau a.”
Tạ Hải vuốt ve đầu ôn nhu bảo:
“Thả lỏng liền không đau.”
Lưu Xuân nghe lời thả lỏng quả thật không còn thấy đau chút nào, Tạ Hải theo đó mà càng tiến sâu hơn phút chốc đã chạm đến nơi sâu nhất, Lưu Xuân nắm chạt ga giường ưỡn eo lên phối hợp. Tạ Hải thấy bước đầu coi như thành công liền đẩy ra rồi lại xông vào. Hắn dịu dàng ra vào với động tác hết sức chậm phòng hờ có thể khiến Lưu Xuân không bị đau. Có điều Lưu Xuân lại cảm thấy quá chậm rồi đi liền thủ thỉ:
“Nhanh…chút đi…a”
Tạ Hải cười quỷ dị ra sức đẩy mạnh vào, rồi lại rút ra không ngờ chỉ một lời nói mà giờ đây động tác của hắn như vũ bảo. Thịt ở bên trong không ngừng bị dị vật cọ sát, không ngừng luân động. Dường như có một khoái cảm không tên luôn ẩn ẩn nấp nấp, giờ phút này hai người như thể hòa làm một cái gì cũng không thể tách rời. Tạ Hải không những chậm lại mà còn nhanh hơn gấp hai lần, hắn ra sức ra vào không ngừng nghỉ. Tiếng va chạm da thịt đầy ma mị phát ra khắp phòng. Lưu Xuân thấy thế này vẫn chưa đủ liền xoay người đè hắn xuống dưới còn mình ở phía trên. Bị dị vật cắm đến nơi sâu nhất cũng đủ để khóc thét:
“Sâu…quá rồi.”
Lưu Xuân tự mình nhún lên xuống trên người Tạ Hải miệng luôn phát ra đầy tiếng rên rỉ, Tạ Hải lại lật mạnh cậu xuống hung hăng mà đâm vào rồi lại rút ra rồi lại đâm vào. Nhanh đến mức khiến Lưu Xuân như sắp ngất đi:
“Tổng…tài…cao…thượng tha…mạng a…”
Tạ Hải cái gì cũng không nghe một mực với tổng độ nhanh như chợp không ngừng luân động ở hậu huyệt cậu. Hậu huyệt bị hắn hành hạ cho sưng tấy lên vẫn tiếp tục phải chịu những đòn công kích, Tạ Hải ngậm lấy nhũ hoa vừa ra vào vừa cắn cắn, Lưu Xuân bị làm đến sắp không còn một mảnh xương liền lên tiếng cầu xin tha mạng:
“Tiểu…nhân…biết sai rồi….tha mạng…a.”
Sau một hồi lâu hắn đành bắn mọi thứ vào trong cậu, máu và tinh dịch hai thứ chất lòng này hòa trộn với nhau chảy xuống ga giường. Tạ Hải rút ra sau đó liền bế Lưu Xuân vào trong nhà tắm, tắm rửa một hồi rồi thay ga giường mới cùng cậu nằm mà ôm ôm ấp ấp ngủ. Lưu Xuân mệt đến không còn thở nỗi Tạ Hải liền tặng cho cậu một nụ hôn khẽ nói:
"Nếu như yêu em là sai thì anh nhất thiết không cần đúng. Ngủ ngon, mèo con"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT